"Sư tôn? Sư tôn? Người làm sao vậy?"
Ngụy Lăng định thần lại, nhìn thấy sự nghi hoặc cùng lo lắng trong mắt Phỉ Nhạc, ấm áp nói: “Không có việc gì."
Nhận lấy truyền tin phù do Phỉ Nhạc đưa tới, Ngụy Lăng đặt Diệu Âm Chung lên bàn, giao diện thuộc tính nhân vật nửa trong suốt biến mất ngay lập tức. Ngụy Lăng ngón tay hơi dừng lại, cuối cùng bóp nát truyền tin phù coi như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Thương thế Viên Lục thế nào?"
Phỉ Nhạc nói: "Miệng vết thương rất nhanh liền lành, nội thương cũng tốt lên sáu bảy phần, chính là tu vi cũng không còn."
Sau khi nghe tin tức từ truyền tin phù đưa đến, Ngụy Lăng ngẩng đầu lên liếc nhìn Phỉ Nhạc, thầm nghĩ tại sao vết thương của vai chính đã lành như vậy, nhưng linh lực của hắn vẫn trì trệ, chẳng lẽ là bởi vì hắn không phải nguyên chủ sao? Linh lực trong cơ thể này cũng nhận chủ?
Vì lý do này, chính Ngụy Lăng cũng không tin.
Nhìn thấy Phỉ Nhạc có vẻ có chuyện muốn nói, Ngụy Lăng đứng dậy cầm lấy Mặc Dẫn trên bàn nói: “Ngươi có việc gì thì nói đi." Phỉ Nhạc nhỏ giọng nói: "Ta nghe nói...... Sư tôn yêu cầu Viên Lục phải rời khỏi tông môn khi thương thế đã khỏi? Nhưng hiện tại tu vi của hắn đã không còn, hắn đi ra ngoài gặp kẻ thù thì phải làm sao? Sư tôn người xem hắn bị thương nặng như vậy, có thể thấy được đối phương là một kẻ thủ đoạn tàn nhẫn, nếu đối phương biết hắn còn sống, nhất định sẽ không buông tha cho hắn."
Ngụy Lăng liếc hắn một cái: “Hắn nói với ngươi như vậy sao?"
Phỉ Nhạc nhanh chóng lắc đầu: "Không, không phải, ta vô tình nghe được hắn cùng tiểu đệ tử nói...... Nói hắn được sư tôn cứu, còn chưa kịp hồi báo sư tôn lại lần nữa mệnh vẫn, thực xin lỗi sư tôn một phen khổ tâm."
Ngụy Lăng đi đến bên cạnh Phỉ Nhạc, vươn tay vỗ vỗ vai Phỉ Nhạc, nhìn hắn có chút thương cảm, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Thời điểm đi qua, Ngụy Lăng thở dài trong lòng: Sau này có thể làm gì đối với một đứa trẻ ngốc nghếch như vậy a! Làm thế nào mà ngay từ đầu hắn lại an bài một đồ đệ tốt như vậy cho cặn bả Vệ Lăng?
Phỉ Nhạc đi theo Ngụy Lăng ra ngoài, nhìn thấy Ngụy Lăng ngự kiếm đi, liền hỏi liên tục: "Sư tôn, sư tôn! Người đi đâu a?"
Ngụy Lăng tay phải cầm cây sáo, quay lưng về phía sau, trầm giọng nói: "Tình hình dưới chân núi không ổn, chưởng môn sư bá cùng các phong sư thúc sư bá không thể về được. Nhưng môn phái đại bỉ sắp tới, trong tông môn không có nhiều người có thể đảm đương được, cho nên vi sư muốn đi Linh Dẫn Động thỉnh Thẩm sư bá ngươi xuất quan.” Đứa nhỏ này rất bướng bỉnh, nếu không giải thích rõ ràng cho hắn, phỏng chừng trong chốc lát hắn sẽ hỏi không yên.
Phỉ Nhạc nói: "Nhưng sư tôn, vết thương của ngươi vẫn chưa lành, không thể ngự kiếm a! Hơn nữa, Thẩm sư bá bế quan ước chừng gần hai mươi năm. Nếu bây giờ đi, hắn không ra được thì phải làm sao?"
Ngụy Lăng bước chân dừng lại, nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy ngươi thay vi sư đi một chuyến, nói rằng vi sư đã tìm được Diệu Âm Chung, hỏi hắn có muốn xuất quan hay không."
Sau khi Phỉ Nhạc nghe vậy, trong mắt hắn hiện lên vẻ nghi hoặc. Nhưng mà Ngụy Lăng không cho hắn cơ hội nói chuyện, liền trực tiếp nhắc nhở hắn: "Ngươi không phải muốn giúp Viên Lục sao? Thẩm sư bá của ngươi mấy trăm năm công lực, giúp hắn khôi phục tu vi tuyệt không phải vấn đề. Ngươi có thể nhân cơ hội này hỏi thăm Thẩm sư bá, đưa hắn đến đây. "
Những lời này Ngụy Lăng không phải chỉ nói đùa, Thẩm Nhượng cùng phụ thân của Lục Vô Trần là sinh tử chi giao. Trong nguyên tác, sau khi biết thân phận của nam chính, hắn đã trực tiếp coi nam chính như nhi tử, thậm chí còn vì nam chính đánh Ngụy Lăng trọng thương. Hiện tại nam chính đã lộ ra ấn ký trên cổ, ta tin tưởng vị Thẩm phong chủ này của Tiêu Dao Phong sẽ không mặc kệ.
Bằng cách này, vấn đề của Ngụy Lăng cũng đã được giải quyết. Khi đó, chỉ cần đẩy nam chính cho Thẩm Nhượng, hắn sẽ không cần can thiệp vào bất cứ việc gì của nam chính nữa.
Phỉ Nhạc khi nghe nói có thể cứu người, liền không còn do dự nữa, vội vàng đồng ý ngự kiếm bay đi.
Ngụy Lăng đem Diệu Âm Chung trong tay ra, nhìn hai ba tên đệ tử đi qua, lại thấy huyết sắc cùng vạch lam hiện lên.
Ngụy Lăng đứng đó một lúc, sau đó xoay người đi về phía phòng luyện đan.
Luyện chế đan dược là một điểm không thể thiếu trong mỗi bản tiểu thuyết tu chân, vậy nên trong “Thí Thần” cũng không thể thiếu. Phải biết rằng khi nam chính ở giai đoạn hậu kỳ, chính là ngay cả Huyết Đằng cũng có thể chế phục đại dược sư.
Trên Tọa Vong Phong, có thể luyện đan cũng chỉ có nguyên chủ cùng hai đồ đệ. Hiện tại Lục Vô Trần không có ở đây, Phỉ Nhạc không tinh với luyện đan, Ngụy Lăng từ lúc xuyên qua cũng chưa bao giờ tới nơi đó, vì vậy phòng luyện đan đã bị bỏ trống từ lâu.
Lò luyện đan cao hơn một trượng, bên dưới là cái bụng to như quả bầu, mở ra ba hỏa khẩu. Phía trên nhỏ hơn, bên trong có một máng ngưng đan nhỏ. Bên ngoài lò đan có tám cái đầu rồng, mỗi đầu đều có miệng mở. Khi đan dược hoàn thành, mùi hương của đan dược sẽ tỏa ra từ miệng rồng, đến lúc đó liền có thể lấy đan.
Ngụy Lăng ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ trước lò luyện đan, trên tay cầm Diệu Âm Chung, ánh mắt lướt qua bảng thuộc tính nửa trong suốt.
Hắn hiểu rõ thương thế của Lục Vô Trần hơn ai hết. Nếu Lục Vô Trần có thể hồi phục trong bốn hoặc năm ngày, thì không có lý do gì để ngực của hắn vẫn còn ẩn ẩn đau, linh khí của hắn cũng vô pháp trăm phần trăm vận chuyển. Cho dù dược liệu mà Lục Vô Trần sử dụng rất trân quý, là một trong bảy đại phong chủ của Vạn Tông Môn, Ngụy Lăng bên người cũng không thiếu tiên thảo linh dược. Hơn nữa, chưởng môn Nam Tấn Vinh đối với hắn rất quan tâm, linh đan dược liệu gì đều đưa tới chổ hắn, đan dược hắn lấy không ít hơn Lục Vô Trần là bao.
Vậy vấn đề nằm ở đâu?
Ngụy Lăng nhìn giao diện thuộc tính của lò luyện đan, tâm niệm vừa động, chỉ thấy giao diện đó đột nhiên biến thành một cái khung màu xám đen. Hai dòng văn tự cùng dữ liệu xuất hiện trong đó.
Nguyên nhân vật: Vệ Lăng
Thân phận: Vạn Tông Môn Tọa Vong Phong thủ tọa.
Giá trị thiện ác của nhân vật: Thiện niệm 20, ác niệm 80.
Cấp bậc tu vi: Kết Anh trung kỳ, Tọa Vong tâm pháp tầng thứ bảy.
Kiếm pháp: Lục Hào kiếm pháp, Phân Hoa Phất Ảnh kiếm thuật.
Phương pháp công lược: Kết hôn với Thẩm Lăng Tuyết, ngồi trên Thần vương chi vị. Giá trị danh vọng: 1400
Dữ liệu so sánh là: .
TruyenHDNhân vật hiện tại: Ngụy Lăng
Thân phận: Vạn Tông Môn Tọa Vong Phong thủ tọa.
Giá trị thiện ác của nhân vật: Thiện niệm 90, ác niệm 10.
Cấp bậc tu vi: Đang tìm kiếm ……………… Kiếm pháp: Đang tìm kiếm ………………
Phương pháp công lược: Đang tìm kiếm ………………
Cấp bậc sinh hoạt: Luyện đan sư cao cấp, luyện khí sư cao cấp.
Trang bị: Mặc Dẫn sáo, Ly Hình kiếm, Diệu Âm Chung.
Giá trị danh vọng: 80
Ngoài những thứ này, trong giao diện còn có nhiều nhiệm vụ, kỹ năng, ba lô, sủng vật, luyện khí, luyện đan, linh điền, động phủ. Khi hắn nhắm mắt nhìn vào thanh trạng thái, hắn thấy rằng thanh máu của mình chỉ còn một nửa! Thanh màu xanh lam chỉ còn 1/5? Mà hàng biểu tượng nhỏ dưới cùng dường như viết rằng... Trúng độc?!
Chết tiệt, hắn trúng độc!
Ngụy Lăng trong lòng kinh ngạc nghi hoặc, đảo mắt một vòng, cuối cùng đọng lại hai chữ "Luyện đan sư cao cấp". Nếu là trúng độc, luyện chế một ít thuốc giải độc hẳn là có thể giải độc đi?
Cho dù hắn không thể giải độc trên người, luyện chế vài viên đan dược khác cũng không sao. Với tư cách là tác giả gốc, hắn hiểu rất rõ tầm quan trọng của tiên dược và thần dược trong tam giới đầy rẫy nguy cơ tứ phía này, nếu hắn có thể sử dụng những thứ này và lấy chúng ra......
Ngụy Lăng hai mắt hơi sáng lên, hắn vươn tay bấm vào nút luyện đan, vươn tới một nửa liền buông xuống, ở trong đầu ra lệnh nói: “Luyện đan."
Trong giây tiếp theo, trên giao diện xuất hiện một cái lò luyện đan, một loạt các loại thảo dược cùng linh thạch được xếp thành hàng dưới lò luyện đan. Ngụy Lăng xem kỹ, phát hiện ra rằng đây đều là những thứ hắn đã tích góp được khi chơi game!
Ngụy Lăng cố gắng điều khiển lò luyện đan bằng ý niệm của mình, kết quả lò luyện đan trong hiện thực cùng lò luyện đan trên giao diện đồng thời sáng lên, các loại thảo dược trong gói bên dưới cũng bay vào lò luyện đan một cách có trật tự. Linh khí trong cơ thể của Ngụy Lăng chưa hoàn toàn khôi phục, dường như lập tức lao ra ngoài, cực nhiệt liệt thúc giục linh hỏa dưới lò luyện đan.
Mặc dù hắn không cần phải khống chế chính xác độ lớn nhỏ của linh hỏa, nhưng cảm giác gần như bị rút cạn này...... Ngụy Lăng vội vàng cố gắng rút lại linh lực đang không ngừng tuôn ra, kết quả là... TM căn bản dừng không được a! Cứu mạng a!!! Vào lúc này, chổ trống bên ngoài phòng luyện đan, một bóng người gào thét lao tới. Người này mặc áo bào trắng, mặt như quan ngọc, tuấn mĩ đến cực điểm. Nhưng chỉ thoáng đứng yên một lúc, nheo mắt lại, bay vào trong phòng luyện đan như một cơn gió, đưa tay phải ra, dán vào Ngụy Lăng, trong nháy mắt đã tẩm bổ linh lực gần như khô cạn của Ngụy Lăng.
Linh hỏa được linh lực rót vào, ngay lập tức tràn đầy trở lại. Nửa canh giờ sau, miệng rồng của lò luyện đan tràn ra từng đợt hương thơm, Ngụy Lăng cùng thanh niên áo trắng đồng thời thu hồi linh lực, từng người đả tọa điều tức.
Mãi cho đến khi linh lực còn sót lại trong kinh mạch được xoa dịu, Ngụy Lăng mới mở mắt ra nhìn thanh niên áo trắng.
Xuất thể trung kỳ!!!
Ngụy Lăng khẽ mở mắt, sau đó đột nhiên đứng lên nói: "Thẩm......" Kiềm chế một hồi, Ngụy Lăng lỗ tai nóng lên nói: "......Thẩm sư huynh!"
Thẩm Ngượng đánh giá Ngụy Lăng một hồi, sau đó nói: “Làm sao lại biến thành bộ dạng này?”
Giọng nói của hắn trong trẻo như suối, giọng điệu nhẹ nhàng ôn nhuận khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Ngụy Lăng nhớ tới trong nguyên tác nguyên chủ cùng Thẩm Nhượng tiếp xúc rất ít, chỉ có thời điểm sau bởi vì nam chính tiếp xúc vài lần, cho nên cũng không cần giả bộ cao lãnh, trực tiếp thu hồi Diệu Âm Chung về bên thắt lưng, xua tay nói: “Một lời khó nói hết."
Một chút kinh ngạc lóe lên trong mắt Thẩm Nhượng, ôn thanh nói: "Linh lực trong cơ thể ngươi ngưng trệ, ngươi thật sự không nên luyện đan vào lúc này."
Ngụy Lăng chỉ nhớ lúc viết "Thí Thần", để tạo tình thế khó khăn cho nam chính thể hiện quyết tâm và thực lực phi thường của chính mình, hắn cố tình đặt ra giả thiết là không thể cưỡng ép rút linh lực của mình để dừng luyện đan khi đang trong quá trình luyện đan.…………………
Đm! Làm nửa ngày đây chính là đem chính chình gài bẫy!
Ngụy Lăng nhìn lò luyện kim tản ra hương thơm mà nước mắt lưng tròng, lau mặt nói: "Tất cả các sư huynh đệ đều không ở trên núi, ta lại như thế này, trong lúc nóng vội, đã làm chuyện ngu ngốc, cũng may Thẩm sư huynh đến kịp." Ngụy Lăng nói, tiến lên mở nắp, với tay lấy đan bên trong.
“Vệ sư đệ!"
Ngay khi Thẩm Nhượng mới hô một tiếng, Ngụy Lăng đã hét lên: “Nóng quá!"
Thẩm Nhượng bước tới nắm lấy tay Ngụy Lăng, dùng linh lực khẽ vuốt ve đầu ngón tay của hắn:
“Vệ sư đệ từ khi nào lại trở nên nóng vội như vậy? Ngươi trước kia…………"
Ngụy Lăng trong lòng thất kinh, nghĩ thầm ngươi biết ta trước đây dạng gì?