Hai người một đường chạy tới Tích Huyết Đàn, từ trên không trung nhìn xuống, Tích Huyết Đàn một mảnh đỏ sẫm, quả không hổ danh là Tích Huyết Đàn.
Phía đông bắc mơ hồ có thanh quang thoáng hiện, Ngụy Lăng cưỡng chế đẩy huyết khí về trong cổ họng, cùng Diệp Hỏa nhanh chóng đáp xuống.
Tị độc đan mà Phù Diêu đưa cho Ngụy Lăng ăn vẫn còn dược hiệu, cho nên hắn cũng không dùng linh lực của mình để tránh đi sương độc. Ngược lại là Diệp Hỏa bởi vì tu vi không bằng hắn, lại không có tị độc đan, muốn phân ra một phần linh lực ngăn cách sương độc, nhưng nhất thời lại không nhanh bằng hắn.
Phía trước mơ hồ truyền đến tiếng rống giận, tựa kim tựa ngọc, leng keng không dứt. Diệp Hỏa đuổi kịp tới nói: "Sư thúc, sương độc này hình như có cái gì không ổn!" Ngụy Lăng dừng lại, cẩn thận nhìn vào làn khói độc xung quanh. Như thế vừa nhìn, ngay lập tức phát hiện vấn đề.
"Đây là còn sống." Diệp Hỏa cả kinh:" Còn sống?" Sương mù cũng có thể...... "Hắn hình như nghĩ tới cái gì, nhưng là Diệp Hỏa cũng không nói thêm nữa.
“Âm Sát Môn đem sương độc luyện thành sương sống.” Ngụy Lăng cau mày, vươn tay rút Mặc Dẫn từ thắt lưng ra, đưa lên môi, ngón tay mảnh khảnh ấn vào lỗ sáo, mở ra lại khẽ đóng lại, từng đạo bạch quang lưu quang từ trong ống sáo chảy ra, đều quấn vào trong màn sương độc.
Rõ ràng là đang thổi sáo, nhưng bốn phía lại không có một tia âm thanh.
Diệp Hỏa kinh ngạc nhìn Ngụy Lăng.
Ước chừng thời gian một chén trà, sương độc bốn phía tan đi, Ngụy Lăng từ từ buông Mặc Dẫn xuống nói: "Trước mặt có một người hai thú đang tranh đấu, người đó hẳn là Phù Diêu sư thúc của ngươi. Hai mãnh thú, một là Thôn Thiên Huyết Mãng, hai là Thương Dực Linh Hồ thực lực đều không thể coi thường. Người chờ chút không nên tùy tiện xuất thủ, chỉ cần ở bên cạnh tùy thời mà động là được. Nếu có cơ hội, hãy sử dụng thất kiếm Trảm Thần Kiếm do sư tôn ngươi dạy một kích tất gϊếŧ."
Diệp Hỏa nhanh chóng đáp ứng.
Lưu quang rút ra từ Mặc Dẫn vây quanh hai người, sương độc phụ cận lần lượt né tránh, một lúc sau, hai người liền nhìn thấy Phù Diêu đang bị thương không nhẹ.
Vào lúc này, Thôn Thiên Huyết Mãng đang bận đối phó với Thương Dực Linh Hồ vẻ mặt hung tợn, trong khi Phù Diêu nửa người đẫm máu, đang quỳ gối trước một gốc kỳ hoa có cánh hoa nửa trắng nửa bạc.
Ngụy Lăng nhất một ngón tay, đem tất cả lưu quang đều tụ lại trên người Diệp Hỏa, phi thân tới nắm lấy vai Phù Diêu, muốn đem người kéo lên.
“Chờ một chút!” Phù Diêu đầu tiên là giật mình, vừa nhìn thấy là Ngụy Lăng thì thở phào nhẹ nhõm, “Đây là Tuyết Ngân Thảo, là thượng phẩm tiên thảo có tác dụng chữa lành vết thương hóa ma khí, ngươi mau nhanh cởϊ qυầи áo, cởi ra đi!"
Ngụy Lăng: "Cái gì?"
Nhìn thấy Ngụy Lăng đứng yên vẻ mặt ngơ ngác, Phù Diêu từ dưới đất bật dậy, vồ tới liền cởi y phục của Ngụy Lăng.
“Chờ một chút!” Ngụy Lăng hét lên, ba chân bốn cẳng bắt lấy bàn tay đang di chuyển lung tung của Phù Diêu, kết quả lại bắt hụt. Hắn lo lắng Phù Diêu bị thương, không dám thực sự đánh hắn. Hơn nữa, bản thân hắn thương thế cũng không nhẹ, có thể không động thủ thì tận lực không động thủ. Chính là trong một chốc cẩu thả như vậy, Phù Diêu thực sự hai ba cái đã xé toạc áo ngoài của hắn.
Ngụy Lăng: "......" Cho nên tiểu huynh đệ, ngươi từ đâu học cách xé quần áo của người ta nhanh như vậy?
Phù Diêu cởi xuống y phục, hai mắt sáng lên cầm Tuyết Ngân Thảo đến trước mặt. Tuyết Ngân Thảo lá cây run lên, còn rất có linh tính đặt những cánh hoa lên quần áo ngửi ngửi, nhận ra thực sự có ma khí yêu thích của mình trên đó, lúc này mới uốn éo thân mình nhảy ra khỏi bùn đất, nhảy lên phía trên y phục.
Phù Diêu cuống quít đem quần áo ôm lấy, sau khi ôm xong, lại bấm tay niệm thần chú làm một cái cấm chế.
Ngụy Lăng: "...... "Thứ này thật sự là do hắn viết? Thành tinh nữa!
Vừa dứt lời, Ngụy Lăng cả kinh, đột nhiên vươn tay túm lấy cổ áo Phù Diêu, không báo trước liền hung hăng ném người ra ngoài!
Diệp Hỏa vốn luôn ở bên cạnh chú ý tới động tĩnh giữa sân, đã kịp thời phi thân tiếp được Phù Diêu, còn Ngụy Lăng vừa vặn bị đuôi của Thôn Thiên Huyết Mãng quét tới!
Giữa tiếng động ồn ào, Ngụy Lăng đầu tiên là đυ.ng gãy một cây trận pháp thạch trụ, một bên lại đập vào trận pháp kết giới, ngũ tạng lục phủ dường như bị lệch vị trí, đau đến suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.
Nhìn thấy Thôn Thiên Huyết Mãng tiếp theo chuẩn bị tấn công, Ngụy Lăng duỗi tay định đứng dậy, kết quả trong l*иg ngực chợt nghe thấy hai tiếng "Cạch cạch"...... Ngụy Lăng lúc này không dám động đậy. Nghe nói nếu xương ngực bị gãy thì không thể cử động lộn xộn, bằng không rất có thể chèn vào phổi hoặc tim? Không biết người tu tiên nếu chết đi có thể sống lại được không? Hắn nhớ kỹ hắn hình như không có ở trong "Thí Thần" đặt ra giả thiết sống lại...... Hơn nữa hắn không phải người của thế giới này, nếu người sống lại không phải là hắn thì phải làm sao?
Ngụy Lăng đầu óc thoáng chốc mở rộng ra, nhưng một lúc sau, hắn không thể làm được nữa.
Bởi vì sau khi dừng động tác, mọi cảm quan của hắn đều trở lại.
Trước mắt hắn từng đợt biến thành màu đen, trong tai ong ong vang lên, máu me đầm đìa khắp cơ thể đều kêu gào thống khổ, đau quá! Du͙© vọиɠ nôn mửa càng cường liệt khiến linh hồn của hắn đều muốn nổ tung bốc hơi lên!
"Vệ Lăng!!!"
Bên tai mơ hồ nghe thấy giọng nói của ai đó, Ngụy Lăng ngã xuống đất, trước mắt một mảnh đỏ sẫm. Hắn cố gắng nhìn rõ mọi thứ xung quanh, nhưng không thể nhìn thấy gì cả.
Hắn lúc này mới có chút hối hận, tại sao lại không bày linh lực phòng hộ cho mình, đường đường là thủ tọa Tọa Vong Phong lại bị làm cho thành như vậy, mất mặt quá a...... Nguyên chủ nếu là biết hắn uất ức như vậy, ước chừng không xé xác hắn là không được.
Ngay khi trong lòng Ngụy Lăng đang cảm thấy đủ loại không cam lòng, một đạo huyền sắc thân ảnh rơi xuống bên cạnh hắn, kiếm khí bén nhọn xối xả giống như mưa lập tức đánh về phía cái đuôi định quét tới lần nữa, trực tiếp đem cái đuôi kia cắt thành mấy đoạn!
“Sư tôn!” Diệp Hỏa quát to một tiếng, phi thân tới rơi xuống bên người Ngụy Lăng, đỡ Ngụy Lăng dậy.
Nam Tấn Vinh nói: "Chờ đã! Xương ngực Vệ sư đệ bị gãy, không thể lộn xộn! Mang Phù Diêu sư thúc của ngươi tới đây, vi sư trước gϊếŧ súc sinh này!"
Thị lực của Ngụy Lăng bị ảnh hưởng, nhưng thính giác của hắn đã dần hồi phục một ít. Hắn mơ hồ nghe thấy lời nói mang theo tức giận của Nam Tấn Vinh, nhưng phản ứng đầu tiên trong lòng hắn là hắn không thể nhìn thấy vẻ mặt tức giận của vị sư huynh ung dung hoa quý thanh lãnh kiềm chế mặt than, thật sự là quá đáng tiếc.
Có âm thanh nhỏ vụn của ma sát từ miếng vải cọ vào bên tai, còn có tiếng rít sắc nhọn của Thôn Thiên Huyết Mãng. Nghĩ đến tu vi Xuất Thể sơ kỳ của chưởng môn sư huynh, gϊếŧ chết một con Thôn Thiên Huyết Mãng chỉ có mấy trăm năm đạo hạnh là chuyện trong phút chốc.
Phù Diêu vươn tay vén vạt áo Ngụy Lăng. Cảm nhận được không khí mát lạnh, Ngụy Lăng nhíu mày, thở dốc chịu đựng đau đớn nơi l*иg ngực nói, “Ngươi đây là…... Xé chưa đủ…… Còn muốn cởi sạch ……Sao……” Ngụy Lăng một câu nói chia thành nhiều đoạn đứt quảng, nếu không đến gần Phù Diêu cũng không thể nghe rõ.
“Không chỉ cởi sạch, ngay cả bên trong ngươi cũng phải xem qua." Phù Diêu khoanh chân ngồi xuống, hai tay đặt ở trên ngực Ngụy Lăng, linh lực màu xanh giống như nước suối lần lượt tiến vào trong cơ thể Ngụy Lăng.
Ngụy Lăng tự hỏi tại sao người này lại như vậy, lần đầu tiên gặp mặt trên đỉnh Tọa Vong Phong, người này rõ ràng là một quân tử khiêm tốn ôn nhã như ngọc, sư đệ tốt nói như thế nào oai liền oai...... Kết quả một giây tiếp theo, Ngụy Lăng trong cơ thể xao động máu cùng linh lực đột nhiên trầm xuống, du͙© vọиɠ muốn nôn mửa liền biến mất không còn tăm tích, khiến Ngụy Lăng cảm thấy nhẹ nhõm đến mức gần như lập tức quên mất mình vừa mới than thở cái gì. Nhìn thấy vẻ mặt của Ngụy Lăng hoàn toàn trầm tĩnh lại, ánh mắt Phù Diêu thay đổi, tay phải bỗng nhiên ấn, vào lúc Ngụy Lăng đau đớn đột nhiên nâng nửa người lên, lại bỗng nhiên rút ra!
Ngụy Lăng phun ra một ngụm máu đen, nhưng là Phù Diêu lại hoàn toàn không chút do dự một chưởng vỗ hắn xuống mặt đất, một chưởng khác như ống bơm ấn xuống!
Lại một cơn đau tê tâm liệt phế, Ngụy Lăng bị tra tấn đến nổi trợn mắt.
Phù Diêu lại đặt hai tay lên ngực Ngụy Lăng, vận chuyển linh lực tẩm bổ lục phủ ngũ tạng kinh mạch của Ngụy Lăng một chút, đối với bất tri bất giác Diệp Hỏa nhượng bộ lui binh nói: "Đến lau cho sư thúc ngươi một chút."
Diệp Hỏa khó khăn đi lên phía trước, vẻ mặt đồng tình nhìn Ngụy Lăng trên mặt bê bết máu.
Ánh mắt Ngụy Lăng lúc này mới lấy lại được tia thanh minh, tình cờ nhìn thấy ánh mắt tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thương hại của Diệp Hỏa: "......"
......Thôi thôi.
Đã mất mặt nhiều như vậy, còn quan tâm lần này sao? Cùng lắm là sau khi trở về liền lập tức bế quan, môn phái đại bỉ chưa tới tuyệt không ra! Hắn không tin mỗi lần xuất thủ đều là hắn bị thương! WTF!!
Diệp Hỏa ngồi xổm xuống, lấy khăn tay ra lau mặt Ngụy Lăng, mới lau được một chút, Nam Tấn Vinh quay lưng về phía ba người rồi rơi xuống cách đó vài bước.
Ngụy Lăng muốn xem Thôn Thiên Huyết Mãng kia đã chết hay chưa, Nam Tấn Vinh quay người lại, vừa lúc bắt gặp tầm mắt của hắn, ngừng lại một chút, nói: "Đã chết." Chết lặng yên không một tiếng động? Cũng đúng, với tu vi của Nam Tấn Vinh, nếu không muốn Thôn Thiên Huyết Mãng phát sinh động tĩnh quá lớn, Thôn Thiên Huyết Mãng nhất định sẽ chết lặng yên không một tiếng động. Ngụy Lăng nghĩ thầm, đây mới là bộ dạng lão đại thất mạch Vạn Tông Môn, soái!
Ngay sau đó, Nam Tấn Vinh bước chậm rãi đi tới, từ từ ngồi xổm người xuống lấy ra một chiếc khăn tay.
Diệp Hỏa nhìn thấy, liền nhanh chóng thu tay lại lui sang một bên.
Ngụy Lăng thụ sủng nhược kinh.
Chưởng môn sư huynh đang lau mặt cho hắn!!!
Phù Diêu cười tủm tỉm: "Biểu tình đó của ngươi là thế nào, ta không phải đã nói qua sao? Chưởng môn sư huynh đau lòng ngươi nhất."
Ngụy Lăng: "......" Bên tai có chút nóng là thế nào? Mà Nam Tấn Vinh dĩ nhiên không có phản bác?
Cũng may tình huống xấu hổ này kéo dài không được bao lâu, Phù Diêu nhanh chóng rút tay về, nói: "Hành động cơ bản không đáng lo ngại, nhưng về sau phải dưỡng thương thật tốt. Nếu lại bị thương, sợ rằng tu vi của ngươi sẽ bị tổn hại."
Nghe được tu vi sẽ bị hao tổn, Ngụy Lăng lập tức nhớ tới chuyện một tháng trước bị trúng độc. Hiện tại vẫn chưa chắc chắn độc kia có phải là của Vạn Tông Môn hay không, hắn tuyệt đối không thể xem nhẹ.
"Không phải lấy được Tuyết Ngân Thảo sao? Đến lúc đó sư đệ cho ta một chút, tu vi của sư huynh liền được bảo toàn." Ngụy Lăng không chút để ý mở miệng, dư quang nơi khóe mắt chú ý phản ứng của hai người.
“Các ngươi lấy được Tuyết Ngân Thảo—” Vẻ mặt của Nam Tấn Vinh quá lãnh, đem một câu nghi vấn vặn vẹo thành một câu trần thuật, “Nếu đã như vậy, vừa vặn có thể dẫn ra ma khí trong cơ thể Vệ sư đệ. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau trở về."
Nam Tấn Vinh vươn tay đỡ lấy Ngụy Lăng, Ngụy Lăng nhìn sương độc xung quanh bị kiếm khí buộc phải lui ra xa, còn có thạch trụ cùng thi thể Thôn Thiên Huyết Mãng nằm rải rác trên mặt đất, nghi hoặc nói: “Thương Dực Linh Hồ đâu?"
Nam Tấn Vinh nói: “Chưa từng nhìn thấy."
Diệp Hỏa nói: "Con linh hồ kia luôn ở đó, lúc Vệ sư thúc bị thương, nó còn muốn xông lên hỗ trợ. Lúc sau sư tôn tới nơi, linh hồ liền quay đầu bỏ chạy, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi."
Ngụy Lăng quay đầu nhìn Nam Tấn Vinh. Nam Tấn Vinh trầm mặc một lúc rồi giải thích: "Có lẽ là đã nhận ra kiếm khí của ta." Ngụy Lăng nói: “Đã vậy thì đi thôi."
Một vài người đang định bấm tay niệm thần chú ngự kiếm, Phù Diêu bỗng nhiên mang theo một tia nghi hoặc nói: "Chúng ta phát sinh động tĩnh lớn như vậy, sao Thiên Sát một chút phản ứng lại không có?!"