Lục Vô Trần thực sự là bị một búng máu này phun đến có chút bối rối. Qua một lúc lâu sau hắn mới phản ứng được, lúc này mới đỡ Ngụy Lăng ngồi xuống một bên.
Sau khi an trí ổn thỏa Ngụy Lăng, Lục Vô Trần do dự nâng tay áo lên, dùng ống tay áo xoa xoa vết máu trên mặt.
Ngụy Lăng thấy hắn chuyện này cũng có thể nhẫn, cũng không tiện nói cái gì nữa. Mặc dù thấy Lục Vô Trần trên mặt bộ dáng bẩn thỉu nhưng hắn thật sự rất muốn cười......
“Sư tôn mới vừa nói cứu người là…...?” Lục Vô Trần lau xong mặt, nhìn về phía Ngụy Lăng.
Ngụy Lăng nín cười, mặt lạnh lấy ánh mắt ra hiệu bảo vai chính đi vào trong: “Chìa khóa nằm trên thi thể đằng kia, ngươi đi lấy, đến địa lao cứu sư huynh sư tỷ ra."
Vai chính đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, đáp ứng một tiếng liền đi vào trong.
Ngụy Lăng nằm trên mặt đất đợi khoảng ba mươi phút, bên tai dần dần xuất hiện âm thanh vụn vặt.
Một lúc sau, có thanh âm của thiếu niên lọt vào màng tai: "Sư tôn!!!"
Ngụy Lăng mở mắt ra, cau mày nhìn thiếu niên lớn tiếng.
Thiếu niên thấy Ngụy Lăng một thân máu tươi tựa ở trên tường, trong lòng hoảng sợ, phi tới như bay. Kết quả hắn không để ý dưới chân vẫn còn nhiều hố đá nhỏ, sắp đến chỗ Ngụy Lăng, vấp phải hố đá không lớn không nhỏ, bịch một tiếng trực tiếp ngã sấp xuống đùi Ngụy Lăng.
¹Ngũ thể đầu địa, chỉ cách một cái đầu. Ngụy Lăng: "......"
Phỉ Nhạc: "......"
“Sư tôn!” Lục Vô Trần vội vàng chạy tới kéo Phỉ Nhạc lên, sau đó ngồi xổm xuống, kiểm tra xem Ngụy Lăng có bị thương gì không. Ngụy Lăng ngăn bàn tay sờ loạng của Lục Vô Trần, cau mày nói: “Không có việc gì." Theo sau là sáu thanh niên thiếu niên mặc giáo phục Vạn Tông Môn, đồng thời hướng Ngụy Lăng thi lễ: “Bái kiến Vệ sư bá!" Ngụy Lăng giương mắt quét một vòng, thấy không có người nào bị bỏ lại, liền đối Phỉ Nhạc ủy ủy khuất khuất đứng một bên nói: “Ngồi xổm xuống."
Phỉ Nhạc không nói hai lời vội vã ở trước mặt Ngụy Lăng ngồi xổm xuống.
Ngụy Lăng nhìn khuôn mặt trẻ con đầy mong đợi của Phỉ Nhạc, nhịn xuống du͙© vọиɠ muốn ói ra máu nói: “Xoay qua chổ khác."
Phỉ Nhạc "A" một tiếng, chậm rãi quay lưng lại.
Ngụy Lăng hài lòng ngồi dậy, đang định nằm nhoài trên lưng hài tử bất hạnh Phỉ Nhạc này, Lục Vô Trần nắm lấy cánh tay của hắn nói: "Sư tôn, để ta tới đi! Phỉ Nhạc sư huynh tu vi so với ta tốt hơn, gặp phải địch nhân còn có thể ngăn cản một chút."
Ngụy Lăng nhìn về phía các phong đệ tử khác: “Những sư huynh sư tỷ khác của ngươi đều ở đây, không cần các ngươi xuất thủ."
Sáu tên đệ tử vội vàng đáp ứng, mỗi người đều bày tỏ không cần Phỉ Nhạc cùng Lục Vô Trần động thủ. Hơn nữa còn mồm năm miệng mười tỏ ý nguyện bồi sư bá quay về tông môn. Ngụy Lăng đáy lòng một trận vui mừng, trên mặt không lộ mảy may tiếp tục nổ lực leo lên lưng Phỉ Nhạc, kết quả Lục Vô Trần đem cánh tay hắn nắm thật chặt.
Ngụy Lăng tỏ vẻ rất khó chịu: “Buông tay." Lục Vô Trần nhìn ánh mắt lạnh lùng của Ngụy Lăng, vẻ mặt thay đổi, cuối cùng chậm rãi buông tay ra.
Phỉ Nhạc quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng mất mát của Lục Vô Trần, do dự nói: “Sư tôn, Viên Lục cũng là có ý tốt."
Ngụy Lăng dùng chút sức lực còn lại không nhiều leo lên lưng Phỉ Nhạc, vỗ nhẹ lên đầu hắn: "Cần ngươi nói nhiều. Trước hắn bị người dùng linh thức chấn xỉu, hiện tại không thích hợp mệt nhọc."
Lục Vô Trần ánh mắt sáng lên.
Phỉ Nhạc bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thì ra là như vậy, Viên Lục ngươi đi theo phía sau các sư huynh sư tỷ, ngàn vạn lần không cần ra tay, có thể bị tổn thương linh thức, chờ chúng ta quay trở lại, lại để Phù Diêu sư thúc xem cho ngươi một chút." Sau đó lại nói, "Sư tôn quan tâm ngươi như vậy, ngươi cũng đừng phụ sư tôn. Chúng ta đi thôi."
Nghe Phỉ Nhạc nhắc tới Phù Diêu, Ngụy Lăng lập tức nhớ tới người này nói không chừng vẫn đang điều tra ở đâu đó trong Tích Huyết Đàn.
“Ai trong các ngươi có truyền tin phù?” Ngụy Lăng hỏi mấy tiểu bối phía sau.
Chưởng môn sư huynh đệ tử đích truyền đứng ra nói: "Đệ tử ở đây có."
Ngụy Lăng nói: “Chờ chúng ta ra khỏi Tích Huyết Đàn, lập tức cho người đưa tin cho Phù Diêu sư thúc, bảo hắn đến tây nam chỗ Thập Lý Đình hội hợp."
Mục đích Thiên Sát bắt giữ những đệ tử này có lẽ chỉ là để Ngụy Lăng cùng Kim Diễm gặp nhau. Về phần môn phái đại bỉ, Thiên Sát kỳ thực luôn muốn cho các môn hạ đệ tử Âm Sát Môn tham gia. Nếu không phải vì chính đạo môn phái nhiều năm qua vẫn luôn không mở miệng, hắn cũng không đến mức hướng Ngụy Lăng xin giúp đỡ. Mà mục đích của Kim Diễm rất đơn giản, hắn chính là tới lấy Diệu Âm Chung, nhân tiện nhìn bộ dạng chật vật của nguyên chủ.
Lục Vô Trần cùng Thập Phương Thiết Diễm lệnh, chỉ là một cái ngụy trang do bọn họ tung ra mà thôi.
Nghĩ thông suốt những thứ này, Ngụy Lăng đoán rằng Phù Diêu hẳn là sẽ không gặp chuyện không may mới đúng.
Trong sơn động âm u ẩm ướt, ba trong số sáu đệ tử đi ở phía trước, ba người còn lại đi ở phía sau, ba thầy trò Ngụy Lăng ở chính giữa.
Bởi vì biết rằng mối đe dọa lớn nhất đối với Tích Huyết Đàn đã không còn nữa, cho nên Ngụy Lăng cũng không lo lắng cho sự an toàn của mấy hậu bối này, không bao lâu hắn liền mơ mơ màng màng ghé vào trên lưng Phỉ Nhạc ngủ thϊếp đi.
Bên ngoài sắc trời dần sáng.
Thời điểm Ngụy Lăng tỉnh lại, ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt từ thịt nướng. Trong lòng nhất thời có chút hoài niệm những ngày được ăn uống tự do.
Người khác xuyên qua, cho dù không thể ăn thịt nhưng cũng có thể ăn chay, nhưng hắn……………… Hắn là tuyệt thực a! Nguyên chủ hắn là một người mắc bệnh khiết phích nặng.………… cảm thấy thức ăn khắp thiên hạ đều là đồ dơ bẩn, ăn vào trong cơ thể sẽ ảnh hưởng tu vi.......... Đm! Hắn lúc trước là não teo mới có thể đặt ra giả thiết như vậy!"
"Ui, sư tôn tỉnh!"
Giọng nói oang oang của Phỉ tiểu thiếu niên xuất hiện, lập tức thu hút một vòng người.
Thấy các đệ tử được giải cứu đều có mặt ở đây, Ngụy Lăng ho ra máu bầm trong ngực, cau mày nói, “Các ngươi đã truyền tin cho Phù Diêu sư thúc chưa?"
Một thanh niên phía trước vội vàng nói: “Truyền tin phù đã phát ra ngoài, chỉ là…... Đến bây giờ vẫn không có tin tức truyền về."
Lục Vô Trần bước tới, cầm tay Ngụy Lăng độ cho hắn một chút linh lực.
Ngụy Lăng hơi kinh ngạc nhìn hắn một cái, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc, suy nghĩ một chút nói: "Diệp Hỏa, ngươi đưa Viên Lục cùng các vị sư đệ sư muội của ngươi trở về trước đi. Sau khi gặp sư tôn ngươi, bảo hắn tới nơi này tìm ta. Ta cùng Phỉ Nhạc ở chổ này chờ tin tức của Phù Diêu sư thúc."
Diệp Hỏa nói: "Nơi này quá gần Tích Huyết Đàn, sư thúc người bị thương nặng, sao có thể lưu lại chổ này?"
Lục Vô Trần nói, “Ta không đi."
Bệnh nhức đầu của Ngụy Lăng lại muốn tái phát.
Phỉ Nhạc không có ý kiến, mà còn tung ta tung tăng chạy tới đống lửa cách đó không xa, cầm một cái chân thỏ trở về nói: “Sư tôn, đây là thỏ rừng do Viên Lục nướng, rất ngon, người nếm thử xem?"
Ngụy Lăng rất muốn cho đứa nhỏ ngốc này một biểu tình mắt cá chết.
“Vi sư không ăn, các ngươi ăn đi, ăn xong thì mau trở về, tránh phát sinh biến cố.” Ngụy Lăng chán nản nằm lại trên cây cột, nhắm mắt không nói nữa.
Hắn tuyệt đối sẽ không nói, là hắn thèm ăn thịt thỏ.
Fuck, thật muốn ăn.
Ngụy Lăng bình tĩnh nuốt ngụm nước miếng, cảm thấy nghẹn ngào vô cùng. “Sư tôn bị thương nặng, không nên ăn thức ăn mặn.” Thanh âm lạnh như băng của Lục Vô Trần truyền vào màng tai, Ngụy Lăng mở mắt ra nhìn về phía hắn.
Ngụy Lăng hiếm khi nhìn thấy Lục Vô Trần vẻ mặt nghiêm túc như vậy, mỗi lần nhìn thấy hắn, đều là một bộ dạng cười nhạt, cho dù thỉnh thoảng không cười, cũng là ôn hòa lễ độ.
Phỉ Nhạc sững sờ, gục đầu xuống lặng lẽ đi về phía đống lửa, bóng lưng cô độc khiến Ngụy Lăng nhất thời không nói nên lời.
“Các ngươi cũng đi qua đi.” Ngụy Lăng ý bảo vài đệ tử khác đi tới an ủi tiểu đồ đệ của mình, đứa nhỏ này tâm tư đơn thuần, phỏng chừng lại tự trách mình sơ ý.
Sau khi mấy người rời đi, Ngụy Lăng đổi một tư thế thoải mái hơn dựa vào trên cây cột, nói: "Người tu tiên không thể so người phàm, có ăn hay không đều như nhau. Phỉ Nhạc từ nhỏ theo vi sư, một lòng tu luyện không có tiếp xúc qua nhiều thứ, không biết về tình cảm có thể tha thứ."
Ngụy Lăng không nhanh không chậm giải thích, giật giật cổ tay bị Lục Vô Trần nắm nắm lấy nói:" Điểm này, vết thương nhỏ căn bản không đả thương được, không cần lãng phí linh lực của ngươi."
Lục Vô Trần cúi đầu nhìn Ngụy Lăng, đáy mắt mang theo vài phần nghi hoặc. Ngụy Lăng đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng không có nhìn thấy.
Một lúc sau, Phỉ Nhạc đi tới, nói: "Sư tôn, ta đã cùng các vị sư huynh sư tỷ bàn bạc một chút, ta sẽ cùng đại sư huynh ở lại chỗ này, các sư huynh khác mang sư tôn trở về, thế nào?"
Ngụy Lăng mở mắt, nhàn nhạt nói: “Không như thế nào."
Phỉ Nhạt cúi đầu, bất an nói: "Thế nhưng đồ đệ thật ngốc, không chăm sóc được sư tôn thì phải làm sao......"
Ngụy Lăng: "......"
Lục Vô Trần nói: “Tốt hơn hết là Phỉ Nhạc sư huynh cùng các sư huynh khác về trước, còn ta sẽ ở lại với sư tôn.” Thấy Phỉ Nhạc vẫn còn do dự, Lục Vô Trần nói tiếp, “Linh sủng của ta vẫn còn trong Tích Huyết Đàn, ta sẽ để nó đi trộm Tuyết Bạc Thảo để chữa thương cho sư tôn."
Phỉ Nhạc kinh hỉ nói: "Vậy thì ta sẽ ở cùng nhau!"
Lục Vô Trần nháy mắt trầm mặc.
Ngụy Lăng nói: "Chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà tranh cãi không ngừng......" Nói xong, Ngụy Lăng đột ngột dừng lại.
Nếu là nguyên chủ hôm nay ở tại nơi này ra lệnh, vậy...... hai tiểu súc sinh này nhất định không dám trái lời!
Ngụy Lăng càng nghĩ càng sợ hãi, Lục Vô Trần trong nguyên tác là cái dạng gì hắn liền không nói, Phỉ Nhạc trong nguyên tác là tuyệt đối nghe lời, hiếu thuận, cung kính! Bây giờ còn dám cùng hắn lá mặt lá trái, nhìn như nghe lời, nhưng thực chất lại nghịch phản?
Trừ khi chúng biết mình sẽ không bởi vậy trách bọn chúng!!!
Ngụy Lăng toát mồ hôi lạnh, đang muốn tìm cách mặc áo choàng vào, kết quả một đạo thanh quang đột nhiên nổ ra trên bầu trời cách đó không xa, vừa nhìn thì ra là tín hiệu cầu viện của Phù Diêu thả ra!
Ngụy Lăng hất tay Lục Vô Trần ra, nhanh chóng đứng dậy đi ra đình tử: "Đó là tín hiệu cầu viện của Phù Diêu sư đệ, các ngươi mau trở về thông báo cho chưởng môn sư huynh! Diệp Hỏa, ngươi theo ta cùng đi xem một chút!" Vết thương của hắn đã bị linh lực vừa rồi của Lục Vô Trần tạm thời áp chế, có thể kiên trì trong một khoảng thời gian.
Các đệ tử đều ném thịt nướng lần lượt đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Ngụy Lăng.
Phỉ Nhạc đuổi theo Ngụy Lăng, gấp đến độ xuất mồ hôi trán: "Không được không được! Sư tôn, người còn đang bị thương!" Ngụy Lăng đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Phỉ Nhạc nói: “Ngươi nhất định phải làm trái vi sư sao?!” Biểu tình Ngụy Lăng lạnh xuống, trong mắt hiện lên một chút tức giận.
Phỉ Nhạc sửng sốt, Lục Vô Trần ở bên cạnh kéo hắn sang một bên, nói: "Nếu sư tôn không muốn chúng ta đi theo, vậy thì chúng ta sẽ không đi theo."
Nữ đệ tử duy nhất trong đám nói: "Chúng ta trở về tìm chưởng môn sư bá đi, tốt hơn nhiều so với ở đây gây thêm phiền phức cho sư thúc."
Nữ đệ tử này là thủ đồ của Minh Lan, tên là Lạc Vũ, lớn lên hoa dung nguyệt mạo, thực lực cũng rất mạnh, là một trong những hậu cung của vai chính.
Tầm mắt Ngụy Lăng ở trên mặt Lạc Vũ dạo qua một vòng, sau đó lại đảo mắt nhìn mặt Lục Vô Trần, thấy hai người họ không có biểu hiện gì giống như cọ ra nhiệt, trong lòng hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
Sau khi nghe Lạc Vũ nói, các đệ tử đều trầm mặc một hồi.
Sau đó, tất cả đều hướng Ngụy Lăng thi lễ, bấm tay niệm thần chú ngự kiếm, cấp tốc rời đi.
Nhìn thấy Lục Vô Trần và Phỉ Nhạc vẫn còn ở bên cạnh, Ngụy Lăng cũng không nói để cho bọn họ đi hay để họ ở lại, trực tiếp ngự kiếm cùng Diệp Hỏa bay về hướng phát ra tín hiệu.
Giữa không trung tiếng gió thổi mãnh liệt, Ngụy Lăng quay đầu nhìn hai người thiếu niên phía dưới, thầm nghĩ: "Chỉ là hai đứa con nít, bố còn không trị nổi tụi bây sao?"
¹ Tư thế lạy Phật.