Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi

Chương 43: Nhân vật nhọ nhất

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Thiên Dật cựa mình một cái liền lăn đùng xuống đất, đau đớn tỉnh lại. Ca thán một tiếng, hắn tỉnh ngủ hoàn toàn, vật vã ngồi dậy.

Tuy yến tiệc đêm qua của mấy vị hòa thượng không có rượu, nhưng lại xuất hiện một thứ quả tên gọi là Túy Lâu quả, ăn vào có cảm giác say sỉn.

Vị Túy Lâu vừa ngọt vừa mát, hắn ham ăn liền len lén ăn một lần năm sáu quả, kết cục là say mèm, không biết bằng cách nào trở về phòng rồi leo lên giường này luôn.

Xúc miệng rửa mặt thay y phục xong Tần Thiên Dật rời phòng, bước sang phòng của sư thúc vĩ đại gõ cửa.

- Sư thúc, hôm nay chúng ta phải lên đường về thôi!

Không một tiếng đáp lại.

- Sư thúc? – Tần Thiên Dật ngờ vực gọi thêm lần nữa, nhưng vẫn là sự tịch mịch kì lạ, hắn cẩn thận mở cửa ra, căn phòng trống trơn đập vào mắt.

- Tiêu sư thúc!? Không phải chứ? – Tần Thiên Dật trố mắt đi khắp phòng lục soát, hoàn toàn không tìm thấy Tiêu Vũ đâu nữa.

… Biến mất rồi ư? Một tiếng cũng không thèm nói là sao?!!!!!

Bực bội trong lòng, hắn bước xuống lầu.

Dưới hậu viện đang có rất nhiều người tụ tập, Tần Thiên Dật hiếu kì vội vàng đi xuống.

Thấy Tần Thiên Dật đến, người Bạch Phong phái Cố Thanh Hoan cất tiếng chào:

- Thiên Dật, đệ dậy rồi?

- Có chuyện gì sao? – Tần Thiên Dật mơ hồ hỏi.

Hầu như tất cả các vị khách khác đã đứng dưới hậu viện, bên cạnh đó còn một đoàn những vị hòa thượng mặt mày nghiêm trọng.

Khúc Diệu cau mày bức bối nói:

- Phật Tử tự bị mất trộm đồ.

- Sao cơ?! – Tần Thiên Dật giật mình, nhớ tới sự biến mất kì lạ của Tiêu Vũ, không nhịn được run rẩy, đừng nói là sư thúc làm đấy nhé.

Nhận ra Tần Thiên Dật đang nghĩ gì, Bạc Cẩn Du lẳng lặng nói:

- Xác định được thủ phạm rồi, đó là Giang Dư Mặc, y đã tẩu thoát.

Tần Thiên Dật nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, vẫn thắc mắc không biết sư thúc cao lãnh đã chạy đi đâu chưa về, nếu để phát hiện vị hôn thê của hắn biến mất đột ngột như vậy thì có phải là thủ phạm hoài nghi sẽ chuyển từ Giang Dư Mặc kia nhảy lên đầu … vị hôn thê của hắn không cơ chứ?

Vừa nghĩ trong đầu mà Khúc Diệu đã cất tiếng hỏi thăm:

- Sư đệ, sư thẩm đâu rồi? Vẫn chưa đỡ hơn sao?

Tần Thiên Dật: …. – Khúc sư huynh, huynh bớt một tiếng thì không mất miếng thịt nào đâu!!!

Họa vô đơn chí, Thích Ái Dạ Các đi tới trước mặt hắn:

- Tần thế tử, mạn phép cho mấy vị sư huynh của ta lục soát phòng, và cả phòng của … vị hôn thê của thế tử nữa. Có thể hay không mời nàng ra khỏi phòng?

Tần Thiên Dật: …!!!!!????? – Cho xin đi, nàng có ở trong phòng đâu cơ chứ? Hay giờ hắn bịa chuyện bảo vị hôn thê mất tích, tiện thể đổ tội cho tên Giang Dư Mặc bắt cóc luôn?

- Không cần mời đâu, bổn cô nương tự động ra đây rồi. – Một giọng nói thanh thúy vang lên, từ trong hậu viện, nữ tử hồng y đeo mạng che đi ra.

Tần Thiên Dật mừng quýnh:…. Sư thúc về rồi!!!

Thích Ái Dạ Các mỉm cười, đưa mấy vị hòa thượng lên lầu soát phòng.

Tần Thiên Dật chạy tới bên nữ tử hồng y, oán giận nói:

- Sư thúc đi đâu thế hả?

Nữ tử hồng y hoàn toàn không đáp lại, đi lướt qua mọi người, đứng dưới tán cây im lặng quan sát xung quanh.

Tần Thiên Dật không hiểu mô tê gì, ngẩn ngơ một hồi bị Khúc Diệu vỗ vai:

- Sư đệ, nương tử ngươi làm sao vậy?

- Đệ cũng không biết … - Tần Thiên Dật chán nản đáp lại.

Cả ngày hôm đó đệ tử Phật Tử tự sau khi lục soát xong tất cả các vị khách, cúi đầu thành thật tạ lỗi vì những phiền phức đã gây ra thì mọi người đều quay lưng ra về.

Tần Thiên Dật vừa leo lên xe ngựa mới sực nhớ sư thúc lại biến mất nữa rồi, nổi giận đùng đùng không thèm chờ nữa cứ thế chờ về Tần phủ.

Dưới chân núi của Phật Tử tự là rừng Huyền Dạ, lúc này đại sư Trần Lẫm Cát đang sốt ruột đứng chờ. Qua tầm một nén nhang, nữ tử hồng y từ hư không xuất hiện bên cạnh.

- Ngươi chỉ đi ăn cắp vài quyển sách, có cần tốn nhiều thời gian vậy không? Không phải lại suy giảm tu vi đấy chứ.

Nữ tử hồng y phất tay một cái liền hóa thành Sở Nguyệt Hiên một thân tử y, cười cười nói:

- Ta còn phải dọn dẹp một chút, cũng đâu thể để mấy tiểu tử ở môn phái bị thành người hiềm nghi, nếu vậy có khi sư tôn ta lật mộ sống dậy đánh chết ta.

Đại sư Trần Lẫm Cát nhướn mày, có chút khó chịu nói:

- Mau trở về đi, sắp đến giờ Thiên Đạo trừng phạt ngươi rồi đấy.

Sở Nguyệt Hiên ngẩng đầu nhìn sắc trời chuyển đỏ, hoàng hôn đã lên, cơn đau thấu xương thấu thịt sắp tới.

Nhưng không sao cả, sắp rồi, sắp đạt được rồi.



Ma đạo cung.

Tiêu Vũ ngồi bên Thẩm Huyền Vũ, cố gắng kìm nén cơn ngáp ngủ ập tới.

Nơi đây là đại điện, hiện tại đang là lúc Thẩm Huyền Vũ lên kế hoạch cho đường lối của cuộc chinh phạt cuối cùng tới phía Đông của Yêu Vương.

Trên bàn dài có mười hai người ngồi, ngoài Thẩm Huyền Vũ cùng Tiêu Vũ và hai vị hộ pháp là Ngụy Lăng Chiêu và Vu Lệ Cơ, tám người còn lại là những tiểu thống lĩnh các vùng đất mà Thẩm Huyền Vũ đã thôn tính, đều là những thuộc hạ vô cùng trung thành.

Dĩ nhiên tất cả đều đủ thông minh để không nhìn vị bạch y nhân không có tu vi ngồi bên cạnh, đem cả người dựa vào thiếu chủ của họ.

Đây còn không phải cái người … mất tích trong truyền thuyết sao?

Tám vị tiểu thống lĩnh nhớ tới một người anh em trước kia cũng từng là thuộc hạ của thiếu chủ, dốt nát cho rằng vị tiên nhân kia không xứng với thiếu chủ, bèn đi tìm cho thiếu chủ một nam nhân khác có bảy phần giống vị này.

Kết quả là giờ mộ hắn đã xanh cỏ.

Bấy giờ tám tên ma tu này vẫn còn cảm thấy yêu cuộc sống, không dám nhấc một tia dị nghị.

Ngụy Lăng Chiêu đang mải mê trình bày về công cuộc bình định phương Nam.

Thẩm Huyền Vũ nghiêng đầu nhìn người đang tựa trên vai mình, cong cong môi:

- Sư tôn mệt sao?

Tiêu Vũ lắc lắc đầu.

- Vậy thì chán sao?

Tiêu Vũ gật gật đầu.

- Vậy thôi không ngồi đây nữa, ta đi chơi một vòng nhé, Ma giới cũng có nhiều nơi hay lắm đấy.

Thẩm Huyền Vũ không giảm âm lượng, mấy tên ma tu bên dưới hoàn toàn nghe được, nhất thời cạn ngôn: … - Thiếu chủ! Đang bàn đại sự a!!!

Tiêu Vũ dĩ nhiên biết mấy tên bên dưới đang nghĩ gì, cũng không muốn đồ đệ nhỏ mang danh hôn quân:>, lắc lắc đầu, nhỏ giọng đủ nghe nói:

- Ta ngồi đây được rồi, ta muốn nghe xem ngươi định chinh phạt vùng đất Yêu Vương như thế nào.

Thẩm Huyền Vũ mỉm cười, đưa tay chỉnh lại lọn tóc bị rối của Tiêu Vũ, động tác thập phần yêu chiều.

Đám cẩu độc thân bên dưới dù không nhịn nổi cũng không dám thốt một câu phàn nàn gì. Ngụy Lăng Chiêu e hèm một tiếng, cất giọng:

- Thành trì mà Yêu Vương xây dựng mấy chục năm qua vô cùng vững chắc, không những vậy hắn còn thu thập được khá nhiều yêu thú cấp cao làm nhiệm vụ giữ thành. Trận cuối này xem ra không hề đơn giản.

Tiêu Vũ ngẩn người, bật thốt ra một câu:

- Mộc Doanh Doanh ở đâu?

Thẩm Huyền Vũ ngạc nhiên:

- Mộc Doanh Doanh là ai? – Sao sư tôn lại dám nhắc tới tên một ả đàn bà chứ??

Tiêu Vũ hoàn toàn sững sờ, Thẩm Huyền Vũ hoàn toàn không biết đến Mộc Doanh Doanh sao? Hắn còn cứ tưởng y đã thu lưu nữ nhân này dưới trướng từ lâu rồi.

Mộc Doanh Doanh là chìa khóa giúp Thẩm Huyền Vũ đại thắng trước Yêu Vương.

Yêu Vương là một con xà tinh bệnh hoạn, hắn có sở thích thu thập các sủng vật rồi đùa giỡn từ từ, sủng được một thời gian sẽ lãng quên, quay ra tàn nhẫn tra tấn lũ sủng vật kia.

Mộc Doanh Doanh vốn là một yêu thú được Yêu Vương nuôi làm sủng vật từ nhỏ, chính là sủng vật lâu nhất của gã, nhưng một ngày kia Yêu Vương kiếm được một con hồ li tứ đuôi rất xinh đẹp, liền bỏ quên Mộc Doanh Doanh sau đầu.

Đám thuộc hạ của Yêu Vương ngày đêm hành hạ tra tấn Mộc Doanh Doanh lúc này vẫn ở dạng thú là một linh miêu, sau đó bị đem vứt ngoài cổng thành thoi thóp chờ chết.

Lúc này thống lĩnh phía Tây đến giao lưu với Yêu Vương rời thành liền nhặt được nàng đem về chữa trị.

Mộc Doanh Doanh tưởng chừng được cứu sống, nào ngờ tên loạn tặc phía Tây này cũng vô cùng điên rồ, coi nàng ta là sủng vật của Yêu Vương ngày đêm chèn ép mình mà giày vò.

Lúc này Thẩm Huyền Vũ dẫn quân chinh phạt phía Tây, đốt thành trì của tên loạn tặc này, tình cờ nhặt được Mộc Doanh Doanh, đem nàng về cho nàng uống nước mắt của rồng. Mộc Doanh Doanh hóa hình người, từ đó thành tiểu thuộc hạ của Thẩm Huyền Vũ.

Chính tình tiết chinh phạt phía Đông của Yêu Vương này đã giúp Mộc Doanh Doanh thành công leo vào hàng ngũ hậu cung của nam chính.

Nàng từng ở Đông phủ, lại còn là sủng vật của Yêu Vương, bao nhiêu bí mật của gã nàng đã vô tình nghe được, đem yếu điểm của Đông thành báo cho Thẩm Huyền Vũ.

Chinh phạt phía Đông liền thành chuyện nhỏ.

Mà, bây giờ đã là kịch tình nào rồi mà Mộc Doanh Doanh Thẩm Huyền Vũ cũng không biết nữa là sao????

Thấy vẻ mặt của sư tôn, Thẩm Huyền Vũ nắm vai Tiêu Vũ, cặn kẽ hỏi:

- Sư tôn, Mộc Doanh Doanh là ai?

Tiêu Vũ hoàn toàn á khẩu không thốt nên lời, cái tên Mộc Doanh Doanh cũng là nam chính đại nhân đặt, giờ y không biết thì hắn biết nói gì,nhịn được một lúc mới lí nhí:

- Nàng là linh miêu, sủng vật một thời của Yêu Vương.

Vu Lệ Cơ a một tiếng như nhớ ra gì:

- Hình như đúng là từng có một sủng vật như vậy. Yêu Vương từng sủng ái linh miêu kia tới mấy chục năm…

Tiêu Vũ ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn Thẩm Huyền Vũ:

- Ngươi có tham gia vào trận chinh phạt thành trì phía Tây không?

Thẩm Huyền Vũ ngẩn người, mang tai bỗng đỏ, ngập ngừng một lát mới nói:

- Kh… Không.Năm đó ta để Vu Lệ Cơ mà Ngụy Lăng Chiêu thay.

- Vì sao? – Cái gì vậy, nam chính ngươi bận cái gì mà không đi chinh phạt? Hai cái vị hộ pháp kia chắc chắn chẳng rảnh hơi mà cứu một con mèo, có nghĩa là Mộc Doanh Doanh chưa lên sàn đã chết từ hơn mười năm trước!!!

Thẩm Huyền Vũ cúi đầu, ánh mắt có chút tối.

Vu Lệ Cơ nghe vậy thoáng run trong lòng, lẩy bẩy nói:

- Tiêu Vân chân nhân, mười năm trước thiếu chủ rời Ma đạo cung tới vùng biển đen phía Đông Nam của tu chân giới… là để tìm chân nhân đấy. Mười năm trước đạo nhân đồn thổi chân nhân xuất hiện ở đó, ta bèn báo với thiếu chủ. Thiếu chủ nghe vậy liền lập tức rời đi. Ai ngờ đó là chiêu trò của lũ chính đạo bày ra để giăng bẫy thiếu chủ. Nếu không nhờ truyền tống trận cấp cao, thiếu chủ e rằng đã chết từ mười năm trước.

Tiêu Vũ ngẩn người, ngờ vực những gì mình vừa nghe, ánh mắt như lưu ly nhìn Thẩm Huyền Vũ.

Y lại vì hắn … mà bị thương.

Thẩm Huyền Vũ hoảng hốt vì vẻ mặt xót xa của Tiêu Vũ, luông cuống nói:

- Sư tôn, ta không sao. Không sao hết!

Tiêu Vũ đứng phắt dậy, giận dữ nói:

- Sao ngươi lại ngốc vậy chứ, đầu óc ngươi sinh ra để làm gì vậy? Chưng chơi cho vui thôi sao? Thiếu chủ ma tộc mà thiếu não vậy à? Chỉ nghe thôi cũng biết tin đồn mờ ám rồi! Vậy mà còn đi nữa! Ngươi mà chết thì bây giờ ta trở lại để làm gì nữa?!

Một tràng đại hải của Tiêu Vũ tuôn ra làm đứng hình toàn bộ người trong đại điện.

Đám ma tu: …! – Lần đầu họ thấy có người dám nói với thiếu chủ bằng cái giọng đó a!

Vu Lệ Cơ nghe vậy càng run mạnh, việc này tám phần là lỗi của nàng,lúc đó nàng cũng đã tự phạt bản thân trong Huyết Lao một năm để tự suy ngẫm rồi!!!

Ngụy Lăng Chiêu thở dài, liếc mắt qua đám thuộc hạ, hàm ý rõ ràng: Đến giờ về rồi.

Đám thuộc hạ hiểu ý, phất một cái mười mấy người trong điện đều biến mất, chỉ còn lại Tiêu Vũ đang phát hỏa và một Thẩm Huyền Vũ đứng hình.

Tiêu Vũ giận dữ vô cùng, mặc dù cũng biết lỗi lầm là do hắn rời đi, nhưng cứ nghĩ tới đồ đệ nhỏ không thèm suy nghĩ cắm đầu lao vào bẫy là hắn lại run cả người.

Chỉ hận mình bị khóa tu vi, nếu không hắn sẽ cho tên ngốc này biết tay, lần sau không ngu ngốc vậy nữa!!!

Thẩm Huyền Vũ nhìn sư tôn không có tí tu vi xù lông, nội tâm mềm mại một tầng, ngẩn người một chốc bèn ôm chặt lấy eo người trước mặt.

- Buông ra! Ta không cho ôm!

Mặc kệ Tiêu Vũ nạt, Thẩm Huyền Vũ càng

siết chặt.

- Sư tôn… Sao người có thể tàn nhẫn như vậy?

Tàn … tàn nhẫn gì chứ?

- Người cứ dễ thương như vậy sao ta chịu được, biết đâu, ta làm ra điều gì có lỗi với người thì sao? – Những từ cuối Thẩm Huyền Vũ cố ý ngân dài với giọng cuồng quyến, khiến từng nơ ron não Tiêu Vũ cứng lại, mang tai cũng đỏ lên.

… Làm gì là làm gì chứ????!!!!!

Lời tác giả: Mới sáng hôm qua đang buồn vì bộ giáo dục dừng kì thi học sinh giỏi, tới tối lại nghe tin chị N, chán thật sự -_-

Chương sau thú vị lắm nhé =))))))
« Chương TrướcChương Tiếp »