Chương 28: Bốc thăm

Vòng hai của Dạ Minh hội là thi đấu đối kháng.

Kể từ vòng thi đấu của luyện đan sư kết thúc cũng đã hai ngày trôi qua, cuối cùng hai mươi tu sĩ ưu tú nhất cũng được triệu tập để rút thăm chọn đối thủ thi đấu.

Trung tâm Ngọc Hồi thành là một võ đài rộng lớn có tên Yên Huy đài.

Buổi rút thăm được tổ chức trước cổng võ đài.

Mới rạng sáng đã không có ít người hiếu kì tới xem, có cả những người bị rớt ở vòng một. Nhưng mãi khi mặt trời lên cao thì hai mươi thí sinh ưu tú kia mới tới đầy đủ.

Đồng điệu và nổi bật nhất có lẽ đệ tử Bạch Phong phái khi hôm nay năm người thi đấu lẫn Cố Thanh Hoan, Tiêu Vũ đều mặc trên mình bạch y nhã nhặn tượng trưng cho môn phái của mình.

Bảy người xuất hiện, ngoài trừ sự nhí nhố của Tần Thiên Dật và vẻ ngây thơ trong sáng của Hàn Duẫn Kì thì ai cũng có khí thế kinh người, thu hút hầu hết ánh nhìn.

Lần rút thăm này tất nhiên đặc biệt nghiêm ngặt, sẽ không có những chuyện không “quang minh lắm” như của Tần Thiên Dật khi còn ở Bạch Phong phái.

Có hai mươi tờ giấy được viết lên mười cặp số, trong đó trong một cặp sẽ là hai số giống nhau, hiển nhiên những tờ giấy này đều được yểm các loại pháp chú chống gian lận cấp cao.

Hai mười thí sinh cùng bốc giấy, hai người có số thứ tự giống nhau thì sẽ là một cặp đấu.

Tương tự với phần bốc thăm của các luyện đan sư, có tổng cộng mười hai luyện đan sư vượt qua vòng một.

Tần Thiên Dật đang trong trạng thái lo thấp thỏm không biết ai sẽ “rút trúng” mình, âm thầm cầu nguyện một nghìn lần không phải là Thẩm Huyền Vũ sư huynh bốc trúng.

- Ngươi làm sao vậy? – Bạc cẩn Du bên cạnh lạnh lùng hỏi.

Tần Thiên Dật giật thốt một cái, cảm giác lạnh cả sống lưng: Ta xin thay đổi thỉnh cầu, nhất định không được phép là Bạc Cẩn Du.

Khi thời gian bốc thăm chuẩn bị bắt đầu thì từ phía xa người của Liêm Giản phái cũng tới.

Liêm Giản phái có hai người được lọt vào vòng hai đó là Dương Hân Nghiên và một vị nữ đệ tử khác tên Khương Uyển Dư.

Hai nàng vừa đáp xuống mặt đất đã khiến không ít nam tử xuyến xang bởi vẻ xinh đẹp thuần khiết.

Khương Uyển Dư tuy không thể so sánh với Dương Hân Nghiên, nhưng nàng có một nét thanh tú ưa nhìn, dáng vẻ lại dịu dàng nhã nhặn, thuộc hình tượng tức phụ của vô số nam nhân trong thiên hạ.

Tần Thiên Dật ngẩn ngơ, lặp lại một lần trong lòng: Ta xin thay đổi thỉnh cầu lần nữa, ta không thể đấu với Khương cô nương và Dương nữ thần đượccccccc!!!!

Dương Mặc Hàng đứng trên bậc tam cấp trước đại môn võ đại, ra lệnh cho các tu sĩ bước lên bốc thăm.

Khúc Diệu nhanh chân chạy lên trước, nhưng vẫn không quên hướng Tần Thiên Dật trêu ghẹo:

- Yên tâm Tần sư đệ, huynh nhất định sẽ bốc trúng đệ!

Tần Thiên Dật tái xanh,quay sang Cố Thanh Hoan ủy khuất:

- Đại sư huynh, Khúc sư huynh dọa đệ!

Cố Thanh Hoan bật cười nhưng không nói gì, để mặc một “Tần vô sỉ” tiếp tục niệm kinh cầu khấn trời phật.

Hai mươi người bốc thăm xong xuôi, bắt đầu lần lượt đi hỏi thăm số bốc của mình.

Thẩm Huyền Vũ đi tới bên Tiêu Vũ đứng.

- Sao? Đấu với ai?

- Đệ tử không biết.

- …. – Vậy ngươi thong thong thả thả đứng cạnh ta làm cái gì? Còn không mau đi hỏi số mọi người đi chứ!!!!

Thẩm Huyền Vũ cười hì hì, khuôn mặt vốn tuấn mĩ như được phủ thêm một tầng ấm áp khiến bao thiếu nữ đứng từ xa không nhịn được e thẹn che mặt, tim đập thình thịch.

Đứng được một lát thì thấy Tần Thiên Dật vui vẻ chạy tới khoe:

- Thẩm sư huynh! Đệ thật là may mắn.

- Ai?

Tần Thiên Dật một mặt vênh tới tận mây xanh, chìa tờ giấy ghi con số “ bảy “ của mình ra, tấm tắc nói:

- Người cũng cặp số còn lại là Thích Ái Dạ Các, một đệ tử phật môn, vòng đầu tiên chỉ đứng thứ mười bảy thôi! Mười bảy thôi nha!

Thẩm Huyền vũ nhíu mày, nhếch môi coi thường:

- Thứ hạng đó cũng đâu quyết định điều gì!

Cố Thanh Hoan cũng không vui mà nhắc nhở:

- Không nên quá tự tin như vậy, Tần sư đệ.

Để tránh phải nghe bài ca giảng giải đạo lí làm người của Cố đại sư huynh, Tần Thiên Dật nhanh chóng rời chú ý sang “cái mà Cố đại sư huynh quan tâm”:

- Đệ thì không biết có nên lo hay không, chứ Khúc sư huynh thì chắc chắn phải lo rồi.

Quả nhiên Cố Thanh Hoan ngưng đọng ánh mắt tập trung kì lạ.

- Khúc sư huynh rút trúng Bùi Tranh – Chưa kịp dứt lời thì Tần Thiên Dật đã bị cốc đầu thật đau. Quay mặt lại thì thấy khuôn mặt của Khúc Diệu, đứng phía sau y là Bạc Cẩn Du đưa mắt nhìn.

- Thông tin của đệ nhanh thật đấy, ta cũng chỉ vừa mới hỏi được thôi mà đệ đã biết rồi.

Tần Thiên Dật khoái chí đáp:

- Tất nhiên rồi sư huynh, đệ còn biết Bạc sư huynh sẽ đấu với Mặc Thiên Vũ của Mặc gia.

Hàn sư tỷ đấu với Mặc Uyên Tình cũng từ Mặc gia. Lần này hai sư huynh sư tỷ Bạch Phong phái ta giao chiến với cặp huynh muội Mặc gia, thật là đáng xem nha!

Mọi người nhất thời không nói nổi: …

Tiêu Vũ thầm nghĩ nếu Tần Thiên Dật mà xuyên tới thế kỉ 21 làm nghề papazazzi chắc chắn hái không ít tiền!

Hàn Duẫn Kì lúc này vừa chạy tới đã kịp nghe mấy lời chích chòe của Tần Thiên Dật, thật cảm thấy không muốn “tẩn” hắn thì không được.

- Vậy Tần sư đệ, ngươi nói xem Thẩm sư huynh đấu với ai? – Hàn Duẫn Kì cong mi hỏi.

Tần Thiên Dật đang phồng mũi tận trời bỗng sững lại:

- Huynh đấu với ai? – Quay sang hỏi Thẩm Huyền Vũ.

Thẩm Huyền Vũ ngẩng đầu quan sát xung quanh, tất cả mọi người gần như đã biết được đối thủ của mình, ánh mắt đen tuyền chỉ về phía người Thanh Tông phái.

- Y.

Hứa Chí Quân bị điểm mặt giật mình,hắn vừa rút trúng số một, định bụng đứng chờ người khác tới tìm mình trao đổi nhưng nãy giờ không ai trùng số một cả.

Thì ra … là Thẩm Huyền Vũ,y cũng định bụng đứng chờ giống hắn sao?

Sau khi kết thúc phần rút thăm, các tu sĩ trẻ tuổi kia có thời gian hai ngày để chuẩn bị.

Toàn bộ Ngọc Hồi thành như được hâm nóng bởi các tin tức lớn nhỏ bàn luận về các cuộc thi đấu.

Có lẽ trận đấu đáng mong chờ nhất chính là trận đấu của người hạng nhất và hạng hai tại vòng một Thẩm Huyền Vũ – Hứa Chí Quân.

Trận đấu cũng hấp dẫn không kém đó là trận của Bùi Tranh và Khúc Diệu.

Không biết là do nghiệt duyên nào mà dẫn tới bốn người đứng đầu bảng lại phải đấu đá với nhau như vậy?

Về phía luyện đan sư, hiển nhiên cặp đấu Hàn Duẫn Kì và Mặc Uyên Tình là rất đáng mong đợi.

Mặc Uyên Tình, muội muội của Mặc Thiên Hữu, được mệnh danh là tuyệt thế thiên tài luyện đan của Mặc gia, mới mười chín tuổi đã trở thành luyện đan sư cấp bốn, thiên phú hơn cả Hàn Duẫn Kì.

Ở vòng thi đấu đầu tiên do sự không may mắn mà vị Mặc tiểu thư này tốn khá nhiều thời gian cho việc tìm kiếm dược thảo cần thiết trong rừng Thiên Thú, khiến chính mình chỉ đứng ở vị trí thứ năm.

Nhưng không thể coi thường nàng được!

Những chuyện lùm xùm bên ngoài này đều không lọt tới tai của Hứa Chí Quân, lúc này hắn đang xếp bằng trong tĩnh thất Bích Tịch lâu, điên cuồng tu luyện.

Những gì mà hắn nhìn thấy trong rừng Thiên Thú ngày đó như biến thành một nỗi khϊếp đảm đối với Hứa Chí Quân hắn.

Cho dù hắn có tu vi Kim Đan hậu kì, trên Thẩm Huyền Vũ một cấp, nhưng nguồn linh lực dồi dào đến không thể tin kia của Thẩm Huyền Vũ đang dần dần thổi phồng lên trong hắn một nỗi sợ bất diệt.

Hắn là thiên tài Thanh Tông phái.

Hắn là thiên tài Thanh Tông phái.

Hắn là thiên tài Thanh Tông phái …

*

*

*

Đêm khuya tĩnh lặng.

Trước đại môn Bích Tịch lâu.

Tiêu Vũ cầm trong tay Lịnh Dị bí tịch vẫn được cất trong hộp ngọc, tận tình đưa cho Cố Thanh Hoan.

- Cẩn thận. – Tiêu Vũ dặn dò.

Tiêu Thừa khi biết tin đấu giá thắng được Linh DỊ đã không ngừng truyền tin cần phải xem xét kĩ lưỡng nó, Tiêu Vũ hắn đành phải nhờ Cố Thanh Hoan mà bảo vật trở về Bạch Phong phái.

Cố Thanh Hoan quy củ chắp tay nhận hộp, lễ phép đáp:

- Rõ, sư thúc.

Bóng dáng bạch y của Cố Thanh Hoan ngự kiếm dần biến mất trong màn đêm sâu thẳm.

Tiêu Vũ vừa định xoay người đi vào thì phát hiện ra một khí tức lạ, quay goắt đầu lại nhìn về tòa nhà đối diện.

Trên mái nhà, một thiếu niên đang khoan khoái ngồi, tay gác lên cằm, phía sau thiếu niên là ánh trăng vời vợi chiếu sáng, càng làm người khác cảm thấy chói mắt.

Thiếu niên nọ khoác trên mình tử y quen thuộc.

Đó là Sở Nguyệt Hiên.

Tiêu Vũ nhíu mày, trong lòng đổ mồ hôi từng đợt, tên đó đã ngồi đấy bao lâu hắn hoàn toàn không hay biết!

- Tiêu phong chủ. - Giữa màn đêm tĩnh mịch vang lên tiếng nói thanh thanh trầm trầm.

- Ta biết ngươi sao? – Tiêu Vũ lạnh lùng hỏi lại.

Sở Nguyệt Hiên không biết người trước mắt là vì vẫn để bụng chuyện năm đó nên mới phũ phàng như vậy, hay là do hoàn toàn mất trí nhớ.

Hắn đứng dậy, dáng người cao dong dỏng trên mái nhà, đôi mắt đen lại như mèo hoang mà sáng lên giữa bóng đêm.

- Tiêu phong chủ, ta vẫn luôn nhớ ngươi! – Dứt lời, bóng dáng tử kia như ẩn vào ánh trăng, biến mất hoàn toàn.

Lời tác giả: Hôm nay đọc lại truyện thấy thật nhiều sạn quá, có những chỗ viết rồi mà tui quên mất là đã viết luôn cơ, mọi người thấy sạn nào thì nhớ nhắc tui để tui sửa lại.

Có ai được nghỉ tết part 3 chưa nào?