[ Trên đỉnh núi Hà Mộ.
Trời mưa rơi tầm tã, nơi mà mới cách đây không lâu còn là Bạch Phong phái- môn phái đứng đầu trong thất đại môn phái của tu chân giới, bấy giờ chỉ là một đống hoang tàn đổ nát.
Thiếu niên tóc bạc đứng sừng sững dưới mưa, một thân hắc y tỏa ra sát khí nồng đậm.
Khuôn mặt thiếu niên lạnh lùng vô cảm, đôi mắt thanh lãnh mà nhìn người đang quỳ dưới chân.
Dưới chân hắn, đối lập với hắc y thiếu niên là một người mặc bạch đạo bào, từ đầu tới chân đều là khí chất tiên nhân, nếu không để ý tới vẻ mặt hèn mọn đang khóc lóc cầu xin của y thì đây quả là một nam nhân tuyệt đẹp.
- Thẩm Huyền Vũ! Ta cầu xin ngươi, hãy tha cho ta một mạng này, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngươi cả đời!!! – Nam nhân mặc đạo bào tuôn hết lời nhục nhã mà cầu xin, làm gì có ai nhận ra nổi y chính là Tiêu Vân- một trong mười hai vị phong chủ của Bạch Phong phái.
Tiêu Vân kia trước đây từng phong quang vô hạn bao nhiêu thì bây giờ càng đánh khinh bấy nhiêu, Thẩm Huyền Vũ một ánh mắt cũng ngại trao cho y.
Đoạn Ma kiếm vung nhẹ lên, giữa cơn là huyết nhục bay loạn, khiến lòng người rét lạnh.
Ngày hôm nay trở lại đây trả thù, Thẩm Huyền Vũ hắn không còn là tên nhóc ngu ngốc năm nào để cho từng người từng người ở Bạch Lăng phong này khinh rẻ, chà đạp. Hắn càng không phải là tên ngu ngốc một lòng hướng chính đạo theo đuổi. Tất cả những ai từng, đang và sẽ cản đường hắn, hắn nhất quyết sẽ không tha!!! ]
Tiêu Vũ nằm trên giường không ngừng phấn khích mà lăn qua lăn lại, kích động mà cảm thán:
- Thẩm Huyền Vũ quá hay, quá hay rồi!
Hắn là đang đọc bộ tiểu thuyết ngựa đực nổi nhất đầu năm nay “ Cuồng ngạo thần ma”, từ lúc u mê vào con đường nghiện tiểu thuyết mạng, Tiêu Vũ hắn đã đọc qua vô số thể loại trên trời dưới đất. Mới gần đây hắn liền có hứng thú với ngựa đực văn nên liền ra hiệu sách mua cuốn tiểu thuyết này về.
Ai ngờ vừa đọc liên mê mẩn một đoàn, dành nguyên một đêm cày bằng hết, đến hôm nay hắn liền đã đọc đi đọc lại mười mấy lần.
“ Cuồng ngạo thần ma” là điển hình của một văn ngựa đực câu fan, tất cả mọi yếu tố nên có đều có.
Nam chính thân thế hiển hách có không? Có!
Nam chính có bàn tay vàng không? Có luôn!
Nam chính có dàn mĩ nhân hậu cùng hùng hậu không? Có luôn nốt!
Câu chuyện ngắn gọn mà nói thì kể về Thẩm Huyền Vũ vốn là con trai của ma tôn Thẩm Thanh Thừa và chưởng môn Liêm Giản phái – Liễu Yên Hà.
Mới nghe thôi đã biết mối tình của cha mẹ nam chính nghịch duyên với trời đất tới mức nào rồi, và dĩ nhiên hai người đều bị cả tu chân giới đuổi gϊếŧ mà chết thảm.
Nam chính với sự đánh tráo của Khúc Yên Hà an toàn mà sống sót.
Cứ thế mười mấy năm lớn lên như một người bình thường.
Năm mười hai tuổi Thẩm Huyền Vũ theo đồng bạn đồng bè tới Bạch Phong phái sát hạch, không như mong đợi, tư chất của Thẩm Huyền Vũ quá tầm thường nên chỉ trở thành đệ tử ngoại môn.
Đừng hỏi vì sao lại như vậy? Nam chính nào có thể cùi như vậy chứ?
Từ lúc sinh ra hắn đã bị Thẩm Thanh Thừa phong ấn đi huyết mạch tối thượng của mình nhằm che giấu thân phận.
Câu chuyện tiếp theo cũng thật dễ đoán, nam chính trải qua những tháng ngày ở Bạch Phong phái muôn vàn khổ sở.
Đối tượng oán hận nhất là Tần Thiên Dật- một người cùng đợt sát hạch với nam chính và có tư chất trăm năm có một, được phong chủ Bạch Lăng phong Tiêu Vân thu nhận là đệ tử thân truyền.
Vì có xích mích với nam chính ngay ngày đầu tiên của cuộc sát hạch mà ngay sau đó Tần Thiên Dật một lòng tìm chết nhắm vào nam chính mà tra tấn hả hê.
Đối tượng oán hận thứ nhì đó là Tiêu Vân- sư phụ của Tần Thiên Dật, vì hết lần này tới lần khác dung túng cho đồ đệ, không những vậy y cũng là một trong những tác nhân lớn thêm mắm dặm muối cho việc thân thế của nam chính bị lộ, khiến hắn bị phế tu vi, trục xuất khỏi sư môn và cả tu chân giới.
Nam chính bị đẩy ngã xuống Ma Vực, ngỡ như tất cả đã chấm hết thì bàn tay vàng chính thức mở, huyết mạch thức tỉnh, rồi thì bùm bùm nam chính hắc hóa, mở màn cho một tương lai chém gϊếŧ thiên hạ đi tới đỉnh cao của quyền thế, thu tập hậu cung ba ngàn giai nhân!!!
Tiêu Vũ thống khoái một trận lại đọc thêm một lần nữa phân đoạn nam chính gϊếŧ chết phong chủ cặn bã Tiêu Vân.
- Ngược chết tra nam này mới thỏa mãn lòng ta, hahaha!
Đó là câu cuối cùng mà Tiêu Vũ thốt ra trước khi bị bóng đèn rớt trúng đầu mà chết …
AAAAA! Thật là quá lố bịch! Ta vậy mà lại chết lố bịch như vậy!
- Tiêu phong chủ? Tiêu phong chủ?
Một giọng nói vừa thô vừa khàn vang lên làm Tiêu Vũ giật mình mở mắt ra, khung cảnh trước mắt làm hắn sửng sốt.
Hắn đang ngồi trên thiết án, cả người khoác đạo bào trắng đậm chất tiên khí, trên tay còn phất phơ ngọc phiến, nhìn thẳng ra trước mắt là rừng đào đẹp như trong phim thần tượng.
Hắn nghiêng đầu về hướng phát ra giọng nói, một nam tử mặc thanh y đầu vấn tóc vội cúi đầu:
- Tiêu phong chủ, đệ tử nhận mệnh chưởng môn mang thϊếp tới cho người. Mười ngày nửa đợt sát hạch của Bạch Phong phái sẽ mở ra.
Tiêu phong chủ? Bạch Phong phái? Thật quen tai a.
Thấy Tiêu Vũ không trả lời, nam tử nọ cúi người càng sâu, tay dâng thϊếp vàng càng cao. Tiêu Vũ đành ngơ ngẩn cầm lấy thϊếp, thoắt một cái nam tử nọ biến mất, hoàn toàn không để ý tới cái cằm sắp rớt xuống đất của Tiêu Vũ!
Sóng não Tiêu Vũ chạy một vòng liền thông suốt, hai tay cầm thϊếp vàng không ngừng run rẩy như cầm lửa bỏng.
Cái quỷ gì vậy? Hắn vậy mà … vậy mà sống lại, không những vậy còn xuyên qua, xuyên vào một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết vừa đọc.
Hắn chính là sư phụ của pháo hôi, tức là pháo hôi của pháo hôi, nhân vật phản diện chưa biết đang ở đâu mà hắn đã bị nam chính ghim rồi.
Tiêu Vũ hắn… thực sự không chấp nhận nổi…