Chương 34: Đuôi cá

Editor: Cua

Truyện chỉ đăng tại ⓦⓐⓣⓣⓟⓐⓓ chính chủ @middleofthesea_419

Thẩm Tu Viễn không hiểu ra sao.

"Chỉ chán ghét rắn." Cứ việc không rõ vì sao đối phương lại đặt câu hỏi như thế, y vẫn nghiêm túc suy ngẫm, sau đó trả lời, "Còn nếu là những thứ khác thì ổn."

Không lẽ Mạnh Quân đang muốn làm món cá chình nướng, lươn xào gì đó, tới hỏi riêng y có thích ăn hay không?

Trước kia khi ở thành Bạch Lộ, vì nhận lỗi, đối phương chế biến đa dạng rất nhiều món ăn ngon cho y. Hiện tại y đã tin tưởng tay nghề của nam chính đến mức mù quáng. Thậm chí y cảm thấy chỉ cần là đồ ăn nam chính làm, cho dù sử dụng nguyên liệu nấu ăn kỳ quái đến mấy, hẳn là đều ăn được.

Ai ngờ Mạnh Quân muốn nói hoàn toàn là một chuyện khác.

Nghe thấy sư huynh nói không chán ghét, hắn ngầm nhẹ nhàng thở ra: "Sư huynh, ta có một bí mật muốn nói cho huynh."

Sau khi tiến vào phòng, Mạnh Quân đã quan sát thấy quanh mình không có người, cũng không có tiếng hít thở của người nghe trộm. Hiện tại hắn ngồi đối diện Thẩm Tu Viễn, nhẹ nhàng vén tay áo lên, ngón tay tụ linh lực, ấn lên mấy cái huyệt đạo trên người.

Ở dưới tác dụng của linh lực, đồ đằng trên cánh tay hắn dần dần biến hóa, từ Ba Xà vừa thô vừa dày đặc, từ từ trở thành Thanh Long mạnh mẽ bay lượn. Đồ đằng kia chân dẫm tường mây, miệng phun long tức, thần thái sáng láng, rõ ràng là huyết mạch Thanh Long cực thuần.

Mạnh Quân không hề lên tiếng mà chỉ quan sát nét mặt sư huynh.

Ánh mắt Thẩm Tu Viễn dừng trên đồ đằng của hắn, trên mặt lại không có biểu cảm gì khác thường, sau đó đôi mắt nhấc lên nhìn hắn, ngón tay như ngọc nhẹ nhàng cầm chén trà: "Ngươi đây là..."

Mạnh Quân thẳng thắn thành khẩn bẩm báo: "Ta muốn trở thành thiên địa cộng chủ là để đánh bại Huyền Vũ, thay tộc nhân báo thù."

Từ lúc hệ thống nói qua nam chính đã hoàn toàn tín nhiệm y, Thẩm Tu Viễn đã có dự cảm rằng nam chính sớm muộn gì cũng sẽ nói rõ chuyện huyết mạch với y. Nhưng chờ đến khi chuyện này xảy ra, y lại có chút nghi hoặc.

Giá trị hảo cảm của nam chính đối với y chỉ có 60 điểm, vừa mới đạt tiêu chuẩn, đáng giá tiết lộ cho y bí mật quan trọng như vậy sao?

【 Ký chủ, kỳ thật ngài cũng biết, nam chính hằng năm lưng đeo bí mật báo thù, bởi vậy độ tín nhiệm đối với loại người nào cũng không cao. Cho dù là đối với ký chủ vẫn luôn trợ giúp hắn, nam chính cũng tiến hành thử rất nhiều lần. Cho nên cùng 60 điểm giá trị hảo cảm ở nam chính, tương đương giá trị lớn hơn nhiều ở những người khác. 】

Hệ thống giải thích: 【 Ký chủ, ta đưa ra mấy cái ví dụ, ngài sẽ hiểu. Giá trị hảo cảm của nam chính với mọi người ở Thiên Linh Sơn đều không có vượt qua 30. Trừ phi là người hắn có ân, giá trị hảo cảm mới mấp mé 30. Mà đối với những người như bèo nước gặp nhau hoặc là người quen, giá trị hảo cảm cũng không có vượt qua 5. 】

Thẩm Tu Viễn nhẹ giọng nói: 【 Thì ra là thế. 】

Trách không được có đôi khi y cảm thấy, so với những người khác, thái độ của nam chính với y tốt hơn nhiều. Nhưng duyên cớ thì ra là giá trị hảo cảm của nam chính đối với những người khác đều tương đối thấp.

"Sư huynh, nếu huynh muốn lập đội cùng ta, sẽ chú định bị huyết mạch Huyền Vũ đuổi gϊếŧ. Ta không muốn gạt huynh, cũng không mong liên lụy đến huynh." Mạnh Quân thanh âm vừa thấp vừa trầm, khi đang nói tới chính sự thì nghe giống như đến từ phương xa, "Cho nên ta muốn để sư huynh tự mình lựa chọn xem đến tột cùng có muốn đi theo ta hay không. Nếu huynh chọn ta, ta sẽ bảo vệ tốt huynh."

Thẩm Tu Viễn mười ngón đan xen, thản nhiên nói: "Nếu ta không có chọn ngươi thì?"

Nếu y không có chọn Mạnh Quân, y lại biết bí mật của đối phương, Mạnh Quân sẽ làm gì với y?

Nét ảm đạm chợt lóe qua mắt Mạnh Quân: "Sẽ đưa huynh về thành Bạch Lộ trước."

Với đáp án này, Thẩm Tu Viễn cảm giác sâu sắc ngoài ý muốn: "Cứ như vậy?"

Mạnh Quân nhẹ nhàng gật đầu, lặp lại một lần: "Cứ như vậy."

Hắn nghiêm túc giải thích: "' Thuận Lòng Trời ' đã biết thân phận của ta, huynh lại đi theo ta tới, nếu chúng ta tách ra, huynh cũng không may có thể sẽ gặp nguy hiểm. Mà thành Bạch Lộ là phạm vi thế lực của ta, nơi đó sẽ an toàn hơn. Lúc sau vô luận huynh muốn về Thiên Linh Sơn hay quay lại Tây Châu, ta sẽ không ngăn cản huynh."

Thẩm Tu Viễn thở dài: "Mạnh Quân, ngươi không sợ ta nói ra bí mật của ngươi sao?"

Hiện tại người đuổi bắt nam chính mới chỉ là một bộ phận nhỏ trong "Thuận Lòng Trời". Mà nếu y tuyên bố tin tức này ra bốn phía, ngày càng nhiều người đã từng có thù oán với tộc Thanh Long, hoặc là người muốn tranh đoạt thiên địa cộng chủ đều sẽ nảy tâm tư khác.

Rốt cuộc nam chính thế lực đơn cô, mà nhân tài huyết mạch cao đẳng lại đông đúc, người bình thường đều biết nên lựa chọn bên nào.

Mạnh Quân trầm mặc một lát, khóe môi câu ra một chút nụ cười bất đắc dĩ: "Sư huynh, ta tin tưởng huynh sẽ không." Hắn thấp giọng nói: "Nếu...có khả năng một phần vạn như vậy, có người ép huynh nói ra bí mật này, ta cũng không có cách."

Trong lòng Thẩm Tu Viễn bỗng nhiên nổi lên sự cảm động rất nhỏ.

Nam chính không có phí công nuôi dưỡng!

Cho dù y không chọn nam chính, đối phương không chỉ không gϊếŧ y diệt khẩu, mà còn muốn bảo hộ y trong phạm vi thế lực của mình. So với vị nam chính trong nguyên tác, cái người tinh thông làm thế nào để hầm canh kẻ thù, quả thực là cách biệt một trời.

"Sư huynh, huynh quyết định chưa?"

Ánh mắt Mạnh Quân thâm trầm. Tuy rằng hắn đã chuẩn bị tốt đưa sư huynh về thành Bạch Lộ, nhưng hắn lại theo bản năng cảm thấy, sư huynh cũng có thể sẽ lựa chọn đi theo hắn. Cách nói vừa rồi có lẽ chỉ là thử.

Theo tính cách sư huynh, hẳn là ăn mềm không ăn cứng. Ở lựa chọn "Không đi theo hắn" này hắn đã đưa ra cũng đủ thành ý, đầu tiên hắn đã tuân theo bản tâm, thứ hai hắn mơ hồ cảm thấy, nếu làm như vậy, sư huynh có khi sẽ lựa chọn đi theo hắn.

Nghĩ đến đây, biểu cảm của Mạnh Quân lại có chút bất đắc dĩ.

Đó giờ là hắn thử sư huynh, không nghĩ tới hiện tại đổi lại làm sư huynh tới thử hắn.

Thẩm Tu Viễn mỉm cười nói: "Quyết định, ta đi theo ngươi."

Nét kinh ngạc vừa đủ chợt hiện trên mặt Mạnh Quân, nhưng rất nhanh đã trở lại như thường.

Quả nhiên...

Nội tâm hắn ẩn ẩn có chút kích động, ánh mắt hơi lóe, cười nhẹ: "Sư huynh, ta đây mang huynh đi một chỗ tăng lên tu vi."

Thẩm Tu Viễn hỏi: "Là nơi nào?"

Mạnh Quân nói: "Thiên Trì."

Tựa như thủy phủ của Thẩm Tu Viễn—— hồ Ôm Nguyệt đã từng là nơi cư trú của tộc giao nhân, Thiên Trì một thời là nơi sinh sống của tộc Thanh Long, tọa lạc trên một tòa núi cao ngất, mây mù bao phủ ở Tây Châu. Nghe nói là nơi gần bầu trời nhất trên mảnh đại lục này, tên cổ là Thiên Trì.

Linh khí trên núi dư thừa, chôn giấu linh thạch phong phú, ngay cả nước ao cũng ẩn chứa linh khí nồng nàn. Trăm năm trước nhân tài tộc Thanh Long xuất hiện lớp lớp, chiếm cứ một phương, dĩ nhiên có liên hệ không thể tách rời với ngọn núi này.

Bọn họ thông qua đường hầm không gian, tới bên cạnh thành Tây Châu. Nơi này dãy núi vây quanh, phong cảnh tú mỹ, nhưng ở mỗi chân núi đều có tộc nhân Huyền Vũ, có xe khuân vác linh thạch đang ở hướng lên trên, có người trông coi đường nhỏ lên núi mà chán đến chết. Trong đó, tu vi của bất kì người nào đều ở Phân Thần kỳ, thậm chí trở lên.

Có được tu vi Phân Thần kỳ là quy định bất thành văn để tiến vào thành Tây Châu. Cũng khó trách sau khi kế nhiệm thành chủ, nam chính phải ở thành Bạch Lộ trì hoãn một thời gian, tăng tu vi lên.

Mạnh Quân thấp giọng giảng giải: "Khi còn nhỏ ta đã từng nghe tộc trưởng đề qua, những núi non này đó bên cạnh Tây Châu, ban đầu tất cả thuộc về tộc Thanh Long, là nơi chúng ta ở lâu thật lâu."

Hiện giờ phong thuỷ thay phiên, cảnh còn người mất.

Thẩm Tu Viễn trấn an vỗ vỗ tay hắn, nhìn thủ vệ huyết mạch Huyền Vũ xung quanh, có chút u sầu: "Nhiều người trông coi như vậy, chúng ta đi lên như thế nào?"

Mạnh Quân nghiêng đầu nhìn y, mỉm cười nói: "Ta biết chân núi có một cái đường hầm không gian đi thông Thiên Trì. Sư huynh, huynh đi theo ta."

Đường hầm không gian kia giống như cửa ra vào thủy phủ, có thể nối thẳng tới Thiên Trì. Tới nơi đó rồi, bọn họ chỉ cần giải quyết tộc nhân Huyền Vũ phụ cận Thiên Trì, không cho bọn họ xuống phía dưới truyền lại tin tức là được.

Mạnh Quân tính toán trực tiếp lợi dụng linh khí Thiên Trì bắt đầu tu luyện. Hắn và Thẩm Tu Viễn đều mang huyết mạch thủy tộc, độ nồng đậm của linh khí ở Thiên Trì cao hơn trong linh thạch, so với việc trực tiếp hấp thu linh thạch, phương pháp tu luyện như vậy rõ ràng mau lẹ hơn.

Kỳ thật hắn đi vào Tây Châu, chủ yếu cũng là vì Thiên Trì. Chỉ có khi đạt tới Đại Thừa kỳ, hắn mới có tư cách đi Trung Châu tham gia tuyển chọn thiên địa cộng chủ. Mà nếu tu luyện ở thành Bạch Lộ, bị hạn chế bởi tài nguyên tu luyện, hắn đột phá Đại Thừa kỳ sẽ khó khăn rất nhiều.

Thẩm Tu Viễn đi theo Mạnh Quân vòng đi vòng lại, đi vào một chỗ bị cỏ cao che lấp, là đường hầm không gian ẩn nấp. Bởi vì vị trí được đặt thật sự xảo diệu, lại không có tộc nhân Thanh Long nhắc nhở những Huyền Vũ đó, bởi vậy đường hầm này trước giờ chưa bị kẻ địch phát hiện.

Sau khi xuyên qua đường hầm không gian, bọn họ liền đặt mình bên trong Thiên Trì, giống như thông qua lối ra vào tiến vào thủy phủ.

May mắn chính là quanh mình cũng không có người nào. Bởi vì "Thuận Lòng Trời" gần đây yêu cầu lượng lớn linh thạch, thủ vệ ban đầu đã đi chân núi vận linh thạch. Nơi xa có một ít người dọc theo núi non vùi đầu khai thác linh thạch, đều là huyết mạch cấp thấp bị sử dụng.

Tu vi những người này không tới Phân Thần kỳ, nên bọn họ không tạo thành uy hϊếp gì cho Mạnh Quân. Hơn nữa Huyền Vũ bố trí nhiệm vụ khai thác linh thạch rất nặng nề, vì bữa cơm no, bọn họ ai cũng vùi đầu cực khổ làm việc, ngay cả nguyện vọng ngẩng đầu ngắm nhìn nơi xa cũng không có.

Thẩm Tu Viễn nổi lên từ nước ao xanh thẳm, mái tóc ướt nhẹp dính ở bên eo, hơi thở hổn hển. Linh khí ở Thiên Trì dư dả, làm y cảm giác hết sức thoải mái.

Màu sắc nước ao làm Mạnh Quân nhớ tới đuôi cá màu lam bạc mình từng gặp qua, vì thế hắn mặt không đổi sắc nói: "Sư huynh, nơi này linh khí dư dả, huynh có thể thử một chút xem có thể biến trở về nguyên hình không. Nếu có thể biến trở về, hấp thu linh khí sẽ càng dễ dàng."

Thẩm Tu Viễn vén gọn mái tóc tán loạn, không có hoài nghi lời nam chính nói, thuận theo gật đầu.

Hiện tại áo choàng minh chủ còn chưa được phát, y rất có thể sẽ mặc áo choàng đại sư huynh cùng nam chính đi Trung Châu, bởi vậy tu vi áo choàng này cũng nên tăng lên tới Đại Thừa kỳ.

Y thử biến trở về nguyên hình, linh khí nước ao nồng hậu bị y hấp thu vào linh mạch, hai chân rất nhanh có xu hướng khép lại.

Chẳng lẽ ngoại trừ thủy phủ, một chỗ có nhiều linh khi cũng là hoàn cảnh đặc thù cho phép y biến trở về nguyên hình?

Đôi tay trắng như ngọc chống lên bên cạnh ao, một cái đuôi cá có thể gọi là hoa lệ lấp lánh ánh sáng dưới ánh mặt trời, thời điểm rơi xuống, đầu đuôi trong lúc vô tình nhẹ nhàng quét qua khuôn mặt tuấn tú của nam chính, ngay sau đó lại rơi vào trong nước.

Mặt Mạnh Quân "bùng" một tiếng, nóng lên.

Thẩm Tu Viễn:...

Vừa rồi y đυ.ng phải cái gì?

Y không có nghĩ nhiều, vùi đầu lặn xuống nước, thử giãn ra đuôi cá bơi lội ở trong nước, duy trì nguyên hình giao nhân một khoảng thời gian.

Mạnh Quân nói không sai, duy trì nguyên hình xác thật có thể hấp thu càng nhiều linh khí trong hồ. Nhưng ở Thiên Trì, đuôi cá này không chịu y khống chế, liều mạng muốn khôi phục hình người.

Nửa nén hương sau, Thẩm Tu Viễn trồi lên từ trong nước, đành phải nói: "Nơi này rốt cuộc không phải thủy phủ của ta, nguyên hình không duy trì được thời gian dài."

Sau đó y thấy Mạnh Quân lấy tay ôm đầu, đưa lưng về phía y mặt hướng bên bờ, không biết suy nghĩ cái gì.

Thẩm Tu Viễn:???

Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng nam chính cầu người được người, cầu cái đuôi tới cái đuôi.