Tần Trú không biết làm bài được bao lâu, cho đến lúc dì Hàn nhìn không được nữa: "Tiểu thiếu gia hôm nay ngủ trước đi, ngày mai lại bổ sung bài sau, được không?"
Tần Trú lập tức gật đầu: "Con biết rồi, cảm ơn dì Hàn."
Nói xong, giống như sợ dì Hàn sẽ đổi ý, lôi kéo Lâm Y Bạch vội vàng chạy.
Tới phòng ngủ Tần Trú, hai người chơi đến 8 giờ rưỡi, dì Hàn lại giục rửa mặt.
Tần Trú không nỡ buông Lâm Y Bạch ra, sau đó nhân lúc dì Hàn đi kêu những người khác, trộm nói với Lâm Y Bạch: "Tối hôm nay tôi sẽ đến phòng ngủ tìm cậu, chúng ta ngủ chung, được không?"
Nếu là lúc trước, Lâm Y Bạch khẳng định sẽ không đồng ý, nhưng hôm nay nhìn thấy Tần Trú đáng thương nói chính mình rất sợ hãi, cũng muốn có người ngủ cùng, Lâm Y Bạch thật sự không đành lòng, liền đồng ý, chỉ là: "Như vậy sẽ không bị phát hiện sao?"
Tần Trú vỗ ngực bảo đảm với Lâm Y Bạch: "Yên tâm đi, khẳng định sẽ không, tôi nói nhỏ thôi, cởi giày ra, liền không có động tĩnh."
Lâm Y Bạch nghĩ nghĩ, không có cự tuyệt: "Vậy được rồi, cậu tới đi, tôi sẽ không khóa cửa."
Tần Trú nghe thấy lời này, cao hứng gật gật đầu, lúc Lâm Y Bạch đi còn không ngừng giao phó: "Nhất định phải để cửa cho tôi nha."
Lâm Y Bạch: "Tôi chắc chắn sẽ nhớ rõ."
Tần Trú: "Còn phải chừa gối với chăn cho tôi nữa."
Lâm Y Bạch gật gật đầu: "Đều sẽ chừa cho cậu."
Trẻ con thời gian ngủ đều tương đối sớm, Lâm Y Bạch ngày hôm qua thức đêm, hôm nay lại trải qua nhiều như vậy, thân thể đã sớm mệt mỏi, cậu vừa đến giường đã quên mất được hay không được, cũng không có tâm tư chờ Tần Trú, xoay đầu liền ngủ mất.
Mà người nói muốn tới tìm Lâm Y Bạch-Tần Trú, bởi vì quá mức với hưng phấn, đã sớm nằm trong phòng mình ngáy "ô ô". Đến nỗi vốn dĩ kế hoạch đã chuẩn bị tốt, nửa đêm trộm đi, chuyện này càng là không có khả năng.
Tần gia quy định, thời gian các thiếu gia rời giường là 7 giờ đúng, mà mới 6 giờ rưỡi, dì Hàn đã đi các phòng, đem nhóm Tiểu quản gia đánh thức, sau khi đánh thức Tiểu quản gia lầu hai, dì Hàn lại đến lầu 4 tới, tới trước cửa Lâm Y Bạch.
Trước tiên dì gõ cửa: "Lâm Y Bạch, rời giường."
Không nghe được câu trả lời, dì Hàn chỉ có thể đi vào, dì nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Lâm Y Bạch: "Lâm Y Bạch Tiểu quản gia, nên rời giường rồi."
Lâm Y Bạch mở mắt ra, xoa xoa đôi mắt, sửng sốt một giây mới nhớ ra mình đang ở đâu, cậu ngáp một cái, thấy là dì Hàn, liền cười chào hỏi: "dì Hàn, buổi sáng tốt lành."
Dì Hàn a di: "Con cũng vậy, Lâm Y Bạch Tiểu quản gia, chúng ta hiện tại có thể rời giường chưa?"
Lâm Y Bạch gật gật đầu, lấy quần áo đã xếp chỉnh chỉnh tề tề bên cạnh, chia ra từng cái, lưu loát mặc trên người.
Trong mắt dì Hàn có vài phần tán thưởng, hôm nay cô gõ cửa phong những vị Tiểu quản gia khác, có người không chịu rời giường, còn có người ngày hôm qua ngủ căn bản không có cởϊ qυầи áo ra.
Cho nên giờ phút này nhìn đến Lâm Y Bạch mặc tốt quần áo, còn sửa sang lại vạt áo, dì Hàn càng thêm vừa lòng.
"Lâm Y Bạch Tiểu quản gia sẽ tự mình rửa mặt sao?" dì Hàn lại gần, ôn nhu hỏi.
Lâm Y Bạch gật gật đầu, mang đôi dép lê nhỏ chạy về hướng phòng tắm.
Dì Hàn càng thêm vừa lòng: "Lâm Y Bạch Tiểu quản gia cũng thật ngoan, có thể tự mình rửa mặt đánh răng, vậy Lâm Y Bạch Tiểu quản gia liền tự mình rửa mặt nha, dì đi trước, nhớ rõ chốc nữa tới dưới lầu đại sảnh tập hợp nhé."
Lâm Y Bạch mới vừa nặn kem đánh răng: "Con biết rồi, chút nữa gặp lại nha dì Hàn."
Chờ thời điểm Lâm Y Bạch đi vào dưới lầu, phát hiện thế nhưng thiếu một người.
Hắn nhìn về phía bên cạnh Lý Khải: "Chúng ta có phải hay không thiếu một người?"
Lý Khải khẳng định gật đầu, hắn ở lâu, biết cũng nhiều thêm một ít: "Ngày hôm qua có một đứa nhỏ một hai phải về nhà, dì Hàn liền mang cậu ấy đi ra ngoài."
Lâm Y Bạch đối với chuyện này cũng không ngoài ý muốn, đại đa số những đứa trẻ đều chưa tung rời nhà quá lâu, cho dù tới nhà trẻ cũng phần lớn chưa từng trải qua việc ngủ lại bên ngoài, cho nên chịu không nổi là rất bình thường.
Nếu có hài tử khóc lóc muốn ba mẹ, rất có khả năng sẽ kéo theo những đứa trẻ khác cùng nhau khóc nháo, cũng không biết Lý Khải nói việc mang đi ra ngoài này, là mang đi ra ngoài liếc mắt nhìn ba mẹ một cái, hay là trực tiếp loại trừ.
Lâm Y Bạch nhìn Lý Khải, nhịn không được hỏi: "Vậy cậu có khóc không?"
Lý Khải nghĩ nghĩ, gật gật đầu: "Kỳ thật tôi cũng rất nhớ ba mẹ, nhưng ba mẹ tôi nói muốn tôi ở lại đây, cho nên tôi nhịn xuống."
Lâm Y Bạch dựng cái ngón tay cái: "Cậu thật kiên cường."
Lý Khải: "Vậy cậu có khóc không?"
Lâm Y Bạch lắc lắc đầu, sau đó liền nhìn thấy Lý Khải phi thường kinh ngạc nói: "Lâm Y Bạch, cậu thật là lợi hại!"
Lâm Y Bạch phất tay, cậu đã là người trưởng thành cùng trẻ con không thể so được.
Nhưng trong nội tâm, thế nhưng lại trộm cao hứng.
Cậu thật là không bình thường!
Trí tuệ cũng bị giảm theo rồi!
Dì Hàn đi tới bên này, vừa lại gần liền hỏi: "Các vị Tiểu quản gia đều tỉnh rồi sao?"
"Tỉnh."
Dì Hàn bất động thanh sắc đánh giá những đứa trẻ đã nghỉ lại Tần gia một ngày, thấy được có đứa nhóc quần áo trong ngoài không đồng nhất*, có nút thắt không ngay, thậm chí có người áo khoác cũng không mang.
Cho đến khi thấy Lâm Y Bạch, dì Hàn a di lúc này mới trước mắt sáng ngời.
Nàng cười thu hồi ánh mắt: "Được rồi, các vị Tiểu quản gia, có thể hơi nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi chút liền phải đi đến các phòng kêu thiếu gia bọn họ rời giường, ngày hôm qua các cậu chơi cùng vị thiếu gia nào, liền đi tìm thiếu gia đó, đã biết chưa?"
Lý Khải có chút rối rắm giơ tay:" Vậy con đến chỗ Nhị thiếu gia hay là tiểu thiếu gia?"
Cậu là do tiểu thiếu gia chọn, nhưng ngày hôm qua cả ngày đều đi theo nhị thiếu gia, cho nên giờ phút này phi thường rối rắm."
Dì Hàn nghĩ nghĩ, không có nói cho Lý Khải đáp án: "Cậu muốn đi kêu vị thiếu gia nào liền đi kêu người đó."
Ngày hôm qua cậu chỉ đi theo có mình nhị thiếu gia, vì thế hôm nay, Lý Khải liền quyết định cùng một bạn nhỏ khác đi kêu Tần Sâm rời giường, cũng nói cho hắn tin dữ là hắn đã mất đi một tiểu đệ.
Lâm Y Bạch liền đi tới phòng Tần Trú, cậu gõ gõ cửa, phát hiện không có động tĩnh gì, liền mở ra đi vào.
Lâm Y Bạch bước chân ngắn nhỏ, đứng ở bên cạnh giường, kêu: "Tần Tiểu Trú, nên rời giường rồi, mặt trời đều phơi đến mông rồi."
Tần Trú phi thường thuần thục trở mình, không để ý đến cậu, tiếp tục "hô hô" ngủ.
Lâm Y Bạch thở dài, cởi giày ra, lên giường, chuyển tới bên kia, đẩy đẩy Tần Trú: "Tần Tiểu Trú, Tần Tiểu Trú, cậu nhanh rời giường đi."
Tần Trú cau mày, chép miệng, bên nhếch miệng bên mở to mắt, lại phát hiện thế nhưng là Lâm Y Bạch, tính khí bực bội khi rời giường lập tức tiêu tán, xấu tính lập tức bay đi, còn vươn hai cái cánh tay: "Bạch bạch, ôm."
Lâm Y Bạch sửng sốt một chút, nhìn thân thể nhỏ xíu của chính mình, lại nhìn cùng chính mình không sai biệt lắm-Tần Trú, cậu có thể ôm nổi sao?
Nhưng nhìn ánh mắt vô cùng chờ mong của Tần Trú, Lâm Y Bạch cảm thấy, cậu liều một lần vẫn là có thể!
Vì thế Lâm Y Bạch cơ hồ dùng hết sức lực của một đứa nhóc, vươn tay từ phía dưới cánh tay của Tần Trú, dùng sức ôm lên, cậu dùng hết toàn lực, mới làm cho Tần Trú ngồi dậy được.
Lâm Y Bạch buông Tần Trú ra, liền bắt đầu thở dốc, cậu hiện tại vẫn là quá nhỏ, sức lực cũng rất nhỏ.
Tần Trú lại rất vui vẻ: "Cảm ơn Bạch Bạch." Nói xong, Tần Trú nâng lên tay, nhanh chóng ôm lại Lâm Y Bạch.
Ôm xong, Tần Trú liền bắt đầu tự mình mặc quần áo, một bên mặc một bên cùng Lâm Y Bạch khoe ra: "Bạch Bạch, cậu xem tôi có giỏi hay không, tôi sẽ tự mình mặc quần áo."
Lâm Y Bạch cười xem hắn: "Giỏi, đặc biệt giỏi, thật đúng là quá tuyệt vời."
Tần Trú "Hắc hắc" cười: "Phải không? Tôi cũng cảm thấy chính mình rất tuyệt."
Nói xong còn không quên khen Lâm Y Bạch: "Bạch Bạch cũng rất tuyệt!"
Tần Trú vẫn luôn cười, Lâm Y Bạch cũng nhịn không được cười theo hắn.
Tần Trú mặc tốt quần áo, Lâm Y Bạch cũng đi theo hắn xuống giường.
Cậu muốn nhìn một chút xem Tần Trú có thể tự rửa mặt hay không, lại bị Tần Trú chắn ở trước cửa: "Bạch Bạch, tôi muốn "xi xi", cậu không thể xem."
Lâm Y Bạch phản ứng lại đây: "Kia..được rồi, tôi không nhìn, lúc cậu rửa mặt nhớ kêu tôi nha."
Tần Trú tuy rằng không biết lúc mình rửa mặt tại sao phải kêu Bạch Bạch, nhưng vẫn là đáp ứng rồi, còn rất là tri kỷ: "Bạch Bạch, nếu cậu mệt, có thể ngồi ở trên sô pha, cũng có thể đi lên trên giường ngủ."
Lâm Y Bạch: "Được, cảm ơn Tần Tiểu Trú."
Tần Trú: "Không cần khách khí."
Tần Trú giải quyết xong vấn đề sinh lý, xả nước xong y như lúc nãy vừa đáp ứng gọi: "Bạch bạch, tôi muốn rửa mặt."
Lâm Y Bạch: "Tôi đây."
Cậu vốn tưởng rằng phải giúp một chút, nhưng nhìn Tần Trú thuần thục nặn kem đánh răng, đánh răng, rửa mặt, lau mặt, biết mình lo lắng nhiều rồi.
Tần Trú làm xong hết thảy, mới hỏi: "Bạch Bạch, cậu muốn xem cái gì vậy?"
Lâm Y Bạch lắc đầu: "Không muốn xem cái gì, vốn là tưởng giúp cậu, không nghĩ tới Tần Tiểu Trú lợi hại như vậy, thế nhưng cái gì cũng biết làm."
Tần Tiểu Trú "hắc hắc" cười: "Tôi đã nói tôi rất lợi hại mà!"
Lâm Y Bạch dựng thẳng một ngón tay cái lên: "Lợi hại!"
Tần Trú cười, lôi kéo Lâm Y Bạch xuống lầu, đi rất chậm: "Chúng ta đi ăn cơm sáng đi."
Có thể nhìn ra rõ ràng, Tần Trú đối với cơm sáng trình độ yêu thích kém xa cơm chiều.
Cho đến khi Lâm Y Bạch nhìn đến bữa cơm sáng trên bàn, dinh dưỡng phong phú nhưng lại nhạt nhẽo vô vị, cậu cảm giác mình cũng không có gì mong đợi.
Tần Trú ngồi ở một bên, cùng Lâm Y Bạch nói nhỏ: "Đại ca cùng nhị ca như thế nào còn chưa tới? Chờ bọn họ chốc nữa xuống tôi muốn hung hăng chê cười bọn họ, người đã lớn như vậy mà còn ngủ nướng."
Lâm Y Bạch biết lý do, tám phần là những Tiểu quản gia đó kêu hai vị thiếu gia không đứng dậy, hắn đồng thời nhịn không được Tần Tiểu Trú đối lập trước mắt một chút, không thể không cảm khái: Tần Tiểu Trú thật dễ nói chuyện, cũng thật sự thiện giải nhân ý!
Tóm lại, Tần Tiểu Trú ở trong mắt Lâm Y Bạch tất cả đều là ưu điểm.
___________________________________________________________
👩🏻
💻: heli, để mọi người đợi lâu rồi. Đính chính xíu, "có thể đến muộn, nhưng chắc chắn sẽ đến." 😋💗💗