Chương 20

Lúc này mặt trời đã lặn, chỉ còn lại chút ánh sáng le lói từ hoàng hôn. Triều Dương đứng quay lưng lại với nguồn sáng, Lãnh An ngước nhìn lên cũng không thể thấy rõ biểu cảm của anh, nhưng vẫn có thể chắc chắn rằng tâm trạng của Triều Dương không tốt. Cậu do dự một lúc rồi mím môi nói: "Hay anh về trước đi, em đưa chồn nhỏ đi khám xong sẽ về."

Triều Dương không nói gì, chỉ nhìn Lãnh An chằm chằm.

Thanh kiếm gỗ đào trên tay anh vẫn chưa thu lại, anh chỉ vào hai con chồn vàng lớn, chúng run rẩy cúi đầu nằm phục xuống đất, không dám nhúc nhích. Triều Dương cũng không tiếp tục tấn công.

Dường như anh đã bình tĩnh lại đôi chút trước khi nói: "Không được."

Lãnh An còn nhỏ, làm sao có thể để cậu tự mang động vật đi khám bệnh?

Lãnh An cảm thấy có chút uất ức, con chồn nhỏ trong tay cậu cũng run rẩy nhẹ, không rõ vì sợ hãi hay vì bệnh quá nặng. Tình cảm yêu thương của hai con chồn lớn khiến cậu xúc động, dù sao thì con chồn nhỏ cũng là một sinh mạng, hơn nữa nó còn tỏ ra có chút linh tính, cậu không thể nhẫn tâm bỏ mặc được.

Cậu đứng đó, ôm chặt con chồn nhỏ, khuôn mặt tròn trịa căng cứng, đôi môi mím chặt tỏ ra một sự bướng bỉnh.

Triều Dương nhìn cậu một lúc lâu, rồi hỏi: "Sư tổ nhất định phải cứu nó sao?"

Lãnh An mím môi thêm một chút rồi gật đầu. Cậu cúi xuống nhìn con chồn nhỏ, sau đó ngước lên nhìn Triều Dương: "Chúng chỉ muốn sống thôi, có gì sai đâu?"

Triều Dương không nói thêm lời nào, anh thu kiếm lại, lấy ra một lá bùa, dùng hai ngón tay xé nhẹ, tro bùa rơi xuống tay anh.

Anh không nói gì nữa, đưa tro bùa cho Lãnh An rồi quay lưng bỏ đi.

"Sư huynh..." Lãnh An gọi, nhưng không biết giữ anh lại làm gì. Anh đã không gϊếŧ chồn vàng, còn cứu con chồn nhỏ, điều đó đã là nể mặt cậu lắm rồi. Chẳng lẽ cậu còn bắt anh phải ở lại xem con chồn nhỏ được cứu sống sao?

Dù sao, Triều Dương và chồn vàng có thù hận với nhau mà.

Lãnh An cau mày, thở dài. Con chồn vàng lớn đã mang ra một cái bát đá, trong đó có chút nước.

Con chồn này thông minh, Lãnh An cũng không thấy lạ. Cậu bỏ tro bùa vào nước, khuấy đều rồi từ từ đút cho con chồn nhỏ uống.

Sau khi uống xong, chồn nhỏ dường như khỏe hơn một chút, nó ngẩng đầu lên liếʍ nhẹ ngón tay Lãnh An, rồi khe khẽ kêu một tiếng "chít".

Lãnh An thở phào nhẹ nhõm, xem ra bùa thật sự có tác dụng.

Cậu vẫn lo lắng cho Triều Dương, nên vội từ biệt hai con chồn lớn, vuốt ve bộ lông mềm mại của chồn nhỏ rồi chuẩn bị rời đi. Nhưng với chiều cao chưa đầy ba tấc, việc mò mẫm đi trong rừng vào ban đêm là điều khó khăn. May thay, con chồn vàng lớn vẫn có chút lương tâm, không đợi cậu đi được mấy bước, nó đã nhanh chóng đuổi theo, dùng mũi đẩy vào chân cậu, ra hiệu cho cậu leo lên lưng nó.

Lãnh An không khách sáo, cưỡi trên lưng chồn vàng cảm giác khá dễ chịu, nhưng tâm trí cậu vẫn đang nghĩ về Triều Dương nên không thể vui vẻ nổi. Cậu chỉ vuốt ve bộ lông trắng mềm của chồn, vừa đi vừa suy nghĩ phải làm gì tiếp theo.

Tâm kết của Triều Dương chắc chắn không phải là thứ có thể giải quyết trong một sớm một chiều, nhưng Lãnh An vẫn tin rằng, dù là người, ma hay yêu quái, đều có kẻ tốt và kẻ xấu. Giúp đỡ người tốt và tiêu diệt kẻ xấu mới là điều mà họ nên làm.

"Có lẽ là em quá ngây thơ rồi..." Lãnh An tự kiểm điểm. Ngay cả việc Triều Dương không muốn cứu chồn nhỏ cũng không phải là sai, ngược lại việc cậu cứ khăng khăng đòi cứu lại khiến cậu trông có vẻ vừa ngốc vừa lãng mạn một cách ngây thơ.

Cậu thở dài, cúi người ôm lấy con chồn vàng: "Này, Đại Hoàng à, đừng trách sư huynh của ta nhé, nhà cậu từng có một kẻ phản bội đấy, cậu có biết không?" Lãnh An lẩm bẩm, vô thức giật vài sợi lông của chồn vàng. "Chúng ta phải hiểu cho cảm giác của anh ấy, thông cảm cho tâm trạng của anh ấy. Hôm nay anh ấy chịu đưa bùa ra cứu chồn nhỏ là đã rất rộng lượng rồi, cậu biết không? Đó thực sự là lấy ân báo oán đấy! Nhưng mà cái kiểu gặp ma gϊếŧ ma, gặp yêu diệt yêu của anh ấy có hơi quá khích không? À, mà nhà cậu cũng có kẻ tốt và kẻ xấu đúng không?"

Con chồn vàng dường như hiểu được lời cậu, kêu lên vài tiếng, nhưng Lãnh An không hiểu gì cả, chỉ tiếp tục vuốt ve lông nó mà lẩm bẩm.

Chẳng bao lâu sau, Lãnh An đã nhìn thấy bãi cát mà cậu đã chơi trước đó. Trời đã tối đen, bóng dáng đạo quán hiện ra mờ mờ trong đêm.

Con chồn vàng dường như không dám đến gần đạo quán, nó dừng lại ở bãi cát, nhẹ nhàng thả Lãnh An xuống rồi dụi đầu vào chân cậu, kêu lên hai tiếng "chít chít", sau đó quay người rời đi.

Lãnh An lạch bạch bước vào đạo quán, đẩy cửa nhưng không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào. Cậu khẽ ho một tiếng rồi gọi lớn: "Sư huynh?" Nhưng không ai đáp lại.

Cậu bỗng giật mình, vội chạy quanh tìm kiếm. Nồi cháo trong bếp vì sôi quá mà làm tắt bếp, cả điện thờ chính và hai điện bên đều thắp nến nhưng không có ai, hai gian phòng ở cũng tối om, Lãnh An đứng ở cửa gọi "Sư huynh" mấy lần mà vẫn không ai trả lời.

Tiêu rồi, Triều Dương bị cậu chọc giận đến mức bỏ nhà đi rồi.

Nhận ra điều này, Lãnh An không nói lời nào, ngay lập tức quay người chạy ra khỏi đạo quán. Cậu không biết Triều Dương đi đâu, nhưng cậu biết mình phải nhanh chóng tìm anh ấy về!