Chương 27 (c)
Editor: HakuYen
Beta: Tân Sinh
"Làm chủ nhà mà bỏ mặc khách khứa chạy tới bên này hóng mát hình như không được tốt lắm đâu nhỉ?" Diêu Họa Di tỏ vẻ trấn định trêu ghẹo.
Ôn Hạo lúc này phảng phất mới ý thức được, thần thái ảo não đáp: "Đúng là do tôi sơ sót." Cúi đầu nhìn lại Bạch Thiến Thiến, thấp giọng dò hỏi: "Đi vào nhé?"
Bạch Thiến Thiến gật gật đầu.
Ba người vừa đi vào đại sảnh, Tần Húc liền bắt lấy Ôn Hạo, chất vấn anh ta nãy giờ trốn đi đâu, còn bắt anh ta phải tự phạt ba ly.
Ôn Hạo cũng không thoái thác, sảng khoái uống.
Sau khi Diêu Họa Di tiến vào lập tức bưng rượu lên kính từng người, đối tác làm ăn của Ôn Hạo, anh chị họ của anh ta, Tần Húc, và sau cùng là Liêu Định Hiên.
"Tôi xin kính Liêu chủ tịch và Liêu phu nhân một ly." Diêu Họa Di cầm ly rượu, cười ngâm ngâm hướng Liêu Định Hiên và Phương Hiểu Nhiễm nói.
Nhưng mà lời này nói ra, xung quanh lại trở nên an tĩnh một cách quỷ dị. Những người biết chuyện đều dùng sắc mặt phức tạp hết nhìn Bạch Thiến Thiến, rồi lại nhìn Liêu Định Hiên và Phương Hiểu Nhiễm, nhưng mọi người không ai dám nói gì.
Phương Hiểu Nhiễm nhìn qua có vẻ không được tự nhiên, tuy nhiên thời điểm ánh mắt cô ta hướng về Bạch Thiến Thiến lại không có vẻ như vậy, cô ta thoạt nhìn giống như co quắp bất an, thế nhưng trong ánh mắt lại thể hiện một sự thản nhiên tuyệt đối.
Cô ta xấu hổ liếc mắt nhìn Diêu Họa Di nói: "Tôi không phải Liêu phu nhân, đừng có gọi bậy."
Diêu Họa Di lại không cho là đúng, "Phương tiểu thư không cần khiêm tốn, sớm muộn gì cô cũng sẽ là Liêu phu nhân thôi." Nói xong còn hướng Liêu Định Hiên nhìn thoáng qua, trên mặt anh không có biểu tình gì, nhìn không ra vui buồn, Diêu Họa Di nâng ly lên, cung kính lại nhiệt tình nói: "Đa tạ Liêu chủ tịch đã chiếu cố cho công ty của chúng tôi, xin kính ngài một ly."
"Tôi không uống rượu." Ngữ khí của anh lãnh đạm lại không khách khí, từ đầu tới cuối ánh mắt đều chưa từng hướng một chút dư quang nào trên người Diêu Họa Di.
Một đại minh tinh như cô ta rất ít khi bị người khác đánh rớt mặt mũi như vậy, tay cầm ly rượu có chút cứng đờ, tươi cười trên mặt cũng lộ ra vẻ xấu hổ.
Phương Hiểu Nhiễm vội vàng bưng ly rượu uống một ngụm xong liền nói: "Định Hiên còn phải lái xe nên không thể uống rượu, để tôi thay anh ấy uống." Cô ta cầm ly của mình lên, cụng ly cùng Diêu Họa Di.
Diêu Họa Di tìm được bậc thang, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, tự nhiên nói lời ngọt ngào với Phương Hiểu Nhiễm: "Tôi chúc Liêu tiên sinh và Liêu phu nhân tương lai bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử."
Bên kia Liêu phu nhân tương lai thay Liêu tiên sinh uống rượu, còn bên này Liêu phu nhân hiện tại lại mang vẻ mặt đạm nhiên ăn trái cây, phảng phất giống như đối với sự tình xảy ra bên kia không biết gì cả.
Diêu Họa Di kính rượu xong, lại dẫm lên giày cao gót đi đến bên người Bạch Thiến Thiến, từ trên cao nhìn xuống nói với cô: "Nhạc sĩ Bạch, cô cũng đi qua đó kính rượu cho các sếp lớn đi, bọn họ đều là nhà đầu tư của công ty, làm nhân viên thì phải kính rượu cho bọn họ chứ."
Bạch Thiến Thiến đem một miếng táo cho vào trong miệng, ngẩng đầu nhìn Diêu Họa Di, thấy vẻ đương nhiên hiện lên trên mặt cô ta, hẳn là không cảm thấy việc ra lệnh cho cô đi kính rượu thì có cái gì không đúng.
Bạch Thiến Thiến hướng ánh mắt nhìn lướt qua xung quanh, ngoại trừ núi băng vạn năm Liêu Định Hiên, thì những người khác hoặc ít hoặc nhiều sắc mặt đều có điểm phức tạp.
Diêu Họa Di là muốn gây sự với cô có phải không?
Tuy rằng cô là nhân viên của công ty, nhưng chỉ cần sếp không lên tiếng, thì một người soạn nhạc như cô căn bản không cần phải kính rượu với những người này, cô không giống Diêu Họa Di, tài trợ của bọn họ đều là dành cho Diêu Họa Di, người được lợi trực tiếp chính là cô ta, cho nên tất nhiên cô ta phải ngoan ngoãn kính rượu. Huống chi cô ta cũng không phải sếp của cô, dựa vào cái gì mà làm ra vẻ đương nhiên bắt cô phải làm này làm nọ?
Trong nhất thời, mọi người đều không nói gì, Diêu Họa Di thì lại mang theo ánh mắt bức bách nhìn Bạch Thiến Thiến, trong khi toàn bộ quá trình cô luôn dùng thái độ đạm mạc đối diện với cô ta.
Bên trong bầu không khí yên tĩnh như vậy, lại nghe Phương Hiểu Nhiễm nửa đùa nửa thật nói: "Xem ra nhạc sĩ Bạch là một người rất kiêu ngạo!"
Lời này của cô ta vừa nghe tựa hồ không có ác ý gì, nói cô kiêu ngạo có vẻ cũng không phải ý xấu, thế nhưng qua tai Diêu Họa Di lại bị biến tướng thành nghĩa khác.
Diêu Họa Di chính là đại minh tinh, một nhân vật tầm cỡ, vậy mà một nhạc sĩ nho nhỏ như côlại dám ở trước mặt cô ta kiêu ngạo cái gì chứ? Huống chi bắt cô kính rượu cũng không phải chuyện quá đáng gì, nếu cô không làm theo, thật sự là quá mức không nể mặt, bị nhiều người nhìn như vậy, cô ta không có đường thối lui.
Diêu Họa Di nghĩ tới tình cảnh bắt cô mua cà phê hôm trước, đó là lần đầu tiên có người dám trực tiếp cự tuyệt cô ta, nếu cô có thân phận có địa vị thì còn được, đằng này chỉ là một nhạc sĩ nhỏ nhoi, cô dựa vào cái gì?
"Sao vậy, không muốn à?" Biểu tình của Diêu Họa Di chậm rãi trở nên lãnh đạm, trong giọng nói cũng mang theo hỏa khí, "Ngồi ở đây đều là nhân vật có địa vị, tùy tiện lấy ra một người cũng đều vượt xa năng lực của cô, lẽ nào không xứng đáng để cô kính rượu?" Hiên nhiên đây là cố ý gây hiềm khích.
Bạch Thiến Thiến nhìn thoáng qua Phương Hiểu Nhiễm, ừm, câu mới vừa rồi của cô ta xác thực uy lực rất lớn, cái con người ngu xuẩn mà luôn tự cho là đúng Diêu Họa Di này đã bị trúng chiêu. Vậy mà người khởi xướng Phương tiểu thư lại làm ra dáng vẻ không hề liên quan gì tới mình, bưng ly rượu chậm rãi nhấp, một lòng muốn xem trò hay.
Mà Diêu Họa Di thì sao, Bạch Thiến Thiến thật sự không biết Diêu Họa Di có phải cảm thấy chính mình là trung tâm, là cái rốn của vụ trụ hay không, mà mức độ tự cho là đúng của cô ta đã đạt trình độ cao đến mức phản ứng trở nên trì độn, mấy người mẫu nhỏ nhoi bên kia còn phát hiện bầu không khí chung quanh có chút không thích hợp, ngoan ngoãn im miệng một câu cũng không dám nói, vậy mà cô ta lại không hề có cảm giác gì, hơn nữa bị người ta lợi dụng cũng không biết, cô ta đến tột cùng là làm cách nào để tồn tại trong giới giải trí tàn khốc này cho tới bây giờ thế?
Ôn Hạo vẫn luôn ở một bên đưa mắt ra hiệu cho Diêu Họa Di, nhưng cô ta lại cố tình đối với cảnh cáo của anh ta làm như không nhìn thấy, mắt thấy cô ta càng ngày càng kỳ cục, Ôn Hạo đang muốn mở miệng.
Cùng lúc đó, Bạch Thiến Thiến lạnh lùng cười, "Muốn tôi.."
"Đủ rồi!"
Theo sau là tiếng vang thanh thúy của ly thủy tinh nện thật mạnh trên mặt bàn, trong âm thanh đó rõ ràng chứa đựng lửa giận thậ thồn hậu.
Người này khí tràng quá mức cường đại, ngay khi tiếng gầm nặng nề kia rơi xuống, mọi người ở đây đều bị hoảng sợ.
Chung quanh trong nháy mắt an tĩnh đến dị thường, mấy tiểu người mẫu chưa từng gặp qua trường hợp như vậy nên thậm chí thở mạnh còn không dám.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Liêu Định Hiên, bởi vì ẩn nhẫn lửa giận, gương mặt anh nhìn qua phá lệ khó coi, cặp mắt sắc bén mà nguy hiểm kia ép sát trên mặt Diêu Họa Di, gằn từng chữ một: "Vợ của tôi không cần phải kính rượu bất kì ai cả."
Mỗi một chữ đều mang theo áp bách khiến cho người ta hít thở không thông.