- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Xuyên Thành Phu Nhân Hào Môn
- Chương 3: Chúng ta ly hôn đi
Xuyên Thành Phu Nhân Hào Môn
Chương 3: Chúng ta ly hôn đi
Bạch Tấn Bằng hiển nhiên cũng bị lời này làm cho kinh ngạc rồi, sửng sốt một hồi lâu mới hồi phục tinh lại thần, ánh mắt ở trên người Trương Minh Diễm cùng Bạch Diên quét một cái, trầm giọng hỏi: "Điều Thiến Thiến nói có phải là sự thật?"
Mặc kệ là giựt giây Bạch Thiến Thiến bỏ thuốc Liêu Định Hiên hay là dụ dỗ cô cùng Viên Trạch Khải cùng một chỗ, Trương Minh Diễm cùng Bạch Diên ở trong đó, đều bỏ ra không ít sức lực, ít nhiều để lại một ít dấu vết ở trong tay Bạch Thiến Thiến. Lúc trước Trương Minh Diễm là nhận định Bạch Thiến Thiến trốn không thoát lòng bàn tay bà ta, cho nên cũng không có lo lắng nhiều như vậy, cũng chỉ cố nắm cái mũi cô dắt đi, không nghĩ dưới tình huống như vậy, cô lại đem chuyện này nói ra. Hai người vô tình bị bại lộ và biết rằng trong tình huống này không thể ngụy biện.
Bạch Diên vội vàng phục hồi tinh thần lại, điều chỉnh một chút hô hấp mới nói: "Ba, con cùng mẹ lúc trước cũng là thấy chị hai đáng thương mới nghĩ phải giúp chị, chúng ta đều không có nghĩ đến mọi chuyện lại biến thành thế này."
Bạch Tấn Bằng vừa nghe lời này nhất thời liền phát hỏa, tức giận mắng: "Thật sự là ngu xuẩn! Có ai giúp chị mình như vậy không? Tên họ Viên kia là ai? Ngươi thế nhưng đề nghị chị gái mình cùng hắn ở một chỗ? Ngươi đây là muốn giúp sao? Ngươi đây là đem chị ngươi đẩy xuống hố lửa thôi! Còn có bỏ thuốc Liêu Định Hiên, việc như vậy mà các người cũng nghĩ ra?"
Bạch Diên bị bộ dạng của Bạch Tấn Bằng dọa sợ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm cái gì, chỉ có thể đưa ánh mắt xin giúp đỡ về phía Trương Minh Diễm. Trương Minh Diễm biết rõ rằng, bây giờ cầu xin chỉ đổ thêm dầu vào lửa, lúc này liền bày vẻ mặt áy náy lại tự trách nói: "Đều là lỗi của tôi, là tôi ngu xuẩn, lúc ấy nhìn thấy Thiến Thiến đáng thương như vậy chỉ nghĩ phải giúp con bé, tôi cũng không muốn sự tình biến thành cái dạng này, ông muốn trách thì cứ trách cứ tôi, đều là tôi sai."
"Lỗi của dì?" Bạch Như Phong đột nhiên ý vị thâm trường nói một câu, "Dì nếu biết là lỗi của dì, lúc trước ba trách cứ Thiến Thiến sao dì không đứng ra bảo vệ? Nếu như không phải Thiến Thiến chủ động nói ra, tôi nghĩ, tôi cùng ba chỉ sợ đời này cũng không biết đây là lỗi của dì."
Lời này nói trực tiếp như vậy, không cần nghĩ cũng biết là có ý tứ gì. Nếu như bọn họ thật sự có tâm giúp Bạch Thiến Thiến, lúc trước sự tình bị nháo ra, thời điểm Bạch Thiến Thiến bị trách mắng, bọn họ nên chủ động đứng ra làm sáng tỏ, nhưng mà hai người cái gì cũng không làm. Vì sao? Bởi vì đây không phải thật sự muốn giúp đỡ, hơn nữa rất có có thể lúc trước đề nghị Bạch Thiến Thiến làm vậy, đó là do biết rõ hậu quả nhưng cố tình hại cô.
Sắc mặt Bạch Tấn Bằng rất khó coi, cẩn thận quan sát còn có thể phát hiện bờ vai của ông hơi hơi phát run, hiển nhiên tức giận không nhẹ. Trương Minh Diễm ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, trên mặt giờ phút này là một mảnh trắng bệch, ngây người một hồi lâu, mới tìm được thanh âm nói: "Ta cùng tiểu Diên thật là có lòng muốn giúp Thiến Thiến, ta coi con bé như con ruột mình, đối đãi với nó như thế nào mọi người đều biết. Là Thiến Thiến hiểu chuyện, sợ liên lụy chúng ta mới không cho chúng ta đứng ra, ta biết ủy khuất Thiến Thiến, cũng vẫn đối con bé áy náy, hiện tại sự tình nói ra ta cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngươi nghĩ muốn như thế nào trừng phạt ta, ta đều nguyện ý."
"Trừng phạt bà?" Bạch Tấn Bằng ngữ khí lãnh lùng, "Trừng phạt bà bà nhận nổi không?"
Trương Minh Diễm nhất thời liền đỏ hốc mắt, lại vẫn như cũ ngữ khí kiên định đích nói: "Vì Thiến Thiến, thế nào ta cũng chịu được!"
Bộ dáng Trương Minh Diễm này làm bộ làm tịch, Bạch Thiến Thiến cảm thấy ghê tởm. Bất quá Bạch Tấn Bằng không phải kẻ ngốc, mặc kệ Trương Minh Diễm nói thế nào thì bà ấy cũng đã xúi giục Bạch Thiến Thiến bỏ thuốc Liêu Định Hiên loại chuyện này thật đúng đã xảy ra, với thân phận xấu hổ (tiểu tam), ngay cả bà ta không có ác ý, làm mẹ kế lại xúi giục đứa nhỏ của vợ trước làm loại chuyện này, khó tránh khỏi cũng làm cho người ta nghĩ bà ta có ác ý. Mà Bạch Tấn Bằng tự nhiên cũng có thể thông qua chuyện này nhìn ra đến Trương Minh Diễm cùng Bạch Diên đối Bạch Thiến Thiến thật lòng có bao nhiêu phân lượng.
Nếu mục đích đã đạt được Bạch Thiến Thiến cũng không muốn nói thêm cái gì, mắt lạnh nhìn thấy Trương Minh Diễm ở trước mặt Bạch Tấn Bằng diễn trò. Bất quá có thể được như vậy cô còn phải cảm tạ một chút chị gái cô, tuy rằng chị em hai người từ nhỏ quan hệ không tốt lắm, nhưng là người chị gái này vẫn là nói giúp cô.
Cũng không biết có phải hay không Bạch Như Phong nhìn ra Bạch Thiến Thiến đối với hai mẹ con kia ghê tởm, thấy Trương Minh Diễm tựa hồ còn muốn diễn trò, liền lạnh lùng nói: "Được rồi, hiện tại Thiến Thiến vừa mới tỉnh lại không bao lâu, có cái gì trở về nói sau."
Trương Minh Diễm bị cô chặn lại, biểu tình không tốt lắm, nhưng cũng không nói thêm cái gì nữa. Bạch Tấn Bằng cũng hiểu được Bạch Như Phong nói có vài phần đạo lý, dặn dò Bạch Thiến Thiến vài câu, nghỉ ngơi cho tốt, liền nghiêm mặt đem Trương Minh Diễm cùng Bạch Diên đi ra ngoài.
Bạch Minh Kiệt luôn đứng ở bên người Bạch Như Phong không nói lời nào, thứ nhất là cậu tính cách hướng nội, thứ hai cậu ở giữa cũng không biết nên nói cái gì. Sau khi đám người Bạch Tấn Bằng cùng Trương Minh Diễm ra ngoài, Bạch Như Phong cũng bảo Bạch Minh Kiệt đi ra ngoài chờ, hiển nhiên là có lời muốn nói riêng với Bạch Thiến Thiến.
Bạch Thiến Thiến cũng tự nhiên hiểu được, liền phân phó người vẫn ngồi im lặng trên sofa, hoàn toàn đóng vai một người vô hình- Lê Chi An nói: "Ngươi cũng đi ra ngoài đi."
Lê Chi An luôn luôn nghe lời của nàng, đáp nhẹ một tiếng liền ra cửa. Phòng bệnh lớn như vậy rất nhanh cũng chỉ còn lại chị em hai người.
Trực tiếp đối mặt với vị đại tỷ này, Bạch Thiến Thiến ít nhiều có điểm co quắp, thứ nhất là bởi vì trong trí nhớ của Bạch Thiến Thiến quan hệ giữa hai người thật sự không thể nói là tốt, thứ hai là bởi vì khí thế trên người cô ấy thật sự quá mạnh mẽ.
"Việc vừa nãy cám ơn chị." Bạch Thiến Thiến cười gượng, nói một câu.
"Không có gì." Biểu tình của cô mờ nhạt, nhìn không ra vui hay giận.
Trong phòng nhất thời lâm vào một khoảng yên tĩnh quỷ dị, Bạch Thiến Thiến bị bầu không khí này làm cho không quá thoải mái, nhưng cũng không biết nên làm gì.
"Không nghĩ tới cú va chạm này lại đem cô tỉnh táo không ít, không còn ngu ngốc như trước."
"..."
Ách, đây là khen cô hay chê cô ngốc cô đây?
"Cô có thể nhìn ra bộ mặt thật của mấy người đó là tốt rồi, sau này cũng không nên giống như kẻ ngốc bị người lợi dụng."
Bạch Thiến Thiến vội vàng gật đầu, "Em biết rồi."
"Cóc Cóc Cóc." Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên vài tiếng không nhẹ không nặng.
Bạch Thiến Thiến hướng Bạch Như Phong nhìn thoáng qua, nhưng thấy cô biểu tình không có gì thay đổi, lúc này mới hướng cửa nói: "Vào đi."
Lúc này bầu không khí giữa hai người không được tự nhiên, nghe được tiếng đập cửa Bạch Thiến Thiến ngược lại là thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng nhìn đến người đứng ở cửa, cô vừa mới thả lỏng một chút thì lại phải gòng lên.
Người tới một thân tây trang tinh tế, toàn thân cao thấp đều lộ ra một vẻ nghiêm túc và tỉ mỉ. Hắn thân hình cao lớn, đứng ở cửa, đỉnh đầu cơ hồ có thể đến khung cửa, phảng phất như một ngọn núi, vô tình mang lại cho người ta một loại cảm giác áp bách.
Khuôn mặt hắn cũng nghiêm cẩn giống người hắn vậy, hé ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan đoan chính. Diện mạo không tính là đặc biệt tuấn lãng, cùng gương mặt của Lê Chi An còn kém một chút, nhưng mà trên người hắn có một khí chất đặc biệt, loại khí chất này làm cho người ta có một loại cảm giác xa cách, nhưng nó khiến cả người hắn tản ra một loại mị lực khiến người ta mê muộn, còn hấp dẫn hơn là có một khuôn mặt tuấn mỹ.
Cũng khó trách Bạch Thiến Thiến vừa gặp, liền đối với hắn nhất kiến chung tình, người đàn ông này thực sự rất có lực hấp dẫn.
Ừm, người này đó là chồng của cô, Liêu Định Hiên.
Ánh mắt Liêu Định Hiên ở trong phòng nhìn một vòng, gặp Bạch Như Phong đứng ở chỗ này cũng không có vẻ quá mức kinh ngạc, hắn nhấc chân dài đi tới, ở vị trí cách giường bệnh không xa không gần dừng lại, đôi mắt thờ ơ lạnh nhạt, không có độ ấm dừng ở trên người Bạch Thiến Thiến, trên miệng lại dùng lời nói thân thiết: "Khá hơn chút nào không?"
Bạch Thiến Thiến cũng hướng hắn cười cười, nói: "Tốt hơn rồi."
Nhìn Bạch Thiến Thiến trên mặt tươi cười, Liêu Định Hiên lại hơi nhíu mày.
Hắn cảm thấy được người trước mặt này nhìn qua có điểm kỳ quái.
Trên mặt cô mang theo ý cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, khác hẳn với ngày xưa, ánh mắt nóng bỏng dán toàn bộ trên người hắn. Hơn nữa trả lời hắn ngữ khí cũng lộ ra một loại xa cách cùng khách khí, hoàn toàn đã không như trước nhìn thấy hắn là nhảy nhót, kích động.
"Chuyện này cậu tính toán giải quyết như thế nào?" Bạch Như Phong hỏi, ngữ khí của cô không tốt lắm.
Liêu Định Hiên phục hồi tinh thần lại, quay đầu hướng cô liếc mắt một cái, "Tô sẽ xử lý."
"Xử lý?" Bạch Như Phong trong giọng nói mang theo châm chọc, "Cậu định xử lý như thế nào? Sự tình đã xảy ra lâu như vậy, cậu cũng không bảo người đàn bà đó tới trước mặt Thiến Thiến xin lỗi? Liêu Định Hiên, ngươi đừng quên Thiến Thiến chính là vợ của ngươi."
Liêu Định Hiên nhíu mày, đôi mắt thâm thúy rất nhanh chứa đầy sự lạnh lẽo, phòng bệnh to như vậy trong lúc nhất thời dường như bị đóng băng, ngay cả hô hấp đều có chút khó khăn.
Đương nhiên, chỉ có Bạch Thiến Thiến khó thở, vì hai người trước mặt này khí tràng đều quá mạnh mẽ, cao thủ quyết đấu, người gặp nạn chính là con tép cô đây, con tép này có tâm muốn phá vỡ bầu không khí căng thẳng này, nhưng một câu có lực đều không nghĩ ra.
"Tôi nói rồi, tôi sẽ giải giải quyết chuyện này." Liêu Định Hiên ngữ khí trầm lãnh nói.
"Đem cô ta giao cho tôi." Lời nói cứng rắn của Bạch Như Phong không cho phép hắn từ chối.
"Giao cho cô?" Giọng nói trầm bỏng mang theo một cỗ nguy hiểm, "Người của tôi vì cái gì phải giao cho cô?"
Bạch Như Phong không nói chuyện, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, Liêu Định Hiên cũng không yếu thế, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn cô không chút nào lùi bước.
Ách.. Bạch Thiến Thiến liếc qua lại giữa hai người, loại bầu không khí này thật đúng là mẹ nó muốn chết a, nếu là cô ở phía sau sụp đổ không biết hai người này có dừng lại không.
Cũng không biết qua bao lâu, Bạch Như Phong đột nhiên cười lạnh, "Được, nếu cậu muốn tự mình giải quyết thì chính mình giải quyế đi, nhưng nếu có một ngày cậu bị Viên Trạch Khải đánh cho tàn phế, cũng mong rằng người Liêu gia cho phép chúng tôi tự giải quyết."
Liêu Định Hiên lại như nghe được chuyện cười, đáp: "Đánh cho tàn phế? Hắn không có cái năng lực đó."
"..."
"..."
Bạch Thiến Thiến thấy sắc mặt Bạch Như Phong không tốt lắm, đang muốn an ủi, Bạch Như Phong lại đột nhiên nhìn nàng một cách rất phức tạp, ách.. Nói như thế nào đây.. Như là thông cảm, hoặc như là vì cô chịu đựng cái gì, qua hồi lâu cô (Bạch Như Phong) mới thở dài, đối với Bạch Thiến Thiến bỏ lại một câu: "Nghỉ ngơi tốt nhé." Liền đi ra ngoài.
"..."
Có thể thấy được cô ấy hẳn là không muốn làm cho cô khó xử, vị vậy mới không muốn đối đầu với Liêu Định Hiên nữa. Ân, từ việc này, cô ấy nhưng thật ra quan tâm đến người em gái cô đây.
Bạch Như Phong sau khi rời đi, trong phòng chỉ còn lại có Bạch Thiến Thiến cùng Liêu Định Hiên.
Ừm, bầu không khí này còn khó chịu hơn so với lúc nãy cùng Bạch Như Phong một chỗ.
"Tôi cũng không có ý thiên vị cô ta."
Bầu không khí quá mức yên tĩnh, hắn lại đột nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp, thực êm tai.
Bạch Thiến Thiến hơi chút nghĩ nghĩ mới hiểu được lời hắn nói là có ý gì, nàng gật gật đầu, "À."
"..."
Hắn nhìn vào mắt của cô như đang tìm tòi nghiên cứu cái gì, ánh mắt như vậy làm cho Bạch Thiến Thiến có chút không được tự nhiên. Cũng may Liêu Định Hiên rõ ràng cũng không muốn cùng cô nói chuyện, hắn rất nhanh thu hồi ánh mắt, lại thản nhiên nói một câu: "Cô nghỉ ngơi đi."
Nói xong liền xoay người rời đi, Bạch Thiến Thiến nghĩ về những điều mà cô đã suy nghĩ trước đó, để giải quyết tốt chuyện này, cô đã quyết định, vội vàng mở miệng gọi hắn lại.
"Anh chờ một chút."
Hắn quả nhiên dừng lại cước bộ, quay lại nhìn hướng cô, trong ánh mắt có phần không kiên nhẫn, còn có che dấu một sự chán ghét, "Còn có chuyện gì?"
Bạch thiến thiến cũng không để ý nhiều như vậy, thoáng nghĩ về điều đó một chút mới nói:
"Chúng ta ly hôn đi."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Xuyên Thành Phu Nhân Hào Môn
- Chương 3: Chúng ta ly hôn đi