Chương 19
Editor: Lelehue
Ăn xong điểm tâm, Liêu Định Hiên và Bạch Thiến Thiến đều trở về phòng thay đổi quần áo. Bạch Thiến Thiến chuẩn bị thêm vài món quà để mang đi rồi hai người liền xuất phát.
Lê Chi An cũng biết Bạch Thiến Thiến muốn đi Liêu gia, thấy cô từ trên lầu đi xuống liền hỏi: "Có cần tôi đưa cô đi không?"
Bạch Thiến Thiến quay đầu nhìn Liêu Định Hiên thoáng qua, "Không cần, tôi sẽ đi cùng xe với Liêu tiên sinh."
"Ra là vậy.." Hắn hơi nhíu mày, trên mặt lộ ra mất mát.
Liêu Định Hiên không kiên nhẫn đi ra cửa, Bạch Thiến Thiến thấy thế cũng không quản nhiều như vậy, đi theo hắn lên xe rời đi.
Hai người sau khi lên xe, mỗi người ngồi một bên, một đường không ai nói chuyện.
Phố Cổ minh là một con phố cổ ở kinh đô. Kiến trúc các tòa nhà hai bên đường vẫn giữ phong cách của những năm hai mươi, ba mươi của thể kỷ trước. Những cây ngô đồng cao lớn hai bên dệt nên một màu xanh lục trên bầu trời. Thấp thoáng sau những tán cây là những tòa biệt thự cổ kính mà không kém phần xa hoa.
Biệt thự Liêu gia ở cuối con phố này. Hiện giờ trước cánh cổng sắt được chạm khắc tinh xảo kia đang có hai người và một đứa trẻ đang đứng đó. Bạch Thiến Thiến có trí nhớ của nguyên chủ, biết hai người kia là mẹ và chị gái của Liêu Định Hiên, còn đứa trẻ kia chính là cháu gái của hắn.
Bạch Thiến Thiến xuống xe, đi theo phía sau Liêu Định Hiên, lại tiếp nhận lễ vật mà cô đã chuẩn bị từ tay A Văn, lúc này mới hít sâu một hơi đi đến hướng hai người kia.
Ban đầu cô còn tưởng rằng, cô đến Liêu gia, người nhà họ Liêu chắc chăn sẽ không cho cô sắc mặt tốt, nhưng thật không nghĩ tới mẹ của Liêu Định Hiên và chị gái của anh ta lại đối xử với cô rất tốt.
Mặc dù có điểm không được tự nhiên, nhưng Bạch Thiến Thiến vẫn lễ phép chào hỏi một câu: "Mẹ, chị lâu rồi mới về thăm mọi người." Lại đem lễ vật trong tay đưa qua.
Mẹ của Liêu Định Hiên là bà Hạ Hầu Dung đang mỉm cười nhìn thấy cô còn mang quà tới, lại giận cô liếc mắt một cái, "Con, đứa nhỏ này còn mang cái gì tới vậy?"
Bạch Thiến Thiến vẻ mặt tươi cười "Chỉ là một chút tâm ý thôi ạ."
Chị gái của Liêu Định Hiên là Liêu Định Tuệ tiến đến thân thiện vỗ vỗ tay cô cười nói: "Lâu rồi em không về đây, bà nội rất nhớ em đó." Lại trừng mắt nhìn Liêu Định Hiên một cái, "Định Hiên cũng thật là, cả ngày bận rộn chỉ biết đến công việc."
Bạch Thiến Thiến cười gượng, Liêu Định Hiên cũng không nói gì.
Bà Hạ Hầu thật sự rất cao hứng, nắm lấy tay Bạch Thiến Thiến hướng cửa đi vào, "Được rồi được rồi, bà nội các con còn đang chờ."
Mấy người liền cười vui vẻ đi vào. Thời điểm Bạch Thiến Thiến vào cửa lại cảm thấy có người kéo kéo ngón út của cô, cô cúi đầu liền nhìn thấy một tiểu cô nương đầu buộc hai bím tóc, cô bé đang mở to đôi mắt tròn trịa nhìn cô nói: "Mợ, quà của con đâu?"
Lời này vừa thốt ra, Liêu Định Tuệ liền trách cứ một câu: "Đứa nhỏ không biết quy củ này, như thế nào mợ vừa đến liền đòi quà?"
Tiểu cô nương bị mẹ mắng một câu, lúc này liền ủy khuất ngậm miệng. Bạch Thiến Thiến cùng cô cháu gái này quan hệ thật sự không tồi, mỗi lần đến đều chuẩn bị quà cho cô nhóc, nên hôm nay tới đây cô cũng chuẩn bị một món quà.
Giờ phút này cô liền lấy từ trong túi ra một cái kẹp tóc đưa cho cô nhóc, "Hy Hy, Mợ cũng không quên quà cho con."
Cháu gái của Liêu Định Hiên tên là Vệ Minh Hy, từ nhỏ đã thích thu thập những chiếc kẹp tóc, mỗi lần Bạch Thiến Thiến đến đều tặng cho cô bé, làm cho cô nhóc rất vui vẻ.
Vệ Minh Hy tiếp nhận chiếc kẹp tóc quả nhiên cao hứng vỗ tay nói: "Cám ơn mợ, mợ là tốt nhất."
Bạch Thiến Thiến xoa xoa đầu cô bé, Vệ Minh Hy thuận thế dán tại trên người cô, một đôi tay nhỏ bé ôm cánh tay cô không buông.
Cô và nguyên thân Bạch Thiến Thiến giống nhau, đều thực thích trẻ con, Hy Hy vừa nhu thuận vừa đáng yêu, cô tự nhiên cũng thích. Cô xoa cái đầu nhỏ của cô bé, sủng nịch cười cười, trong lúc vô tình vừa ngẩng đầu đã thấy Liêu Định Hiên nhìn cô, ánh mắt hắn nhìn qua có điểm kỳ quái, tựa hồ hàm chứa ý cười, lại tựa hồ còn mang theo một chút ôn nhu, chính là khi bị cô bắt gặp, hắn lại làm như không có việc gì dời mắt đi, tựa như cái gì cũng chưa phát sinh.
Điều này thật làm cho Bạch Thiến Thiến kinh ngạc, thật đúng là hiếm khi Liêu Định Hiên nhìn cô.
Bước vào cánh cổng sắt lớn, lại đi qua một cái tiểu viện mới đến cửa chính của biệt thự Liêu gia, bà Hạ Hầu kéo cánh cửa ra, để Liêu Định Hiên cùng Bạch Thiến Thiến đi vào trước, Bạch Thiến Thiến chậm lại một chút lúc này mới chuẩn bị nhấc chân vào cửa, nhưng mà chân vừa mới đạp tới cửa, đã thấy một quả bóng từ trong đại sảnh bay nhanh lại đây, thẳng vào mặt của cô.
Bạch Thiến Thiến làm sao dự đoán được sẽ có chuyện này, tự nhiên không hề phòng bị, mắt thấy quả bóng kia sắp rơi trúng đầu cô, cô theo bản năng đưa tay ra chắn lại.
Trước khi quả bóng bay tới, một bàn tay lớn bắt lấy cổ tay cô kéo cô sang một bên, tay kia thì cầm lấy bả vai của cô xoay một vòng, tránh được quả bóng kia.
Tất cả đều xảy ra quá nhanh, đợi đến khi Bạch Thiến Thiến phục hồi tinh thần lại, cô mới phát hiện ra cô đã được người đàn ông bên cạnh bảo hộ trong tay. Hai má Bạch Thiến Thiến dán trên ngực hắn, chỉ cảm thấy vải áo rất mềm, trên đó còn mang theo hơi ấm của thân thể hắn.
Thẳng đến khi xác định cô không sao hắn mới buông cô ra, hắn nhíu mày, sắc mặt nhìn qua không tốt lắm, "Cô không sao chứ?"
Bạch Thiến Thiến vội thối lui từng bước cùng hắn tạo ra khoảng cách, "Tôi không sao."
Mọi người đều bị tình huống này làm cho bất ngờ, đợi đến lúc phục hồi tinh thần lại mới hướng vào trong đại sảnh xem ai là đầu sỏ gây nên chuyện này.
Đó là một cậu bé khoảng tám tuổi. Cậu ta đang hưng phấn cười, tựa hồ đang chờ mong biểu cảm của người bị bóng đập. Nhưng khi vừa nhìn thấy người đứng trước cửa, cậu lại sợ tới mức sắc mặt trắng bạch, vội vàng chạy tới bổ nhào vào trong lòng của người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha, để tìm kiếm sự bảo vệ.
Người phụ nữ kia khoảng năm mươi tuổi, thân hình hơi béo mặc một bộ sườn xám thêu màu xanh đậm. Bộ sườn xám kia hơi chật khiến phần bụng của bà ta phình ra thành vòng tròn. Ban đầu là một bộ sườn xám khá đẹp, nhưng vòng tròn thịt này đã hoàn toàn ảnh hưởng đến mỹ cảm.
Nhìn thấy mọi người đi qua, bà ta cười dài nói: "Trẻ con không hiểu chuyện, mọi người đừng chấp nhặt với nó!" Thiếu chút nữa đυ.ng vào người khác, nhưng trên mặt cậu ta một chút áy náy đều không có.
Bạch Thiến Thiến nhận ra được người này là Liêu Phẩm Phương, bà ta là cô của Liêu Định Hiên, con gái của Liêu lão tiên sinh cùng vợ trước. Người chồng trước của bà ta bị tai nạn, còn người chồng hiện tại và bố chồng đều chết trong tù. Bà ta còn có hai đứa con, không có biện pháp chỉ có thể đến Liêu gia nương tựa vì vậy liền trực tiếp ở lại Liêu gia.
Đứa trẻ đang trốn tránh trong lòng ngực là cháu trai của bà ta, bình thường được cưng chiều quá mức, thế cho nên tính cách mới kiêu căng vô pháp vô thiên như vậy, bất quá đứa nhỏ này rất sợ Liêu Định Hiên.
"Phòng khách là nơi để chơi bóng sao? Thiếu chút nữa va vào người khác rồi, còn không mau xin lỗi!"
Lời này là Liêu Định Hiên nói, ngữ khí nặng nề, mang theo một loại cường ngạnh không cho cự tuyệt.
Đứa nhỏ kia tựa hồ bị dọa tới rồi, nhất thời oa một tiếng khóc lên, Liêu Phẩm Phương liền vội vàng vỗ lưng hắn dỗ dành, một bên lại nói: "Định Hiên, nó vẫn là một đứa trẻ mà."
"Đứa nhỏ phạm sai lầm cũng nên xin lỗi." Lời nói của Liêu Định Hiên một chút thương lượng đều không có.
Liêu Phẩm Phương bị hắn nhắc nhở, sắc mặt tức giận một tay kia bế đứa nhỏ lên đến mắng: "Khóc cái gì mà khóc? Ai cho ngươi ở phòng khách đá bóng? Bình thường ta dạy ngươi như thế nào? Còn không mau xin lỗi, nếu không bác ngươi lại đem ngươi đuổi ra, không cho ngươi ở lại đây!"
Đây làm sao là thành tâm muốn cho đứa nhỏ xin lỗi, rõ ràng là muốn cho người lớn ở đây xem.
Ngồi ở đầu cùng Liêu lão phu nhân gắt gao nhíu mày, thanh âm lạnh lùng nói: "Được rồi, lâu rồi Định Hiên, Thiến Thiến trở về một lần, ồn ào khó coi như vậy làm cái gì? Khóc sướt mướt thành như vậy, còn không mau mang nó đi ra ngoài!"
Liêu Phẩm Phương liền dắt đứa nhỏ đứng lên, một bên lôi kéo hắn đi ra ngoài một bên hung tợn giáo huấn nói: "Ngươi xem ngươi đi, chọc phải ai rồi!"
Liêu lão phu nhân quay đầu trừng mắt nhìn Liêu lão tiên sinh một cái, Liêu lão tiên sinh vẫn lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, một câu cũng chưa nói, Liêu lão phu nhân tựa hồ có điểm tức giận, khẽ hừ nhẹ một tiếng. Nhưng khi nhìn thấy Bạch Thiến Thiến lại cực hòa ái cười cười, hướng cô vẫy tay, "Thiến Thiến mau tới đây."
Bạch Thiến Thiến vội vàng đi qua bên người bà ngồi xuống, Liêu Định Hiên cũng đi đến bên cạnh Liêu lão tiên sinh ngồi xuống, cùng ông nói chuyện công ty.
Sau khi Liêu Phẩm Phương mang đứa trẻ rời khỏi, trong phòng khách trừ bỏ Liêu lão tiên sinh cùng Liêu lão phu nhân còn có một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, là con gái của Liêu Phẩm Phương, tên là Tương Thiên Vy. Giờ phút này Tương Thiên Vy đang an vị ở trên sô pha nghịch di động, Liêu Định Hiên cùng Bạch Thiến Thiến tiến vào cô cũng chỉ thản nhiên ngẩng đầu liếc mắt một cái, thuận miệng kêu một tiếng: "Biểu ca biểu tẩu."
Liêu lão phu nhân vừa thấy cô như vậy liền khó chịu nhíu mày, nhưng cũng không nói được gì, cầm tay Bạch Thiến Thiến vẻ mặt ân cần nói: "Sao con lâu như vậy không tới đây, ta rất nhớ con đó."
Nhìn thấy thái độ của Liêu lão phu nhân đối với cô, Bạch Thiến Thiến cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra là cô đã quá lo lắng, cô cứ nghĩ đến lần này đến Liêu gia sẽ bị mọi người xa lánh.
Bạch Thiến Thiến cũng cầm lấy tay lão phu nhân, cười nói: "Con cũng rất nhớ bà."
Những lời này rõ ràng lấy lòng lão phu nhân, lão phu nhân cười đến thực vui vẻ, nghĩ đến cái gì lại nói: "Ta nghe nói con đi ra ngoài làm việc phải không?"
Bạch Thiến Thiến gật gật đầu, lão phu nhân vẻ mặt lo lắng nói: "Có phải tiền không đủ dùng a? Ta bảo mẹ con cho con thêm tiền tiêu vặt."
Nói thật, người Liêu gia ở mặt này đối với cô rất tốt. Mỗi tháng mẹ chồng sẽ gửi tiền vào tài khoản của cô, Liêu Định Hiên cũng sẽ cấp cho cô một khoản làm chi tiêu, thay lời muốn nói, anh ta trừ bỏ tình yêu không thể cho cô, còn lại cô có mọi thứ mà một phu nhân hào môn có.
Bạch Thiến Thiến vội vàng nói: "Không cần, tiền của con đều đủ dùng, con cũng chỉ là muốn đi ra ngoài làm gì đó, bằng không suốt ngày ở nhà nhàn rỗi rất chán."
Liêu lão phu nhân gật gật đầu, "Ừm, có chút việc để làm, cũng bớt suy nghĩ lung tung."
Thốt ra lời này xong, Liêu lão phu nhân mới ý thức được nói sai rồi, suy nghĩ lung tung cái gì, còn không phải Liêu Định Hiên bên ngoài làm loạn với phụ nữ hay sao. Liêu Định Tuệ nhận thấy được bầu không khí không ổn, liền vội vàng đề nghị: "Bà ơi, chẳng phải vừa rồi bà nói muốn chơi mạt chược à, hiện tại Thiến Thiến đến rồi, mấy người chúng ta vừa vặn đủ một bàn."
Liêu lão phu nhân vừa nghe, tự nhiên lập tức theo lời của cô, "Đúng đúng, mau mau, đem cái bàn mang lên."
Bạch Thiến Thiến không biết chơi mạt chược, bất quá bà nội và mẹ chồng đều rất thích thú, cô cũng không thể làm mất hứng mọi người, liền cùng đánh tới buổi chiều, thời điểm giữa trưa tùy tiện ăn một chút lại tiếp tục.
Buổi chiều, cha của Liêu Định Hiên là Liêu Kiến Quốc, anh rể Vệ Diệp Hoa còn có em họ của Liêu Định Hiên là Tương Thiên Hải cùng nhau trở lại, ba người là đi ra ngoài đánh golf.
Cha của Liêu Định Hiên- Liêu Kiến Quốc không làm việc trong công ty của gia đình, mà làm ở trong chính phủ, là cán bộ lãnh đạo cao cấp. Cha con hai người bộ dạng không quá giống, tính cách cũng không giống, Liêu Định Hiên tính tình rất trầm, mà Liêu Kiến Quốc trên người có một loại chu đáo ấm áp.
Anh rể Liêu Định Hiên là Vệ Diệp Hoa sinh ra trong một gia đình luật sư, bản nhân cũng là luật sư nổi danh ở kinh đô, bất quá anh ta không có khuôn mặt cứng rắn và tàn nhẫn vô tình của một luật sư, ngược lại đối với mọi người đều là cười hì hì. Bộ dạng cũng không tồi, đối xử với Liêu Định Tuệ cũng rất ôn nhu, vợ chồng hai người thực ân ái.
Về phần Tương Thiên Hải, cậu ta đang làm việc trong tập đoàn thực phẩm Liêu gia, ngoại hình có vài phần tuấn lãng, trên mặt luôn mang theo tươi cười, với ai cũng đều rất nhiệt tình, nhất là đối với Liêu Định Hiên, quả thực giống như là anh em ruột, bất quá thái độ của Liêu Định Hiên đối hắn có điểm lãnh đạm, đương nhiên hắn đối ai đều lãnh đạm, nên cũng không thể nói rằng hắn chỉ nhằm vào Tương Thiên Hải.
Thế lực Liêu gia bao gồm nhiều lĩnh vực, tỷ như Liêu lão phu nhân sinh ra trong một gia đình học giả, cha mẹ của bà là thành phần trí thức thế hệ cũ, mà bản nhân bà cũng là một giáo sư, trong nhà có mấy trường đại học, trung học tư thục. Hiện giờ trường trung học quý tộc lớn nhất và nổi tiếng nhất ở kinh đô cũng chính là của gia đình bà lập ra.
Mà mẹ của Liêu Định Hiên sinh ra trong một gia đình có truyền thống theo ngành y, cha của bà cũng chính là ông ngoại của Liêu Định Hiên là một trung y nổi tiếng, ông cũng là chủ của viện trung y lớn nhất quốc gia, mà bà Hạ Hầu Dung bản thân cũng có một thương hiệu dược phẩm riêng sau này liền hợp nhất vào tập đoàn Liêu gia.
Kỳ thật Liêu Định Hiên còn có một người anh trai, chính là vì vụ tai nạn máy bay mười năm trước đến nay vẫn không có tung tích. Vốn dĩ Liêu lão tiên sinh định người thừa kế là anh trai của Liêu Định Hiên, còn Liêu Định Hiên sẽ được đưa đến quân đội. Cứ như vậy, quyền lực của Liêu gia có thể bao trùm cả kinh tế, chính trị, giáo dục, y tế và quân đội. Nhưng sau khi anh trai Liêu Định Hiên xảy ra chuyện, mới không thể không đem Liêu Định Hiên đang huấn luyện ở trong quân đội gọi trở về, sau đó bồi dưỡng hắn thành người thừa kế.
Đây là lý do tại sao Liêu Định Hiên luôn làm cho người ta có cảm giác nghiêm khắc và kỷ luật như thế, bởi vì trước kia anh ta là một quân nhân.
Lúc trước Liêu Định Hiên sở dĩ cùng cô kết hôn lý do lớn nhất cũng là vì lợi ích của công ty. Liêu Định Hiên lớn lên trong một môi trương như vậy và đắm chìm trong nền giáo dục lấy lợi ích gia tộc làm trung tâm, làm việc gì cũng nghĩ đến công ty đầu tiên. Chuyện Bạch Thiến Thiến bỏ thuốc Liêu Định Hiên lúc trước, vốn dĩ lúc đó Liêu gia cũng đang muốn hợp tác với cha cô. Hiện giờ internet ngày càng phát triển, mà Liêu gia cũng rất cần một lực lượng mới như vậy để trợ lực cho công ty. Vì vậy cho dù Bạch Thiến Thiến không bỏ thuốc Liêu Định Hiên, thì cô cũng rất có khả năng trở thành vợ của Liêu Định Hiên.
Do đó, Liêu gia trừ bỏ quân đội, ở mặt khác cơ bản đều có thế lực. Các lực lượng này đan xen và hỗ trợ Liêu gia trở thành một gia tộc lớn mạnh, cho nên ở kinh đô thậm chí cả nước, cơ bản không có ai dám trêu chọc đến Liêu gia.
Nhóm người Liêu Kiến Quốc trở về là lúc cơm chiều đã chuẩn bị xong, Bạch Thiến Thiến và mọi người chơi mạt chược cũng dừng lại chuẩn bị ăn cơm.
Ở Liêu gia, trên bàn cơm chỗ ngồi cũng có quy củ nhất định. Liêu lão tiên sinh Liêu lão phu nhân ngồi trên cùng, Liêu lão tiên sinh bên trái, Liêu lão phu nhân bên phải. Bên cạnh Liêu lão tiên sinh là Liêu Kiến Quốc và Hạ Hầu, xuống chút nữa là tới Liêu Định Hiên và Bạch Thiến Thiến, sau đó là Liêu Định Tuệ, Vệ Diệp Hoa còn có cô nhóc Vệ Minh Hy. Mà ở bên phía Liêu lão phu nhân còn lại là Liêu Phẩm Phương và hai chị em Tương Thiên Hải, Tương Thiên Vi.
Bởi vì Hà Tú Dĩnh-vợ của Tương Thiên Hải không đến, cho nên Tương Chí Kiệt con trai của Tương Thiên Hải liền tạm thời ngồi ở bên cạnh Liêu Phẩm Phương để bà ta chăm sóc.
Tương Chí Kiệt tính khí thất thường, đồ ăn còn chưa có bày biện xong, cậu ta đã ngồi trên ghế nhưng cực kỳ không an phận, thỉnh thoảng chọc một chút cái bát này lại chọc một chút cái bát kia, thật sự là động tác quá nghịch rồi Liêu Phẩm Phương dường như không phát hiện.
Bạch Thiến Thiến nghiêng đầu hướng Vệ Minh Hy nhìn thoáng qua, đã thấy tiểu cô nương im lặng ngồi ở trước bàn cơm, cũng không có lớn tiếng nói nhao nhao cũng không có nhích tới nhích lui làm phiền người khác. Vì vậy, mặc dù chúng đều là trẻ con nhưng có sự giáo dưỡng khác nhau thì sẽ tạo ra cách cư xử khác nhau.
Bạch Thiến Thiến đang trầm tư suy nghĩ thì Tương Chí Kiệt ngồi ở đối diện đột nhiên dán một đôi mắt chăm chú nhìn vào cổ tay cô, kia là một chuỗi phật châu. Cậu cũng không chọc bát nữa, túm tay Liêu Phẩm Phương reo lên: "Bà nội, con muốn cái kia, con muốn cái kia!"
Liêu Phẩm Phương theo tay hắn chỉ nhìn qua, hơi có chút khó xử, "Con muốn cái kia hả.. Vậy con gọi một tiếng bác gái, bác gái sẽ cho con chơi."
Tương Chí Kiệt lại bỉu môi, không thuận theo không buông tha nói: "Con muốn nó! Bà nội người mau giúp con lấy lại đây, giúp con lấy đi!"
Liêu Phẩm Phương bị hắn nháo không có biện pháp, liền cười khanh khách hướng Bạch Thiến Thiến nói: "Thiến Thiến a, trẻ con hiếu động, cháu đem chuỗi hạt kia cho nó chơi chốc lát đi, chơi xong lập tức trả lại cho cháu."
Phật châu này là mẹ của nguyên thân Bạch Thiến Thiến để lại cho cô. Khi còn nhỏ cô rất hay bị bệnh, mẹ cô liền đi chùa quỳ một ngày một đêm để cầu nguyện cho cô một chuỗi phật châu, nói là có thể gặp dữ hóa lành, miễn vu ốm đau tai nạn. Mà thật không ngờ, từ đó thân thể Bạch Thiến Thiến liền chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, vì vậy cô cũng vẫn luôn đeo chuỗi hạt này, không chỉ bởi vì phật châu này là bùa hộ thân của cô, mà nó còn chứa đựng tình yêu thương mà mẹ dành cho cô.
Vật như vậy cô ngay cả tắm rửa cũng không gở xuống, lại càng không thể đưa cho một đứa trẻ làm đồ chơi?
Cho nên Bạch Thiến Thiến khéo léo cười cười, vẻ mặt áy náy nói: "Thực có lỗi, đây là bùa hộ mệnh mẹ cháu để lại, chưa từng gở xuống bao giờ."
Tương Chí Kiệt vừa nghe nói như vậy, cũng lắc lắc thân thể la hét ầm ĩ nói: "Không được, không được, con muốn, con muốn! Bà nội con muốn nó!"
Liêu Phẩm Phương bị cô cự tuyệt như vậy cũng không quá cao hứng, liền ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cũng chỉ là cho nó chơi một chút thôi mà, trẻ con chơi một chút sẽ chán, không làm vỡ của cháu đâu."
Cô đã từ chối và cũng đã giải thích nguyên do, nhưng bà ta lại không chịu buông tha. Bà ta nuông chiều cháu trai mình thì cô cũng phải làm quen với tính xấu của cậu ta sao?