Chương 18-1

Editor: Lelehue

Bạch Thiến Thiến đi tới trước đàn dương cầm ngồi xuống, chung quanh các phóng viên đều không biết cô sẽ làm gì, tất cả đều theo cô đi qua. Bạch Thiến Thiến ngồi ở trước đàn dương cầm đối mặt với ống kính mỉm cười, "Kỳ thật lúc trước tôi đưa cho cô Hứa Mạn Ny xem chỉ có một phần, không ngờ Hứa Mạn Ny Tiểu thư Là người thông minh phi thường, chỉ nhìn một lần có thể đem khúc phổ nhớ tám chín phần. Đương nhiên có chút sai biệt, ví dụ như tôi đưa cô xem chỉ có một phần của khúc phổ cuối, cô ấy có lẽ đã không chú ý và viết theo mình, trực tiếp đem khúc kết sửa thành quá ngắn, mà kết nhanh như vậy quả thật quá gượng ép. Bây giờ tôi cho mọi người nghe đầy đủ bài hát."

Nói đến chỗ này Bạch Thiến Thiến liền bắt đầu đánh đàn, "Hiện tại mọi người nghe được chính là đoạn nhạc mà tôi đã đưa cho Hứa Mạn Ny tiểu thư xem, cũng chính là" Hoa bay như tuyết" ". Sau khi thể hiện xong đoạn này trơn tru, cô lại hướng về phía màn hình cười nói:" Được rồi, hiện tại mọi người nghe một chút phần sau của bài hát, cũng chính là phần mà tôi không đưa cho cô Hứa Mạn Ny xem. "

Những ngón tay thon dài trên phím đàn chuyển động linh hoạt, cô thần thái tự nhiên, trong mắt lại lộ một cỗ tự tin. Cô bộ dạng thực gầy, lưng thẳng tắp ngồi trước cây đàn, cô muốn giải quyết chuyện này vì chính mình lấy lại công đạo.

Trong lúc đó Liêu Định Hiên đang ngồi trên sô pha văn phòng, vừa ăn bữa sáng vừa xem tin tức, liền nhìn thấy cô kiêu ngạo, ngồi trước đàn dương cầm đàn một khúc nhạc.

Hắn chậm rãi ăn sáng, biểu tình cũng không có cái gì biến hóa, lãnh đạm như mọi khi, sau khi ăn xong, hắn liền bắt đầu làm việc. Thái độ trước sau như một nghiêm túc thờ ơ, tin tức vừa nhìn thấy tựa hồ đã hoàn toàn vứt ra sau đầu.

Sau khi hoàn thành bản nhạc, Bạch Thiến Thiến lúc này mới chậm rãi đứng dậy, đối mặt một đám máy quay đang nhắm vào, cô không hề sợ hãi thản nhiên cười," Đây mới là bài hát hoàn chỉnh. "

Đứng ở mộ t bên nhìn một màn này, Hứa Mạn Ny đã sớm ngây dại. Cô ta thật không ngờ Bạch Thiến Thiến còn lưu giữ một đoạn như vậy. Cô không biết bao nhiêu phóng viên ở đây hiểu về âm nhạc, nhưng là chỉ cần họ biết một chút đều có thể nghe ra bản đầy đủ này so với" Hoa Bay Như Tuyết "hài hòa hơn nhiều.

Một phóng viên dường như đã nhớ ra điều gì đó, vội vàng tiến đến bên Hứa Mạn Ny đem microphone đối với cô hỏi:" Hứa Mạn Ny tiểu thư, cô cảm thấy thế nào sau khi nghe Bạch tiểu thư đàn khúc nhạc này? "

" Hứa Mạn Ny tiểu thư, cô có thể giải thích một chút chuyện gì đang xảy ra không? "

Lúc này Hứa Mạn Ny sớm đã không còn bình tĩnh như lúc đầu, ánh mắt bối rối, bị hàng loạt phóng viên truy vấn làm cốt không ngừng lùi về phía sau.

Bảo an của công ty lúc này mới tiến đến, hộ tống Bạch Thiến Thiến cùng Hứa Mạn Ny vào công ty, lại có nhân viên công tác đem cổng công ty đóng lại, đem đám phóng viên đang chen chúc hoàn toàn nhốt ở bên ngoài.

Hai người sau khi được bảo hộ tống tiến vào công ty, một nam nhân viên đang đứng chờ ở trong đại sản liền đi tới nói:" Trương tổng giám, nhạc sĩ Bạch, tổng tài muốn gặp vị, xin đi theo tôi một chuyến. "

Lần trước ở bên ngoài văn phòng Ôn Hạo cô đã nhìn thấy hắn, nếu cô đoán không nhầm, vị này hẳn là trợ lý của Ôn Hạo.

Bạch Thiến Thiến và Hứa Mạn Ny đều không nói gì, đi theo trợ lý vào thang máy. Mới vừa rồi hai người còn đối đầu kịch liệt, trong không khí đầy mùi thuốc súng, nhưng bây giờ hai người lại một tả một hữu lặng lẽ đứng bên cạnh trợ lý, giống như là họ không nhìn thấy sự tồn tại của đối phương.

Thang máy dừng lại, hai người theo trợ lý vào văn phòng tổng tài.

Ôn Hạo đang ngồi trên sopha dùng để tiếp khách trong văn phòng, uống trà pha bằng ấm tử sa*. Hắn thần thái nhìn thực nhàn nhã, chuyện huyên náo lúc nãy, tựa hồ cũng không ảnh hưởng gì đến hắn.

*Ấm tử sa là nói đến một loại ấm pha trà làm bằng đất nung ở nhiệt độ cao, không tráng men. Gọi là tử sa vì nó thường có màu tím, xuất phát từ vùng Nghi Hưng (Giang Tô, Trung Quốc).

Nhìn thấy người vào, hắn mới chậm rì rì đem chén tử sa đặt lên bàn, nâng lên ánh mắt trên mặt người quét một lượt, ngữ khí than nhiên nghe không ra cảm xúc," Đến rồi hả? "

Hai người đều nghiêm túc gọi một tiếng tổng tài.

Ôn Hạo châm một điếu thuốc, một tay tùy ý khoát lên trên lưng ghế sôpha, trên mặt hắn mang theo chiêu bài dường như mỉm cười hỏi," Hoa bay như tuyết "rốt cuộc là do ai sáng tác?"

Hứa Mạn Ny cắn chặt răng, không nói chuyện, Bạch Thiến Thiến lại tiến lên từng bước, tự tin lại bằng phẳng nói: "Là tôi."

Ôn Hạo lại không nhìn cô, ánh mắt đảo đến trên người Hứa Mạn Ny, "Cô nói đi, là ai sáng tác."

Hứa Mạn Ny khóe miệng co giật, trong mắt mang theo một loại xấu hổ cùng bối rối, thẳng một hồi lâu mới nói: "Tôi muốn nói chuyện riêng với anh một lát."

Ôn Hạo híp đô i mắt lại trầm mặc suy nghĩ một lát, "ok."

Hắn hướng một bên trợ lý sử nháy mắt, trợ lý hiểu được ý tứ, liền đi tới bên người Bạch Thiến Thiến hướng cô làm động tác mời, "Bạch tiểu thư, xin theo tôi lại đây nghỉ ngơi một lát."

Bạch Thiến Thiến cũng không nói thêm cái gì, rất biết điều đi trợ lý ra ngoài.

Cô ở ngoài hành lang trước cửa hồi lâu mới thấy Hứa Mạn Ny từ văn phòng đi ra, biểu tình của cốt có điểm khó coi, thời điểm đi ngang qua Bạch Thiến Thiến còn hung tợn trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái. Quản nhiên, cô ta cho tới bây giờ vẫn không cảm thấy có lỗi đối với cô, thậm chí còn vì cô tố giác mà thẹn quá hóa giận.

Trợ lý giúp cô đem cửa văn phòng tổng tài mở ra, "Bạch tiểu thư mời vào."

Bạch Thiến Thiến và văn phòng, trợ lý lại giúp cô đóng cửa lại. Văn phòng tràn ngập mùi khói thuốc, Ôn Hạo đang đem cửa sổ mở ra làm cho khói thuốc tiêu tán, sau đó lại nhàn nhã tưới nước cho một cây lan thạch hộc trước cửa sổ.

Nghe được tiếng bước chân, hắn đầu cũng chưa quay lại, một bên tưới nước một bên nhỏ một câu, "Cô muốn bồi thường cái gì?"

Bạch Thiến Thiến hít sâu một hơi, "Tôi không cần bồi thường gì cả, tôi chỉ là muốn lấy lại thứ thuộc về tôi thôi."

Ôn Hạo đem bình nước đặt ở một bên, lại tháo xuống cái bao tay, chậm rãi tiêu sái đi bàn công tác ngồi xuống, hai chân chồng lên nhau, tựa lên ghế xoay tròn một chút, lúc này mới cười dài hướng cô nói: "Đây là đương nhiên, trừ việc đó ra cô còn muốn gì nữa không?"

"Tôi không có muốn gì, chỉ hy vọng các người có thể công bằng xử lý chuyện này, làm cho người làm sai phải chịu phạt."

Ôn Hạo có chút đăm chiêu gật gật đầu, "Ừm.. Còn gì nữa không?"

"Không có."

Ôn Hạo đang tươi cười đột nhiên ý vị thâm trường đứng lên, "Cô thật đúng là bình tĩnh a, so với Bạch nhị tiểu thư trong truyền thuyết luôn tuỳ hứng vô lý, một chút cũng không giống nhau."

Bạch Thiến Thiến cũng cười cười, "Trong truyền thuyết Bạch nhị tiểu thư cũng không phải là phế vật đâu!"

Ôn Hạo lặng im nhìn cô một lát, "Cô trước đi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát đi, chờ tin tức của tôi."

Sau khi Bạch Thiến Thiến rời khỏi văn phòng của Ôn Hạo liền trực tiếp đến ban biên tập ở lầu ba, tuy rằng cô không ở công ty thường xuyên, nhưng ở đây vẫn lưu lại vị trí cho cô.

Cô cùng dì nhỏ Hách Vân và "Cá chạch" Tống Hoa ở một văn phòng, thời điểm Bạch Thiến Thiến đi tới, Hách Vân cùng Tống Hoa đang kịch liệt nghị luận, vừa thấy cô đẩy cửa vào, hai người lập tức ngậm miệng, làm bộ cái gì cũng không biết, vùi đầu vào bàn làm việc.

Bạch Thiến Thiến đi qua ngồi xuống, chẳng được bao lâu Hách Vân liền quay sang nhỏ giọng hướng cô nói: "Thiến Thiến, tôi cùng cá chạch đều tin tưởng cô."

Bạch Thiến Thiến sững sờ, ánh mắt kinh ngạc nhìn người, chỉ nghe Hách Vân lại giải thích: "Chúng tôi ở trên lầu đều thấy được, không thể không nói, cô làm rất tốt."

Có vẻ Tống Hoa cũng đồng ý với Hách Vân, liền đối với cô làm động tác tán thưởng.

Bạch Thiến Thiến cười khúc khích, "Thật không ngờ hai người lại tin em, bất quá nếu tổng giám biết.."

Hách Vân lại bĩu môi, "Công việc của chúng ta sợ nhất là bị người khác ăn cắp tác phẩm, sau chuyện này không biết chị ta còn có thể ở lại công ty được hay không, thật sự khó nói."

Bạch Thiến Thiến không nói gì, trên thực tế cô cũng không thể khẳng định Hứa Mạn Ny có thể bị sa thải vì chuyện này hay không.

Ngay lúc cô đang ngẩn người tự hỏi đột nhiên nghe được tiếng đập cửa, không đợi các cô đáp lại, người ngoài cửa liền trực tiếp đem cửa đẩy ra, lại hướng về cô, lạnh lùng nói một câu: "Bạch Thiến Thiến, cô đi ra đây."

Là Hứa Mạn Ny, là muốn đi tìm cô tính sổ?

Đúng lúc, cũng muốn giải quyết chuyện này với cô ta.

Bạch Thiến Thiến ra cửa, theo Hứa Mạn Ny vào văn phòng của cô ta. Hứa Mạn Ny vẫn đứng yên một chỗ, cô ta hai tay ôm ngực, ánh mắt cao cao tại thượng, liếc mắt đem Bạch Thiến Thiến từ trên xuống dưới đánh giá một cái, "Cô cho rằng làm như vậy có thể lấy lại bài hát đó sao?"

Bạch Thiến Thiến hướng cô ta cười, "Cho nên chị hiện tại rốt cục đã thừa nhận bài hát đó là của tôi phải không?"

"..."

Đôi mắt Hứa Mạn Ny dần lạnh đi, "Cô có biết không, hành vi hiện tại của cô thật sự ngây thơ và buồn cười! Tôi nói cho cô biết, công ty tuyệt đối không tin bài hát kia do một người mới sáng tác. Tôi là nhạc sĩ kim bài, những đóng góp của tôi cho công ty khác xa với những gì cô tưởng tượng. Công ty chỉ đứng trên lập trường của tôi, mà không phải cô, cô hiểu chưa?" Giọng nói của cô ta chắc chắn, khuôn mặt kiêu ngạo, "Cho nên kết quả của chuyện này, hoặc là cô bị sa thải, vĩnh viễn không còn cơ hội trong ngành này, hoặc là ngoan ngoãn đứng trước mặt công chúng xin lỗi tôi."

"Xin lỗi cô? Xin lỗi người đã ăn cắp tác phẩm của tôi? Dựa vào cái gì?"

"Dựa vào cái gì? Chỉ bằng tôi với cô nổi tiếng hơn, so với cô có sức ảnh hưởng hơn!"

Cho nên bởi vì cái này, cô ta không cần phải vất vả sáng tác vẫn sẽ chiếm được tiện nghi của cô? Mặc dù cô ta hống hách chiếm đoạt công sức làm việc của cô nhưng cô cũng không thể có nửa câu oán hận? Mà còn phải vì trụ vững ở cái ngành này, hướng cô ta xin lỗi? Đây là cái đạo lý gì?

Bạch Thiến Thiến không nói thêm gì, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài. Cũng không biết có phải hay không cô vận khí tốt, mới vừa ra khỏi cửa liền gặp được Diêu Họa Di đang đi đến đây. Diêu Họa Di đi đến trước mặt cô thì dừng lại, ánh mắt khinh thường nhìn cô cao thấp đánh giá, ngữ khí trào phúng nói: "Bạch tiểu thư hôm nay biểu diễn thực tuyệt vời."

Bạch Thiến Thiến thật sự là lười cùng cô ta nói chuyện, trực tiếp đi lên phía trước, lúc đi qua người cô ta, lại nghe thấy cô ta đè thấp thanh âm nói: "Bạch tiểu thư, không lâu nữa cô sẽ biết được thế nào hậu quả của việc không biết tự lượng sức mình."

Bạch Thiến Thiến quay đầu hướng cô ta nhìn lại, cốt lại trực tiếp đẩy ra cửa phòng Hứa Mạn Ny đi vào.

Không biết lượng sức? Cô không biết lượng sức sao? Nguyên lai vì chính mình lấy lại công đạo chính là không biết lượng sức, bất quá cô cũng muốn biết hậu quả mà Diêu Họa Di nói đến là gì.

Ôn Hạo tuy rằng là tổng tài của công ty đá màu, nhưng không phải chuyện gì trong công ty cũng do hắn định đoạt, bởi vì cấp trên của hắn còn có cha hắn.

Giờ phút này, ở tầng cao nhất của công ty âm nhạc Đá màu, trong văn phòng chủ tịch, Ôn Gia Lương đang bình tĩnh xem tin tức trên TV, nghe được tiếng đập cửa, ngữ khí hơi nặng nề, "Vào đi."

Đẩy cửa vào là Ôn Hạo.

Ôn Hạo đi đến trước bàn làm việc, cười nói: "Chủ tịch tìm con?"

Ôn Gia Lương tắt TV, gương mặt bình tĩnh uống một ngụm trà, "Việc kia con dự định xử lý thế nào?"

Ôn Hạo không chút nghĩ ngợi, "Đạo nhạc của người khác tự nhiên không thể tha thứ."

Ôn Gia Lương lườm hắn: "Ngươi thật là hồ đồ."

Ôn Hạo ra vẻ không biết, nghi hoặc hỏi: "Vậy cha tính toán làm sao bây giờ?"

"Hứa Mạn Ny là kim bài soạn nhạc của công ty, hơn mười năm nay lấy không ít giải thưởng lớn, hơn nữa cô ấy là công ty chúng ta đào tạo ra, người như vậy làm sao có thể đạo nhạc của người khác? Nếu cô ta đạo nhạc công ty chúng ta phải để mặt mũi ở đâu?"

Ôn Hạo kiên nhẫn, "Nhưng quả thật cô ta đã ăn cắp tác phẩm của người khác."

"Cho nên việc con hiện tại cần phải làm là, đem chuyện này thoạt nhìn tựa hồ là Hứa Mạn Ny sai biến thành không phải của lỗi của cô ta, con hiểu chưa?" Nói đến chỗ này, ông lại nhấp một miệng trà, nhẹ nhàng nói một câu: "Một người mới mà thôi, ai có thể đứng ra vì cô ấy lấy lại công đạo? Bất quá ba cũng không phải không để cho cô ấy cơ hội, nếu cô ấy vẫn muốn ở lại công ty, vậy hãy thuyết phục cô ấy đứng ra nói lời xin lỗi, nói chuyện này là một sự hiểu lầm, là chính cô ấy muốn nhanh chóng nổi tiếng nên mới hất bát nước bẩn lên trên người Hứa Mạn Ny. Đương nhiên công ty cũng sẽ bồi thường cho cô ấy. Nếu cô ta còn không cam tâm, cố ý gây ồn ào thì cô ta liền vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện lăn lộn trong cái ngành này nữa."

Ôn Hạo nhíu mày, lão tử dường như không nhận ra Bạch Thiến Thiến. Nếu hắn nói cho ông biết người mới mà ông muốn đàn áp này là con gái thứ của Bạch Tấn Bằng, không biết ông phản ứng như thế nào, Ôn Hạo nhưng thật ra có chút chờ mong.

Ừm, chuyện này hắn sẽ không nhắc với cha hắn.

Ôn Gia Lương đợi trong chốc lát không thấy Ôn Hạo trả lời, hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, "Lời nói của ba con hiểu chưa?"

Ôn Hạo phi thường thuận theo gật gật đầu, "Con hiểu rồi."