Chương 21

Tường vừa ngã, Thạch Phong thu thế, đi trở về đứng phía sau Ứng Chiếu Lâu.

Mặt vẫn như cũ không có biểu tình gì, tựa hồ vừa rồi hắn cái gì cũng không có làm.

Lúc bức tường bị ngã, khói bụi bay ra có chút nhiều, Ứng Chiếu Lâu che tay ở chóp mũi chắn chắn. Chờ khói bụi tan đi, liền nhìn đến Giang Gia Nhiễm đang đứng ở chỗ đó, một bộ dáng ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn.

Tóc dài xõa tung, áo ngoài bị nàng vội vội vàng vàng dùng tay siết chặt phía trước, như hôm qua chứng kiến giống nhau.

Lần này Giang Gia Nhiễm nhìn thấy Ứng Chiếu Lâu, sự khϊếp sợ trong lòng ngày hôm qua không thể so sánh.

Đôi mắt mở so với lần trước còn to hơn.

m thanh lúc tường ngã giống như lại quay về lặp lại lần nữa, ở bên tai nàng ầm ầm vang lên.

Không đúng, đây là tình huống gì vậy?

Bệnh thần kinh à, trời vừa sáng liền đi phá tường?

Cũng không đúng, vấn đề này căn bản không phải là trời sáng hay trời muộn ……

Trong đầu vị thiếu gia này không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đầu Giang Gia Nhiễm cũng đau ong ong, tuy rằng cảm thấy khó có thể thuyết phục, nhưng nàng vẫn còn muốn sống nên chỉ âm thầm mắng ở trong lòng.

Nàng phục hồi tinh thần lại rất nhanh, một đêm ngủ đủ, bây giờ bị âm thanh chấn động này đánh tỉnh, lúc này đầu óc cũng nhanh chóng xoay chuyển.

Phát hiện người mà mình gặp ở trên núi ngày hôm qua đang ở tại cách vách, thậm chí còn là trượng phu chính thức của chính mình. Người bình thường nên phản ứng thế nào?

Kinh ngạc hay là nghi hoặc khó hiểu?

Lần đầu tiên thấy phu quân của mình, có phải nữ tử nên ngượng ngùng một chút?

Nhưng đối phương lại là một người tàn tật, tỏ vẻ ghét bỏ hay ra vẻ thương hại thì mới hợp lý? Hoặc là giả vờ không nhìn thấy?

Hơn nữa hắn là Ứng Chiếu Lâu, biểu hiện hoảng sợ cũng không phải không được.

Vấn đề này thật là khó giải đáp...

Cũng may Ứng Chiếu Lâu chỉ nhìn nàng một cái rồi dời đi tầm mắt, cũng không có chú ý nàng sẽ làm ra biểu tình thế nào.

Động tĩnh của việc đẩy ngã một bức tường đúng là không nhỏ, người trong phủ đều bị kinh động. Đến khi phát hiện là đến từ nơi ở của Ứng Chiếu Lâu, tuy rằng có chút bất an, nhưng vẫn phái người đến hỏi thăm tình huống như thế nào.

Có điều, không biết Lâu thiếu gia lại đang muốn làm cái gì đây?

Mấy người đến tìm hiểu đều nơm nớp lo sợ. Lúc này phát hiện Lâu thiếu gia đem bức tường ngăn cách giữa sân của mình và Thiếu phu nhân đả thông, nghĩ lại việc này nói ra cũng không phải là chuyện gì lớn. Nhân lúc tâm tình Lâu thiếu gia không tồi, mấy người nhanh chóng phân phó cho bọn hạ nhân dọn dẹp sạch sẽ nơi này. Sau khi tường bị hủy, mấy nơi không bằng phẳng cũng được tu sửa nốt.

Chờ làm xong rồi rời đi, việc này cũng bắt đầu truyền đi khắp phủ, mọi người trong phủ cũng tự mình phỏng đoán.

Trong lúc bọn họ dọn dẹp sân viện, Giang Gia Nhiễm đã phản ứng lại. Thì ra, ngày hôm qua ở núi Trường Sơn, không phải chỉ nàng đoán được thân phận của hắn, mà hắn cũng biết nàng là ai.

Chẳng qua việc hắn muốn đả thông sân viện vẫn là khiến người khác không tài nào đoán được.

Nhưng việc này không trở ngại nàng ý thức được một chuyện lớn, chính là chẳng lẽ sau này nàng và đại Boss phản diện ở cùng tại một chỗ?

Giang Gia Nhiễm nghiêm túc suy nghĩ, điểm trị số hiện tại nàng đang có có thể đổi được mấy bình độc dược bảo vệ tính mạng hay không…...

Bị kinh sợ không chỉ mỗi nàng, Ngọc Nhi và Xuân Chi đều cho rằng xảy ra động đất. Nhưng sau khi biết chuyện gì xảy ra, Ngọc Nhi lại suy nghĩ đơn giản hơn nhiều. Dù sao Lâu thiếu gia và Thiếu phu nhân có thân phận là vợ chồng của nhau. Tuy rằng không giống với các cặp vợ chồng khác, nhưng việc này tốt hơn so lúc trước rất nhiều..

Nàng thấy Giang Gia Nhiễm ra tới, liên vội hầu hạ nàng mặc quần áo, trang điểm. Lâu thiếu gia đang nhìn đó, cũng không thể tùy tùy tiện tiện.

Xuân Chi đứng một bên lại trộm đánh giá Ứng Chiếu Lâu, suy nghĩ về sau cô gia có khi dễ tiểu thư của nàng hay không.

Trong viện an tĩnh lại lần nữa, không có ai mở miệng khiến không khí trở nên đình trệ.

Lật Nhi đứng ở một bên đợi thật lâu, chờ sân viện được quét tước sạch sẽ mới chạy tới. Cực kỳ vui mừng mà chạy hai ba vòng ở vị trí tường ngăn cách lúc trước.

“Woa, như vậy thật tốt.” Về sau hắn tới tìm tẩu tẩu chơi thì không cần đi đường vòng, cũng không cần phải leo tường nữa.

Sau đó hắn lại chạy đến trước mặt của Ứng Chiếu Lâu. Bộ dáng như đang nói “ngươi nhìn xem, ta nói không có sai đi, nhìn tẩu tẩu có phải rất xinh đẹp hay không”. Khuôn mặt ra vẻ cực kỳ đắc ý.



Mặt Ứng Chiếu Lâu không có biểu tình gì, hắn duỗi tay, nắm khuôn mặt đầy thịt của cậu nhóc rồi xách qua một bên, sau đó đẩy xe lăn đi.

Liếc mắt một cái liền nhìn thấy kệ bếp bắt mắt nằm ở một góc sân. Hắn quay đầu nhìn về phía Giang Gia Nhiễm mở miệng nói chuyện, thanh âm vang lên trầm thấp lại thanh lãnh.

“Ngươi, hiện tại biết nấu cơm sao?”

Như thế nào Giang Gia Nhiễm cũng không nghĩ tới, câu đầu tiên Ứng Chiếu Lâu nói chuyện với nàng lại là thế này.

Sự khẩn trương và đề phòng đang dần nâng lên, nháy mắt một cái lại rớt xuống, vẻ mặt nàng mê mang hỏi: “Hả?”

……

Giang Gia Nhiễm nấu một nồi canh nấm, sau đó lại làm bánh rán trứng gà, tầm mắt như có như không liếc về phía Ứng Chiếu Lâu đang ngồi ở trong sân của nàng.

Vừa yên lặng suy tư, vừa đánh một quả trứng, nàng thầm nghĩ sao mọi chuyện lại biến thành thế này?

Chỉ một lát lơ đãng, sinh hoạt bỗng nhiên lại vượt quá mức tưởng tượng.

Tuy rằng ngẫu nhiên Giang Giang Nhiễm sẽ tự mình nấu ăn, làm vài món đồ ăn linh tinh, nhưng đồ ăn sáng vẫn luôn là cháo và điểm tâm do phòng bếp đưa tới.

Nàng chưa từng nấu cơm sớm như vậy.

Nếu không phải vị Lâu thiếu gia này sáng sớm lại đến đây đẩy tường, xong lại hỏi nàng có nấu cơm hay không thì….

Giang Gia Nhiễm kéo tay áo bận việc, Lật Nhi vẫn giống như bình thường, ở bên cạnh đi đi lại lại chờ mong. Đến lúc đồ ăn vừa lên bàn thì gấp chờ không nổi bắt đầu ăn cơm.

Ứng Chiếu Lâu thấy Lật Nhi ăn rất ngon, nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, lại nhìn Giang Gia Nhiễm một cái, lúc này mới thong thả ung dung ăn phần cơm của mình.

Tuy rằng hắn chưa nói cái gì, nhưng Giang Gia Nhiễm dường như đọc được ánh mắt của hắn.

Ứng Chiếu Lâu dường như đang hỏi, bữa sáng lại có thể ăn như thế này sao?

(Editor: Đoạn này mình hơi khó hiểu, bạn nào biết chỉ mình với nhé, nguyên văn là: Ứng Chiếu Lâu kia một câu hỏi, thực tế ý chỉ ra chỗ sai bữa cơm đồ ăn, mà không phải như thế sớm một chút.)

Giang Gia Nhiễm ngước mắt nhìn mắt sắc trời. Cũng may là hắn chưa nói gì, nếu không nàng khẳng định sẽ trợn trắng mắt nói với hắn: “Lâu thiếu gia, làm phiền ngài xem bây giờ là lúc nào?”

Mà Ứng Chiếu Lâu, sau khi hắn nếm xong một ngụm canh nấm, hắn không suy nghĩ đến việc khác nữa.

Đồ ăn mà nữ nhân này làm so với đồ hắn ăn trước kia quả thật có chút không giống nhau, hương vị khá độc đáo…. Ăn cũng rất ngon.

Khó trách sẽ bị Lật Nhi liên tục tới ăn vạ.

Cũng không biết những mùi hương lúc trước hắn ngửi được, ăn vào sẽ như thế nào.

Nhìn Ứng Chiếu Lâu ăn cơm, cảm giác không nhanh không chậm, nhưng trên thực tế lại khá nhanh. Sau khi ăn xong, hắn đưa mắt ra hiệu bảo Thạch Phong đưa hắn về phòng. Trước khi rời đi còn nói với Giang Gia Nhiễm: “Lúc trước ngươi ăn hai mâm thịt của ta. Lần này coi như thanh toán xong.”

Đám người đi rồi, Giang Gia Nhiễm ngóng xem phương hướng hắn rời đi, có chút không thể hiểu được.

Nàng cắn một ngụm bánh trứng trong tay, nghĩ thầm nàng ăn hai mâm thịt của hắn khi nào?

Người này không chỉ có hành động kỳ quái, thái độ cọ cơm cũng không được tốt. Ăn thì ăn đi, còn tìm lý do làm gì.

Trên thực tế, vị Lâu thiếu gia này làm việc gì cũng không cần lý do. Từ hôm đó về sau, mỗi khi vừa đến giờ cơm, Ứng Chiếu Lâu sẽ đúng giờ xuất hiện trước mặt nàng, lại còn cực kỳ tự nhiên.

Kỳ thật lâu lâu Giang Gia Nhiễm chỉ xuống bếp một lần, phần lớn đồ ăn đều do đầu bếp chuẩn bị tỉ mỉ rồi đưa tới.

Ứng Chiếu Lâu cũng không có hỏi lại nàng có nấu cơm hay không, lúc ăn cơm của phòng bếp cũng không nói gì.

Như vậy liên tục qua mấy ngày, cùng ăn vài bữa cơm, ban đầu Giang Gia Nhiễm còn âm thầm phòng bị, trong đầu còn suy đoán lung tung. Sau lại chậm rãi thả lỏng, một hồi lại thành thói quen.

Tựa hồ cũng chỉ là sân của nàng trở nên rộng hơn, lại nhiều thêm một miệng ăn cơm mà thôi.

Chủ yếu là phần lớn thời gian Ứng Chiếu Lâu đều rất lười biếng, không làm gì, cũng rất ít khi nói chuyện, cũng sẽ không đưa đến cho nàng uy hϊếp cùng với cảm giác áp bách.

Nếu không phải lần đó ở núi Trường Sơn, nàng đã chính mắt nhìn thấy uy áp mà hắn tạo cho Cẩm Y Vệ. Có khi Giang Gia Nhiễm sẽ hoài nghi chính mình đã nhận sai nhân vật vai ác.

Có điều, nàng cảm thấy đây có lẽ đây là công lao nàng giả làm cô dâu nhỏ ngoan ngoãn, lúc này mới có thể như vậy.

Lấy sự sợ hãi phô ra bên ngoài, sau đó đem bản chất bên trong giấu đi. Lúc này nàng có thể giả trang thành một người vợ ít nói, lại lo lắng sợ hãi chọc giận phu quân không vui. Đây mới chính là tinh túy….

Trong viện của Giang Gia Nhiễm ban đầu có một cái bàn đá, đôi khi nàng sẽ ngồi ở đây ăn cơm. Nhiều thêm Lật Nhi còn được, nhưng nếu thêm Ứng Chiếu Lâu đến ăn cơm thì có vẻ khá chật chội.



Hai ngày sau, Thạch Phong liền đưa đến một cái bàn đá lớn hơn để ở trong sân.

Còn chưa kể, hắn tự mình đổi bàn lúc nửa đêm. Sáng sớm hôm sau Giang Gia Nhiễm mơ mơ màng màng nhìn thấy, thiếu chút nữa cho rằng mắt nàng có vấn đề.

Không khỏi chửi thầm, không biết hai vị cách vách này đang suy nghĩ cái gì. Mọi việc đều nhân lúc nửa đêm hoặc rạng sáng mới đi làm.

Hôm nay, Giang Gia Nhiễm tự mình hầm canh uống. Lúc đi ra múc nước, không biết từ lúc nào mà Ứng Chiếu Lâu đã đứng bên cạnh nàng. Không phát ra bất kỳ âm thanh gì, hắn đột nhiên lên tiếng. “Nghịch nước?”

Tay Giang Gia Nhiễm run lên, gáo múc nước đập vào lu.

Giang Gia Nhiễm hít sâu một hơi, cố gắng làm ra vẻ ngoan ngoãn mà nghiêm túc đáp lời: “Lâu thiếu gia, không phải đang nghịch nước.”

“Ồ”. Ứng Chiếu Lâu nhìn nàng, hai đầu ngón tay xoa lại với nhau, bỗng nhiên chuyển chủ đề: “Thời tiết như thế này không thể xuống sông nghịch nước.”

Giang Gia Nhiễm ngẩn người, lúc này mới nhớ tới chuyện ngày ấy trên núi Trường Sơn.

Khi đó hắn nhìn thấy toàn thân nàng ướt đẫm, nên mới nghĩ rằng nàng xuống sông nghịch nước? Thật vớ vẩn, nàng là người trưởng thành, đầu óc cũng hoạt động bình thường, không thể làm ra những hành động như thế được.

Giang Gia Nhiễm nhặt gáo múc nước lên, bắt đầu múc nước một lần nữa, một bên giải thích với hắn: “Không phải xuống sông nghịch nước. Ngày đó ta muốn bắt cá, kết quả không cẩn thận trượt chân mới ngã xuống.”

Tuy rằng nàng không biết ngày ấy hắn có nghe được không, nhưng nàng vẫn dùng lấy lý do này để thoái thác.

Ứng Chiếu Lâu lại “ồ” một cái, không chút để ý nói: “Trước khi ngã xuống sông còn kịp đem giày và áo ngoài cởi ra.”

Khuôn mặt Giang Gia Nhiễm cứng đờ.

Nàng thật là sơ sẩy quá.

Sau khi trở về nàng liền đem những việc này ném sau đầu. Thế nhưng vẫn không ý thức được sự sai lệch rõ ràng như vậy.

Vậy có nghĩa là, nếu khi đó Ứng Chiếu Lâu không chen vào, không cho Cẩm Y Vệ thời gian để suy nghĩ. Bọn họ chắc chắn sẽ hoài nghi nàng, lúc đó sẽ càng không thể nói rõ.

Lại nói tiếp, ngày ấy nếu không phải hắn vừa lúc xuất hiện, tình cảnh của nàng còn thật sự có chút phiền phức.

Giang Gia Nhiễm tạm dừng một lát, sau đó lại bắt đầu múc nước, mang qua đổ vào trong nồi.

Bước chân nhìn nhẹ nhàng, nhưng thật ra có chút cố hết sức.

Cho nên không những Ứng Chiếu Lâu biết nàng là ai, mà có lẽ còn biết nàng đang nói dối.

Một nữ nhân dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa Cẩm Y Vệ, sao có thể là một người thành thật nhát gan cơ chứ? Đổi lại là nàng, nàng cũng không tin.

Tuy rằng bị phát hiện là nói dối, nhưng làm người vẫn phải chân thành một chút.

Trong lòng Giang Gia Nhiễm rêи ɾỉ một trận. Nghĩ lại bản thân mấy ngày nay tưởng rằng mọi chuyện đều tốt đẹp, thật sự là quá lãng phí tình cảm.

Rõ ràng trong lòng Ứng lão đại đều biết rõ, nhưng mấy ngày nay hắn lại không nói một lời, nhìn nàng giả vờ cũng không vạch trần. Nghĩ đến cái này, Giang Gia Nhiễm cảm thấy thẹn đến muốn chui vào trong lu nước.

Trong lòng hắn đang nghĩ cái gì? m thầm chê cười nàng, hay cảm thấy chuyện này thật thú vị?

Tuy rằng có chút ai oán, nhưng tâm thái của Giang Gia Nhiễm không sụp đổ quá lâu.

Bỗng nhiên, Giang Gia Nhiễm ném gáo múc nước xuống, bước vài bước đến trước mặt Ứng Chiếu Lâu. Hai mắt chớp chớp linh động sáng ngời, cúi người tới gần hắn, nhỏ giọng nói: “Ta đây tiết lộ cho Lâu thiếu gia biết một chuyện. Kỳ thật ngày đó ta là xuống nước cứu người.

Một tay che mặt, ngữ khí vừa thần bí vừa khoe khoang nói: “Có phải ta rất lợi hại không?”

Ứng Chiếu Lâu thấy nàng đột nhiên đổi tính cách thì có điểm ngoài ý muốn. Đối diện với con ngươi long lanh của nàng, hắn kinh ngạc hạ mi.

Ngoài biểu tình biếng nhác, hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt khác của hắn.

Giang Gia Nhiễm tiếp tục nói, ánh mắt của nàng vừa nghiêm túc vừa chính trực. “Nhưng từ nhỏ tổ phụ đã dạy dỗ ta làm người phải khiêm tốn. Làm chuyện tốt cũng không thể gặp ai cũng nói.”

Nếu Ứng Chiếu Lâu chưa vạch trần nàng, vậy nàng cần gì phải để ý. Tuy rằng không thể thành thật hồn nhiên như ban đầu, nhưng nàng vẫn có thể ngoan ngoãn chính trực.

Ở cùng một cái sân, chỉ cần đại lão đừng hoài nghi nàng có rắp tâm khác, hoặc là xem nàng không vừa mắt mà muốn gϊếŧ chết nàng là được.

Nàng biết hắn không tàn phế, nàng cũng không có vạch trần nha.

Đôi bên vẹn toàn thôi mà.