Lão phu nhân sai Sân Cô, người đã theo bên người rất nhiều năm đến truyền lời, muốn để Giang Gia Nhiễm đến gặp bà.
Tuy rằng đại phu nhân rất kinh ngạc, nhưng cũng không thể ngăn lại. Hiện tại lão thái thái có rất nhiều thời gian không thanh tỉnh, hiện tại đúng lúc Giang Gia Nhiễm đến lại trở nên thanh tỉnh. Có thể trùng hợp đến như vậy sao?
Nghe Sân Cô nói, hiện tại tinh thần của lão phu nhân rất tốt, nàng không yên tâm nên muốn đến xem thử.
Giang Gia Nhiễm đi theo Sân Cô vào sân, liếc mắt một cái đã thấy được lão phu nhân ngồi ở trong viện bưng nước trà uống.
“Lão phu nhân, Nhiễm Nhiễm tới xem ngài.” Sân Cô đi qua nhỏ giọng nói.
Giang Gia Nhiễm còn chưa lên tiếng, đại phu nhân đã tiến lên trước dò hỏi: “Nương, hôm nay ngài thấy tốt hơn không?”
Lão phu nhân không nhìn nàng, nghe nàng nói xong mới đem chung trà ném mạnh ở trên bàn đá, đồ vật va chạm phát ra tiếng vang thật lớn, nước trà cũng bắn lên tung tóe.
“Ta khỏe mạnh làm ngươi khó chịu hả?”
Sắc mặt của đại phu nhân trầm xuống, khóe miệng cứng đờ, cố gắng nhếch vài cái, nói: “Nương đang nói cái gì vậy, sao ta có thể như vậy chứ.”
Lão phu nhân nâng khuôn mặt đầy nếp nhăn lên, mắt trợn trừng nói: “Sao ngươi có thể không khó chịu? Đều lừa ta ép Nhiễm Nhiễm gả cho một người như vậy? Có phải ngươi còn muốn bức ta chết đi hay không?
Mắng trực tiếp như vậy xem như là không để ý mặt mũi mẹ chồng nàng dâu nữa. Sắc mặt của đại phu nhân cũng trở nên khó coi, nhưng cũng chỉ có thể nói không phải, mẫu thân suy nghĩ nhiều, nàng chỉ là lo lắng cho sức khỏe của mẫu thân các thứ.
Lão phu nhân hừ một tiếng, không kiên nhẫn đuổi người: “Vậy còn đứng ở đây làm gì, ta cùng cháu gái của ta nói chuyện cũng phải nhìn chằm chằm?”
Trong lòng đại phu nhân cực kỳ tức giận, quay đầu rời đi. Ra khỏi sân liền mắng, lão thái thái này chính là có bệnh không nhẹ!
Giang gia không thiếu con nối dõi, nhị phòng tam phòng đều có con trai con gái. Tiên nhi của nàng từ nhỏ không được lão thái thái để bụng, nhưng lão thái thái lại đi sủng ái một đứa được nhận nuôi.
Nàng thấy lão thái gia và lão thái thái đều giống nhau, mười mấy năm trước đã có bệnh trong người. Còn chưa kể, đưa thái thái đi tĩnh dưỡng cũng không phải một mình nàng làm, con trai của bà ta cũng có phần trong đó.
Đại phu nhân vừa đi, Giang Gia Nhiễm đang cảm khái lão thái thái vẫn còn rất uy hϊếp, lại thấy bà bỗng nhiên rụt cổ lại, chớp chớp mắt nhìn Sân Cô: “Thế nào? Có phải như thế này không? Ta làm theo lời ngươi nói không có sai đúng không?
Lời này thật là dài, quá khó nhớ, còn phải phát giận nữa, thật là phiền toái.
Sân Cô cầm tay bà trấn an: “Đúng rồi, lão phu nhân nói rất tốt.”
Lão phu nhân nghe xong lời khích lệ thì cười, bốc một nắm hạt dưa ở trên bàn cắn ăn. Không nhìn tới Giang Nhiễm Nhiễm, cũng không để ý tới người khác.
Lão thái thái đột nhiên chuyển biếи ŧɦái độ, Giang Gia Nhiễm có chút ngơ ngác, nghi hoặc nhìn về phía Sân Cô.
Sân Cô thở dài, lúc này mới giải thích cho nàng.
Giang Gia Nhiễm nghe xong mới hiểu, thì ra bệnh của lão phu nhân vẫn chưa tốt. Giống như lúc này, không có ký ức, cũng không nhớ được người khác.
Những lời nói và cử chỉ tức giận vừa nãy là do Sân Cô chỉ cho bà.
“Thật ra cũng không phải do ta chỉ, những lời đó là phu nhân tự chỉ dạy chính mình.” Sân Cô nói, thấy vỏ hạt dưa rớt ở trên đùi của bà thì duỗi tay phủi đi.
Hiện tại thời gian lão phu nhân phát bệnh càng ngày càng dài, Sân Cô cũng không biết khi nào bà mới thanh tỉnh. Những lúc phát bệnh sẽ giống như bây giờ, nhìn bà chẳng khác gì một đứa trẻ.
Lúc Giang Gia Nhiễm vừa mới gả đi, vì tin tức bị cố ý giấu đi nên không truyền đến trong viện, sau này Sân Cô mới phát hiện được. Lúc nàng nói chuyện này với lão phu nhân, lão phu nhân vẫn đang mơ mơ hồ hồ, nghe xong cũng không có phản ứng gì.
Nhưng qua ngày hôm sau, đột nhiên lão phu nhân thanh tỉnh trở lại, điều Sân Cô nói bà vẫn nhớ rõ. Lúc đó lão phu nhân vừa đau lòng vừa tự trách, tức giận đến mức suýt chút nữa thì ngất đi. Các lão gia và phu nhân biết bà tức giận cũng không thể mặc kệ, vừa khuyên vừa trấn an, xong lại đi tìm đại phu.
Nhưng cũng không phải là thật lòng nhiệt tình muốn lo việc này. Rốt cuộc bà bị bệnh, người bị bệnh sẽ nháo việc là bình thường.
Giang Gia Nhiễm thấy lão thái thái không gom được vỏ hạt dưa khiến nó rớt loạn xạ thì ngồi xuống giúp nàng. Lúc này lão thái thái mới nhìn nàng một cái, nhìn xong lại cười rộ lên, đem vỏ hạt dưa bỏ hết vào tay nàng.
Giang Gia Nhiễm cũng mỉm cười. Từ nhỏ nguyên thân đã ở chung cùng lão thái gia và lão thái thái, chỉ ngồi nhớ một lát, trong đầu càng ngày càng rõ ràng.
Sân Cô đứng ở một bên nói: “Lão phu nhân cũng biết trí nhớ của mình không tốt, liền dặn dò ta nếu ngày nào đó ngươi trở lại thì phải đi gặp ngươi. Còn phải nhớ kỹ những lời mắng vừa nãy, nếu đại phu nhân còn cản trở thì chỉ dạy nàng những lời đó để nàng mắng bọn họ.”
Giang Gia Nhiễm nhớ lại vẻ mặt xấu xí vừa nãy của đại phu nhân thì không nhịn được cười. Nàng nói: “Thật là lợi hại.”
Sân Cô cũng cười. Đúng vậy, lão phu nhân luôn luôn rất lợi hại. Nếu không phải lời nói quá nhiều khó mà nhớ được, thì chắc chắn còn mắng lợi hại hơn nữa!
Nếu không phải do tuổi lớn bị bệnh……
“Đáng tiếc lúc ngươi đến thì lão phu nhân lại không thanh tỉnh.” Sân Cô thở dài, lại hỏi: “Ở bên đó tam tiểu thư sống thế nào? Có bị người ta khó xử không? Lão phu nhân rất lo lắng cho ngươi.”
“Ta khá tốt.” Giang Gia Nhiễm nói. “Sân Cô đừng quá lo lắng, tổ mẫu vẫn đang rất khỏe mạnh.”
Những người gần đất xa trời sẽ có dấu hiệu suy bại, mắt thường nhìn không thấy, nhưng hệ thống nhất định có thể cảm nhận được. Nhưng nàng ngồi bên cạnh lão thái thái đã được một lúc lâu nhưng hệ thống cũng không biểu hiện ra nhiều ít. Điều này có nghĩa là thân thể của lão phu nhân vẫn rất khỏe mạnh, chỉ là không được thanh tỉnh.
Giang Gia Nhiễm lật qua lật lại hệ thống, bên trong bao quát rất rộng, trong đó có thuốc giảm bớt và chữa khỏi chứng bệnh si ngốc. Nhưng giá trị của chúng nó quá cao, nàng không thể có được trong khoảng thời gian ngắn.
Nàng nói: “Nếu tổ mẫu thanh tỉnh thì nói với nàng đừng nóng giận. Tuy rằng bị bọn họ bắt dưỡng bệnh, lại bị đối đãi như vậy sẽ cảm thấy rất đè nén. Nhưng tức giận chỉ khiến người mệt mỏi hơn thôi, không đáng chút nào.”
Sân Cô nhìn nàng, trong hốc mắt muốn chảy ra nước mắt. “Chỉ có tam tiểu thư biết lão phu nhân không dễ.”
Lão thái gia và lão thái thái đều là người cường thế, cũng rất thích nhọc lòng. Một đống tuổi còn không yên tâm lo liệu Giang phủ. Nhưng các lão gia và phu nhân lại đều không vui. Khó khăn lắm lão thái gia mới đi, lão thái thái cũng bị bệnh. Lúc này mới có thể đổi người làm chủ gia đình, đương nhiên là không muốn lão thái thái trở lại nhúng tay.
Lão phu nhân già rồi nên không ai để ý lời nàng nói. Con cái nói muốn nàng bảo dưỡng tuổi già, việc lớn việc nhỏ trong nhà đều không cho chạm vào. Huống chi bà còn sinh bệnh, chuyện này tự nhiên càng dễ làm.
Sinh bệnh thì phải trị bệnh, không thể làm lụng vất vả. Nếu không con cái sẽ bị người nói là bất hiếu, không có mặt mũi đi ra ngoài. Đến nỗi việc lão thái thái tức giận, đó là do bà sinh bệnh nên mới gây chuyện vô cớ. Ở trong mắt người ngoài, các lão gia và phu nhân đều khó khăn. Vừa phải chăm sóc cho lão thái thái, thừa nhận sự xấu tính của bà khi phát bệnh, lại còn phải chống cho gia nghiệp không đổ.
Con cái lấy danh nghĩa của hiếu thuận để làm việc không hiếu thuận, việc này khó có thể chỉ trích bọn họ. Đây mới chính là nghẹn khuất bị đè nén của lão thái thái.
“Đúng rồi. Chắc ngươi còn không biết chuyện này.” Sân Cô nghĩ đến chuyện gì đó, quay qua nói với nàng: “Thật ra nhị tiểu thư đào hôn.”
Ở bên ngoài nói là sinh bệnh, đưa đi thôn trang tĩnh dưỡng. Trên thực tế là đào hôn rời nhà trốn đi, hiện nay còn chưa biết được nàng ở nơi nào, còn đang âm thầm tìm.
Việc này nếu truyền ra ngoài, đối với cô nương chưa gả sẽ không dễ nghe. Mặc kệ là nhị tiểu thư hay thanh danh của Giang gia đều có hại. Cho nên phải giấu kín. Hiện giờ Giang đại lão gia đi theo thủ phụ đại nhân làm việc, không thể để việc nhỏ như thế này ảnh hưởng đến hắn.
Giang Gia Nhiễm ra vẻ kinh ngạc, nhưng thực tế là đương nhiên biết được chuyện này.
Nhưng ban đầu bọn họ cũng đã tính toán đưa Giang Mẫn Tiên đi thôn trang. Chỉ là cách đây không lâu, Giang Mẫn Tiên cùng đại phu nhân vì một chuyện nhỏ mà cãi nhau một trận. Đại phu nhân muốn để nàng thu lại tính tình, lại lo lắng khiến cho lão thái thái biết được việc này lại tới cản trở, cho nên mới cố ý để đến ngày cuối rồi nói cho nàng.
Kết quả là Giang Mẫn Tiên tưởng rằng mình bị bức hôn nên bỏ chạy.
Những việc này đều được giải thích khi nữ chính trở về kinh thành.
Có điều ngẫm lại, nếu mỗi ngày ở Giang phủ đều bị khuôn mặt khó chịu của Giang phu nhân nhìn chằm chằm, vậy còn không bằng ở viện nhỏ của Ứng phủ, thanh tĩnh hơn nhiều. Chỉ cần đừng chọc đến Ứng Chiếu Lâu thì chuyện gì cũng dễ làm.
Lần này Giang Gia Nhiễm đến chủ yếu là để gặp lão thái thái. Thấy bà còn khỏe mạnh thì không ở lại lâu.
Sân Cô đưa nàng ra ngoài, hỏi nàng sao lại trở về, rồi về bằng cách nào. Biết là do nàng quan tâm lão thái thái mới trở về, đột nhiên vừa thấy vui mừng, lại thấy chua xót.
Giang Gia Nhiễm thuận tiện hỏi thăm dây lắc tay vàng, bất quá chuyện này Sân Cô cũng không rõ ràng lắm.
Bởi vì lắc tay có hình thức rất độc đáo cho nên nàng mới để ý đi tìm. Nhưng nếu tìm không thấy thì quên đi vậy.
Sân Cô lấy danh nghĩa của lão thái thái đưa nàng ra phủ. Giang Gia Nhiễm không phản đối, gọi Ngọc Nhi đang đứng ở ngoài viện chạy nhanh đuổi kịp. Miễn cho đại phu nhân còn muốn cho người “Đưa” nàng trở về.
Khi nàng sắp ra phủ, một người từ bên ngoài vừa lúc trở về. Hai người vừa vặn chạm mặt nhau.
Đối phương thấy nàng dừng bước thì sửng sốt, khóe miệng của hắn không khống chế được giơ lên, lộ ra một bộ mặt thiếu đánh: “Ơ. Đây không phải là tam tỷ tỷ vừa mới gả cho một tên tàn phế sao? Sao lại trở về rồi? Đừng nói là khóc lóc trộm chạy về nhà đấy nhé?”
Giang Gia Nhiễm: “……”
Vẻ mặt vui sướиɠ khi người gặp họa quá rõ ràng, cũng không biết tàng đi một chút.
Giang Tần là thiếu gia của đại phòng. Lúc nàng mới bị ôm trở về thì đại phu nhân vừa lúc sinh ra hắn. Vì việc này mà hắn phải kêu nàng là tỷ tỷ nên canh cánh trong lòng. Tính tình của hắn không tốt, khi còn nhỏ còn lén kêu nàng là con hoang, bị lão thái gia nghe thấy thì bị ăn một trận gia pháp. Từ đây kết thù với nàng.
Giang Gia Nhiễm im lặng không nói gì, Giang Tần cho rằng nàng cảm thấy khó chịu thì vui vẻ. Đang muốn nói gì đó thì thấy nàng đột nhiên giương mắt lên, ánh mắt lăng lăng nhìn chằm chằm hắn.
Sau lưng hắn không tự chủ nổi một đợt da gà.
Tuy rằng tầm mắt của Giang Gia Nhiễm ở trên người hắn, nhưng sự thật là nàng đang nhìn hệ thống.
Lúc Giang Tần tới gần, trị số trong hệ thống bỗng tăng lên, nhảy mấy hồi. Ở trên người hắn hấp thu được hủ trọc khí tức dày đặc.
Giang Gia Nhiễm trầm mặc một lát, chợt vươn tay, hướng hắn ngoắc ngón tay, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, lộ ra vẻ mặt cao thâm khó đoán, khiến nụ cười có chút lạnh lẽo.
Mở miệng, một chữ một chữ chậm rãi nói: “Ngươi, rất nhanh, sẽ chết.”
……
Ứng phủ.
Nhị phu nhân sai người gọi Giang Gia Nhiễm đến gặp nàng, kết quả hạ nhân trở về bẩm không tìm được người.
“Trong viện không có người?” Nhị phu nhân đã chuẩn bị tốt tư thế, muốn nói một chút quy củ với cô dâu mới vào cửa, nghe được lời bẩm của hạ nhân thì buồn bực.
Nàng có thể đi đâu được?
Sau khi Giang Gia Nhiễm rời đi Giang gia thì mang theo Ngọc Nhi trở về Ứng phủ bằng cửa hông. Còn thuận tiện đưa cho La tẩu tử tương vịt mua từ tửu lầu, coi như trả công cho việc nàng bảo mật.
Lại nhìn sắc trời không còn sớm, nghĩ thầm quả nhiên không thể ăn cơm nhờ nhà người ta được, thật đúng như nàng dự kiến.
Đến khi nàng trở lại sân viện, thấy đứa cái hạ nhân đang đứng chờ ở cửa, nói nhị phu nhân muốn gặp nàng.
Giang Gia Nhiễm hơi nhướng mày, hôm nay quả thật đúng là quá náo nhiệt.
Đi theo hạ nhân đến nhà ở của nhị phu nhân, nàng thoáng đánh giá vị mẹ chồng trên danh nghĩa này, hỏi: “Phu nhân tìm ta có chuyện gì sao?”
Theo như quan hệ của bọn họ ở trong phủ, Giang Gia Nhiễm cảm thấy nếu mình kêu nàng ta là mẫu thân, nàng ta chắc chắn sẽ trở mặt.
Từ khi nhị phu nhân biết được Giang Gia Nhiễm không ở trong sân, nàng ta ngồi đợi cả một đoạn thời gian. Lúc này tất nhiên là sắc mặt không tốt, cầm mấy chiếc khăn tay ở trong tay chọn lựa, lại ừ một tiếng gật đầu với hạ nhân, xong không nói nữa.
Giang Gia Nhiễm thấy nàng ta muốn để nàng đứng cả canh giờ thì không tính toán làm theo, tự mình tìm một chiếc ghế ở bên cạnh ngồi xuống.
Nhị phu nhân không nghĩ tới lá gan của nàng lớn như vậy, sắc mặt nặng nề: “Ta cho phép ngươi ngồi sao?”
Giang Gia Nhiễm như là kinh ngạc khó hiểu: “Mới vừa rồi phu nhân gật đầu còn không phải cho phép ta ngồi sao? Còn nếu không có việc gì ta liền về trước.” Nói làm bộ phải đi.
“Từ đã.” Nhị phu nhân ném khăn, đưa tay lên xoa xoa mày. Người nhà họ Giang toàn thứ gì đâu, toàn làm việc không giống với lẽ thường. Khẳng định là gần đây nàng quá mệt mỏi nên mới bị miệng lưỡi trơn tru của Giang Gia Nhiễm chui chỗ trống.
Không muốn dây dưa nhiều nữa, nhị phu nhân đi thẳng vào vấn đề, chất vấn về chuyện của Ứng Tuyết Sương.
Giang Gia Nhiễm cười đáp trả: “Phu nhân là quý nhân, có nhiều việc cần phải làm, tất nhiên là không biết phòng bếp đối với thức ăn của ta khắt khe như thế nào.”
Nhị phu nhân thật đúng là không biết, có điều ngẫm lại cũng có thể hiểu được chuyện xảy ra như thế nào. Nhưng người với người vốn là không giống nhau, việc này không tính là lý do.
“Với lại phu nhân nghe sai rồi, việc đó không phải ta làm.” Giang Gia Nhiễm dựa một tay vào cái bàn, nhẹ nhàng nói: “Là phu quân của ta sai Lật Nhi đi.”
Nhị phu nhân ngẩn ra, nghĩ đến người nọ thì bật thốt lên nói: “Không có khả năng!”
“Phu nhân phái người đi hỏi là biết.”
Giang Gia Nhiễm nói bậy không có một chút chột dạ.
Ứng Chiếu Lâu thật sự là có hỏi đến thức ăn của nàng, tuy rằng tất cả đều là bởi vì Lật Nhi. Nếu uy thế của đại Boss lợi hại như vậy, nàng liền mượn dùng một chút.
Dù sao cũng sẽ không có người dám đi cùng nàng đến trước mặt Ứng Chiếu Lâu đối chất. Đến nỗi việc mà Ứng Chiếu Lâu làm cần yêu cầu giải thích sao?
Lúc trước Lật Nhi đưa đồ ăn đến sân của hắn là sợ nàng bị người khác đến tìm phiền toái. Nhưng bởi vì Ứng Chiếu Lâu lên tiếng, mấy việc này đó giờ chỉ là râu ria không đáng nhắc tới. Với điều kiện là bọn họ còn kiêng kị Ứng Chiếu Lâu.
Tuy rằng nhị phu nhân không thể lý gi ải được chuyện này, nhưng nhìn bộ dáng tự nhiên của Giang Gia Nhiễm, nàng đã tin đến bảy tám phần. Huống chi việc này chỉ cần hỏi một câu là biết, Giang Gia Nhiễm sẽ không nói dối về việc này được.
“Ngươi có nói cái gì với hắn không?”
Ngày thành thân Ứng Chiếu Lâu còn chưa lộ mặt thì làm sao mà để ý một kẻ bị ép gả tới làm thê tử? Nhị phu nhân cảm thấy chắc chắn là Giang Gia Nhiễm có thủ đoạn nào đấy.
“Ta chưa nói cái gì, nhưng thật ra phu quân có nói. Hắn có chút tức giận, nói các ngươi không đem hắn để vào mắt.” Giang Gia Nhiễm nói, nhịn không được xoa xoa lỗ tai.
Phu quân phu quân phu quân, nàng cảm thấy càng nói càng trôi chảy…..
Giang Gia Nhiễm thấy Nhị phu nhân nhíu mày tự hỏi, không có hứng thú muốn biết nàng ta suy nghĩ cái gì, đứng dậy liền tính toán đi: “Nếu phu nhân không chuyện khác, ta liền đi về trước.”
Thấy nàng xoay người chuẩn bị đi, nhị phu nhân đột nhiên nhớ tới, hỏi nàng mới vừa đi nơi nào.
Giang Gia Nhiễm đi trở về bằng cửa hông, bình thường không có hạ nhân lui tới, nên sẽ không có ai nhìn thấy nàng mới vừa đi ra ngoài về.
Nàng quay đầu lại, nói: “Ta đi qua sân cách vách nói chuyện với phu quân.”
Sắc mặt của nhị phu nhân rất đặc sắc, khó tin nói: “Cùng…… Hắn?”
Giang Gia Nhiễm cố ý buồn bực nói: “Chúng ta là phu thê, cùng phu quân ở bên nhau trò chuyện thì có gì kỳ quái?”
Thật là, nói dối càng ngày càng suôn sẻ, chính mình thiếu chút nữa cũng phải tin.
Việc này không thể trách nàng.
Ai biểu ba chữ Ứng Chiếu Lâu dùng rất tốt làm chi.