Vị lão đại phu ngồi kia đã khám nhiều năm, cũng nhìn quen nhân tình thế thái, lòng người ấm lạnh, nhưng vẫn nhìn đời với một tấm lòng vị tha. Khi nhìn lại đơn thuốc của Lâm Lạc, ông cũng biết tình cảnh hiện tại của gia đình y, ngoài những vị thuốc chính, những loại còn lại đều có thể thay thế bằng các dược liệu rẻ tiền hơn.
Trước khi Lâm Lạc rời đi, lão đại phu còn dặn dò thêm một câu, “Đứa nhỏ này cũng không dễ dàng gì, nhưng nếu sau bảy ngày nó vẫn chưa tỉnh, sau này sợ rằng sẽ không tỉnh lại nữa, ngươi phải chuẩn bị tinh thần đi.”
Lâm Lạc nắm chặt tay, cảm ơn lão đại phu.
Ra khỏi cửa, Lâm Lạc đi trên con đường nhộn nhịp, trong lòng cảm thấy hụt hẫng, vì Đoạn Cẩm, cũng như vì chính mình. Nếu Đoạn Cẩm không qua khỏi, cuộc sống của họ sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều, đặc biệt là với hoàn cảnh hiện tại của y trong thế giới này. Lâm Lạc quyết tâm phải làm mọi cách để giữ cho Đoạn Cẩm còn sống.
Lâm Lạc ngẩng đầu nhìn những đám mây đang lơ lửng trôi trên bầu trời, trong lòng dần dần nảy ra suy nghĩ, trong đó việc quan trọng nhất hiện giờ là phải cần kiếm thật nhiều tiền. Không chỉ vì bệnh của Đoạn Cẩm cần tiền, mà còn cho các chi phí sinh hoạt của hai người trong tương lai.
Mang tâm sự trong lòng, Lâm Lạc đi chợ mua một ít thịt, chuẩn bị về nấu canh thịt cho Đoạn Cẩm. Khi chuẩn bị rời đi, y đứng ở cuối chợ và bất chợt nhận ra rằng không thấy ai bán đậu phụ. Điều này khiến y bỗng dưng cảm thấy hào hứng. Trong ký ức của mình, Lâm Lạc xác nhận rằng đậu phụ chưa từng xuất hiện ở đây.
Lâm Lạc nhận ra nơi này có khả năng không có loại thực phẩm này. Trong lòng hắn đột nhiên rộn ràng, tìm kiếm trong ký ức của mình và xác định chưa từng thấy loại thực phẩm này.
Lâm Lạc cảm thấy vui mừng, đậu phụ tuy không nổi bật nhưng có hương vị ngon, giá cả rẻ và có thể chế biến thành nhiều món ăn khác nhau. Hiện tại không có người bán đậu phụ ở đây, nên y có thể đặt giá cao hơn một chút để kiếm lời.
Nếu thật sự có thể làm ra, Lâm Lạc tự tin rằng mình có thể bán được giá tốt.
Chỉ là nghĩ làm việc cần phải ổn thỏa, Lâm Lạc kiềm chế cảm xúc kích động, nhanh chóng đi khắp huyện thành, đến những nơi bán đồ ăn và hỏi nhiều người. Cuối cùng, trước ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Lâm Lạc xác định rằng thời đại này thật sự không có đậu phụ. Y hoàn toàn có thể làm ra và bán!
Nghĩ đến việc sắp có tiền, Lâm Lạc phấn khởi đi mua nửa sọt đậu nành chất lượng tốt, rồi lên xe bò trở về thôn.
**********
Ngồi trên xe bò về làng, Lâm Lạc nghĩ đến trong túi mình chỉ còn mười đồng tiền, cùng với mấy lượng bạc đủ để mua thuốc cho Đoạn Cẩm dùng trong nửa tháng, trong lòng lại dấy lên cảm giác lo lắng.
Người cùng thôn ngồi ở góc xe nhìn thấy Lâm Lạc, cười và hỏi, “Lâm ca nhi, lần này ngươi đi thành làm gì vậy? Xem ngươi mang về một sọt đầy đồ, chắc mua nhiều thứ lắm? Chúng ta cứ nghĩ sau khi phu thê Đoạn gia đi rồi, nhà các ngươi chắc không kham nổi nữa. Hiện giờ xem ra, họ trước khi đi còn để lại không ít của cải cho các ngươi phải không? Cũng phải thôi, nhà ngói xanh đáng giá đó, nếu không có tiền chắc cũng đã bị bán đi rồi.”
Lâm Lạc vốn dĩ nghĩ về sắp xếp công việc, từ công cụ đến quy trình chế tác, tất cả đều cần người. Hắn đang tính toán có nên nhờ mấy người Triệu đại ở lại giúp đỡ không. Hiện tại, hắn muốn khởi nghiệp với sản phẩm chưa từng được bán ở thế giới này, nên cần những người đáng tin cậy, khôn lòng với chủ nhân, mà Triệu đại là người rất phù hợp.
Triệu đại cũng là người trong thôn, nhà đông người, trên có hai người già, xung quanh có hai anh em, phía dưới là hắn cùng vợ bọn hắn và tám đứa con. Tính ra, cả nhà có mười sáu miệng ăn.
Nhà đông anh em, nhưng ruộng đất lại rất ít, mỗi năm trừ bỏ số lương thực ít ỏi trong ruộng ra thì họ cần tìm thêm việc khác mới có thể sinh sống được. Vì vậy, Triệu đại, người lớn nhất trong nhà, cao lớn và biết chút việc mộc liền bị sai đi tìm việc khác.
Trước đây, Đoạn gia lão gia đã nhận thấy sự chăm chỉ và thành thật của Triệu đại, vì vậy đã nhận anh làm người ở trong nhà. Hàng ngày, Triệu đại giúp đỡ công việc đồng áng, làm việc nặng, mỗi tháng còn được trả 150 văn tiền công bao ăn ở. Trong khi đó, tiền công cho người ở trong thành là 300 văn một tháng, nhưng không bao gồm chỗ ở và ăn uống, vì thế 150 văn mỗi tháng đã là mức lương khá cao rồi.
Hiện giờ, phu thê Đoạn gia đều đã đi, ruộng đất cũng giao cho người quản lý, Triệu đại không còn việc gì để làm, đáng lẽ phải rời đi.
Chỉ là, Triệu đại vẫn thương nhớ tới tiểu chủ nhân đã mất cha mẹ của mình, nghĩ đến ngày xưa gia chủ đối đãi không tệ, nên lần này mới bỏ qua ánh mắt khác thường của người trong thôn, cùng vợ đến giúp đỡ.
Lâm Lạc đã nhiều ngày quan sát Triệu đại, thấy hắn là người thật thà, chất phác, lại lanh lẹ. Vợ của hắn, Miêu Đại Ni, cũng là người thật thà, hai vợ chồng thường ngày không nói nhiều, chỉ chăm chỉ làm việc, không có tâm địa gian giảo.
Lâm Lạc đang suy nghĩ khi về sẽ nói chuyện với Triệu đại như thế nào, cũng như cách trả tiền công cho họ, thì đột nhiên nghe thấy một câu nói bên cạnh.
Lâm Lạc nhìn theo âm thanh, thấy người nói chuyện là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, đôi mắt hắn bẹp dí, đang nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt đầy ác ý.
Lâm Lạc biết người này, chồng hắn cũng từng làm việc cho Đoạn gia. Tuy nhiên, người này thường gian dối, làm việc không nghiêm túc, nên Đoạn gia chỉ thuê hắn làm công nhật(*), chỉ gọi khi vào mùa vụ, vì vậy hắn rất ghen ghét với Triệu đại, người được làm đứa ở trong nhà họ Đoạn và luôn cảm thấy Đoạn gia bất công.
Lâm Lạc có thể cảm nhận được sự ác ý từ người kia, cùng với ánh mắt tụ tập của những người xung quanh,y thoáng cúi xuống, trên mặt hiện ra nụ cười khổ.
“Tiền a ma, hai vị nhà Đoạn gia nào có để lại chút tiền nào cho chúng tôi đâu cơ chứ. Nếu có thì cũng đã dùng hết vào tiền thuốc thang và lễ tang rồi. Chữa bệnh và tổ chức tang lễ nói gì thì nói tất cả đều cần phải tiêu tiền. Hiện giờ Đoạn Cẩm còn bệnh, tiền bạc mà bảo trường (**) và tộc lão thương tình cho mượn cũng đã sắp hết. Tôi muốn làm một ít buôn bán nhỏ, kiếm thêm chút tiền để trang trải gia đình.”
Tiền đương nghe Lâm Lạc nói, cười nhạo một tiếng rồi nhìn y khinh thường nói: “Ngươi mà cũng muốn làm buôn bán sao? Chúng ta đều làm nông, làm gì ai biết buôn bán gì chứ. Ta khuyên ngươi đừng để mất hết số tiền còn lại, đến lúc đó lại phải bán nhà nữa. Ngươi cũng thật đáng thương, rõ ràng có thể thoải mái làm địa chủ, giờ lại phải tự lo kế sinh nhai của cả nhà.”
Lời này không có chút nào gọi là đồng cảm với người khác, ngược lại còn mang đầy vẻ châm chọc.
Sau khi Tiền đương nói, xe bò vốn đang yên tĩnh trở nên ồn ào, mọi người mồm năm miệng mười khuyên Lâm Lạc nên cẩn thận, không được thì có thể bán đất và nhà, tiền đó cũng đủ để nuôi sống hai người trưởng thành các y rồi.
Giữa những lời khuyên, có người thật lòng, có người chỉ xem náo nhiệt, có người tò mò về số tiền còn lại của Lâm Lạc, và cũng có người chỉ muốn góp ý cho vui.
“Không sao đâu, tôi chỉ thử xem thôi, dù sao cũng không tệ hơn hiện tại được.”
Lâm Lạc cũng không để lời họ vào lòng, nói xong liền im lặng. Y biết rõ kế hoạch của mình, không cần nhất thiết phải giải thích cho những người này biết.
Thấy Lâm Lạc không đáp lại, mọi người cũng dừng miệng sau vài câu.
Khi về đến làng, Lâm Lạc mang theo đồ đạc đi về nhà.
Tiền đương nhìn bóng dáng gầy yếu của hắn, khinh thường khịt mũi, ánh mắt lại liếc nhìn về phía căn nhà ngói xanh to đẹp trong thôn, giọng nói đầy ác ý. “Ta muốn xem xem ngươi làm ăn cái gì, đến lúc phải bán cả nhà đi, ta xem các ngươi ở chỗ nào, hừ.”
Tưởng tượng không lâu sau, Lâm Lạc và gia đình sẽ giống như những kẻ phá sản ở thôn bên cạnh, tiêu hết tiền, phải dọn ra khỏi căn nhà ngói xanh khang trang, cuối cùng phải sống trong căn nhà tranh rách nát, trong lòng Tiền đương liền cảm thấy hả hê vô cùng.
Lâm Lạc mang đồ về đến nhà, nói là căn nhà ngói xanh khang trang nhưng thật ra chỉ là một khoảng sân nhỏ, với một đại viện để nuôi súc vật và chứa đồ đạc linh tinh, còn một khu khác dùng để sinh hoạt.
Khi Lâm Lạc đi qua sân trước thì thấy Triệu đại đang chẻ củi. Trước đây, Triệu đại làm việc ở đây với thân phận một người ở, nhưng giờ đây dù chỉ là giúp đỡ, anh vẫn làm việc chăm chỉ, chẻ củi thành từng khúc lớn nhỏ và xếp gọn gàng ở góc tường.
Khi Lâm Lạc bước vào, Triệu đại ngẩng đầu nhìn anh một chút, nhận ra là Lâm Lạc, rồi khẽ chào hỏi trước khi tiếp tục công việc của mình.
Lâm Lạc đặt sọt đồ ở phòng bếp rồi đi ra sân sau, thấy Miêu Đại Ni đang phơi nắng cái chăn đã được giặt sạch. Đây là chăn mà Đoạn Cẩm dùng, Lâm Lạc yêu cầu giữ sạch sẽ vì Đoạn Cẩm hiện giờ chỉ có thể nằm trên giường và sức khỏe còn rất yếu, cần phải tránh nhiễm trùng.
Miêu Đại Ni nhìn thấy Lâm Lạc, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng, dù nàng chỉ mới khoảng 30 tuổi nhưng trông như đã 40. Cuối cùng, nàng nhỏ giọng chào hỏi Lâm Lạc.
Lâm Lạc mỉm cười với nàng, rồi hỏi về tình trạng của Đoạn Cẩm.
Miêu Đại Ni, mặc dù cảm thấy như đang đối diện với con trai của mình, không hiểu sao mỗi lần gặp Lâm Lạc đều làm cho nàng cảm thấy hơi căng thẳng nhưng vẫn đêm hết tất cả tình huống của Đoạn Cẩm nói cho y biết, “Hôm nay vẫn cho hắn uống thuốc như hôm qua, sau đó cho hắn uống thêm nước, chỉ là tiểu chủ nhân vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.”
Lâm Lạc nghe vậy cảm thấy thất vọng, nhưng y đã chuẩn bị tinh thần cho điều này. Y nói lời cảm ơn với Miêu Đại Ni rồi vào nhà.
Miêu Đại Ni nhìn theo bóng Lâm Lạc, trong lòng cảm thấy hụt hẫng và lo lắng. Nàng biết rằng mặc dù họ có thể giúp đỡ bây giờ, nhưng không lâu nữa, khi có việc gấp phải làm, họ sẽ không thể tiếp tục giúp nữa. Nếu như lưu lại hai người ở đây, không biết hai người này sau này phải sống như thế nào cơ chứ?
Lâm Lạc bước vào phòng, nhìn vào sắc mặt của Đoạn Cẩm đang nằm trên giường. Y sờ lên mặt của Đoạn Cẩm, thấy không có dấu hiệu sốt, rồi kiểm tra độ ấm của chăn, thấy không quá nóng cũng không quá lạnh, nên cảm thấy yên tâm hơn.
Nhìn Đoạn Cẩm ngày càng gầy đi, Lâm Lạc chỉnh sửa lại góc chăn cho hắn, thở dài một hơi rồi chậm rãi nói: “Ngươi phải cố gắng mau chóng khỏe lại, nếu không, ta không biết làm sao để đảm bảo rằng ngươi vẫn sống sốt trong thời đại này đâu. Hơn nữa, nếu ngươi không sớm tỉnh lại, ta e rằng sẽ gặp nhiều khó khăn. Nếu cha mẹ ngươi thấy tình trạng hiện tại của ngươi, chắc chắn họ cũng sẽ không vui đâu.”
Lâm Lạc tiếp tục nói một cách lải nhải, chia sẻ kế hoạch của mình, tưởng tượng về tương lai, kể về những nỗi sợ hãi và bàng hoàng khi mới đến đây, cùng những người khó chịu mà y đã gặp hôm nay. Y nói tất cả những điều không thể nói ra với người khác, chia sẻ hết với Đoạn Cẩm vẫn còn đang ngủ trên giường kia.
------------------------------------------------------------------------------------------
* Làm công nhật là một hình thức làm việc tạm thời, không cố định thời gian làm việc, thường được thuê để làm công việc cụ thể trong một thời gian nhất định hoặc trong một dự án cụ thể. Đây là một hình thức làm việc phổ biến ở các nước phát triển, bao gồm cả Việt Nam. Những công việc công nhật phổ biến như: xây dựng, sửa chữa, dịch vụ khách hàng hoặc các dự án ngắn hạn đặc biệt.
(**) "Bảo trường" là một từ cổ, ít được sử dụng trong tiếng Việt hiện đại. Nó thường được hiểu là người trông coi, quản lý, hoặc giám sát một tài sản, địa điểm hoặc công việc cụ thể nào đó. Trong ngữ cảnh của đoạn văn trên, "bảo trường" có thể được hiểu là người chịu trách nhiệm quản lý và chăm sóc tài sản hoặc ruộng đất của gia đình Lâm Lạc sau khi Đoạn gia lão gia qua đời.