Hùng Tráng Sơn trước sau như một mà không có biểu tình gì, đến cái liếc mắt cũng không thèm đưa cho người ta, Đường Thọ liền cười giảng hòa nói: “Ngươi biết nhà ta hiện tại người nhiều, cho nên thịt hươu bào cũng không định bán, bọn họ mấy người kia giúp nhà ta quản lí nhiều việc như vậy đã rất vất vả, cũng nên cải thiện thức ăn cho họ một chút.”
Tròng mắt thôn dân kia tựa hồ như bị keo dán chặt vào con hươu bào, đầy mặt viết thật lớn chữ thèm. Nhưng Đường Thọ đều đã nói như vậy, người nọ cũng không dám cưỡng ép. Nhờ vào phúc của Hùng gia, nhà hắn hiện tại thỉnh thoảng cũng có thể thỉnh thoảng ăn thịt, nhưng chỉ là thịt bò cùng heo, hươu bào vốn là loài thú hoang, không phải nếu muốn liền có thể săn được, đồng nghĩa với việc thịt của nó cũng chẳng dễ gì mà ăn được, nếu muốn thì phải tự mình ra sau núi săn bắt, có điều thịt hươu rừng há là dễ như vậy nói săn liền săn. Quán rượu ở trên trấn tuy rằng có bán nhưng giá của nó so với một cân thịt dê còn muốn đắt hơn rất nhiều lần.
Chờ Hùng Tráng Sơn cùng Đường Thọ hai người đã đi xa, thôn dân kia mới nói: “Giúp Hùng gia làm việc sổ sách thật đúng là được hưởng phúc nha, đều nhàn rỗi đến ngây người, có cái gì mà mệt. Hùng phu lang thế nhưng còn nói bọn họ vất vả, thật là… Chậc, chậc, chậc, một con hươu bào lớn đến vậy, đã đủ đỡ thèm.”
“Cũng không hẳn là như vậy, muốn tiến vào nhà chính của Hùng gia, so với việc được nhận vào làm việc ở công xưởng thậm chí khó hơn nhiều. Ngươi không nhìn thấy cha mẹ cùng huynh đệ của Hùng đồ tể còn không được tuyển vào sao, đến bọn họ mà chỉ là được truyền cho chút nghề nghiệp. Hiện tại hai gia nhân Vu cùng Thành Vu Phong, nghe đồn là được Hùng gia mua về, đã kí khế ước sinh tử. Còn Lý gia hình như là từng ở trên chiến trường, đã cứu Hùng đồ tể một mạng, nên mới được Hùng gia giữ lại.”
“Cũng không trách Hùng gia tuyển người hà khắc, trong nhà bọn họ những thứ kia đều là độc nhất vô nhị, nếu có kẻ gian manh mang ý xấu, tùy tiện đem công thức bán ra ngoài, tổn thất liền không cách nào hình dung nổi.”
Còn không phải là như vậy sao, nhìn bóng lưng Hùng phu lang cùng Hùng đồ tể dần dần di chuyển ra xa, thôn dân không khỏi cảm thán. Thời đến, vận đến, mệnh cũng đến. Hùng gia của ngày trước, nghèo đến độ đừng nói có thể ăn thịt, liền cơm cũng ăn không đủ no, chỉ có những dịp lễ Tết mới có thể ăn nhiều hơn một chút cơm, người lớn cùng đứa nhỏ trong nhà đã xem như cảm tạ trời đất, cứ như vậy vượt qua được một năm.
Chỉ bởi vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó, trong nhà Tam Lang cùng Ngũ nương tử cho đến tận bây giờ cũng không thể thành thân, bọn họ rất sợ sẽ liên lụy người khác. Bây giờ ấy thế nhưng thành ngược lại, có rất nhiều người tìm tới tận cửa làm mai, Hùng gia ấy vậy mà chẳng hề sốt ruột, bởi vì tình trạng kinh tế trong nhà ngày càng trở nên tốt hơn, mấy nhà đến cửa cầu thân lại như là đang trèo cao. Hùng gia chủ yếu vẫn là muốn tìm mấy nhà môn đăng hộ đối, để kết thông gia.
Vu Phong vừa mở cửa đã thấy Hùng Tráng Sơn khiêng trên vai một con hươu bào, liền hiểu ngay đây là muốn cải thiện thức ăn trong nhà, vừa mừng rỡ vừa vội vàng chạy đến giúp.
Hùng Tráng Sơn nói: “Không cần, để ta làm. Lông da của con hươu bào này vẫn còn nguyên chỉnh, toàn bộ đều đem đi lột xuống, lúc nào đó thể may cho phu lang của ta một bộ áo khoác, để dành mặc vào mùa đông.”
Vu Phong lúc này mới phát hiện, con hươu bào này là bị một mũi tên bắn xuyên qua yết hầu mà chết, bản lĩnh săn thú của Hùng Tráng Sơn lại là như thế đáng kinh ngạc.
Thời thời khắc khắc đều có người đặt mình ở đầu quả tim cảm giác chỉ có thể nói là tốt đến mức không có gì tốt hơn, là một loại hạnh phúc mà đến ngôn ngữ cũng không cách nào hình dung được, đáy lòng tràn ngập một mảnh ấm áp, như hoa tươi nở rộ.
Đường Thọ cười ha hả nói: “Để Nhị Lang đi sơ chế, dù sao cũng là nghề chính của y, các ngươi không so được. Ngươi đến tiểu lâu nhìn xem Lý Tứ nương các nàng có đang bận bịu gì không, nếu không thì kêu bọn họ sang đây hỗ trợ, buổi tối cùng nhau ăn sủi cảo.”
“Buổi tối ăn sủi cảo à?” Vu Phong cao hứng hỏi: “Thịt hươu bào?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì tốt quá, ta liền đi gọi các nàng đến giúp đỡ, đảm bảo bọn họ đều không có chuyện gì.”
“Đi thôi.”
Vu Phong đã quên mất việc hắn là một vị lang quân nho nhã có học thức, cao hứng đến mức quên luôn lễ độ, một đường chạy như bay đến tiểu lâu.
“Lý Tứ nương tử.” Còn chưa bước chân vào nhà, Vu Phong đã vội lên tiếng kêu trước.
Vu Phong người này luôn luôn thành thục ổn trọng, không hề giống Vu Thành như vậy hay hấp tấp, hôm nay đột nhiên lại đổi tính, Uyển Tình chỉ sợ đã phát sinh việc lớn gì đó, nàng liền sợ đến mức cuống quýt chạy ra.
Không nghĩ tới Vu Phong ấy vậy mà lại mang trên mặt vẻ cao hứng không giấu nổi ý cười.
Uyển Tình cũng thả xuống tâm trạng, đi theo cười nói: “Có chuyện gì tốt mà khiến Vu Đại Lang ngươi vui vẻ đến thế.”
“Hùng lang quân săn được hươu bào, một lát nữa sẽ dùng thịt hươu để làm nhân, cho chúng ta ăn sủi cảo.”
“Sủi cảo, đó là món gì vậy.” Uyển Tình thời gian ở đây còn ngắn, mấy tháng ngày đó, Hùng gia còn chưa có được ăn qua sủi cảo. Bất quá Đường Thọ mỗi ngày đều đa dạng nấu cho Hùng Tráng Sơn một món ăn mới, tuy nàng không phải tất cả đã ăn qua, nhưng có thể làm Vu Phong một người đọc sách có học thức vui đến như vậy, ắt hẳn là một món ăn rất ngon. Nhớ đến mấy món ăn khác được Hùng phu lang nấu ra, Uyển Tình tức khắc cũng cảm thấy thèm lây.
“Sủi cảo là một loại bánh có vỏ làm từ bột mì, da mỏng nhân nhiều, so với bánh bao ăn còn muốn ngon hơn, ngươi đến ăn liền biết, ngon vô cùng.” Vu Phong hỏi: “Ngươi bên này còn việc gì còn gấp, nếu không liền mau qua hỗ trợ làm sủi cảo đi.”
“Lầu 3 khách trọ muốn ăn mì ăn liền, ta đang định nấu, ngươi đến đây đi.”
“Mì ăn liền dễ nấu, ta có thể làm, ngươi mau mau đi qua giúp đỡ làm sủi cảo đi thôi.”
“Vậy được rồi, khách nhân ở đây nhiều, mì ăn liền nấu năm bao, thêm năm cái trứng gà, và một đĩa rong biển trộn.”
Vu Phong đáp: “Ta đã biết.”
“Đại nương tử ngươi đi theo mẹ qua hỗ trợ, Tam nương tử ở nhà hay trong viện chơi đều được, nhớ không được chạy loạn cũng đừng nói chuyện với người lạ, hiểu không?”
Tam nương tử ngoan ngoãn nói: “Mẹ, ta biết rồi, những thứ ngươi nói ta đều nhớ kĩ.”
Dặn dò xong Tam nương tử, Uyển Tình dẫn theo đại nương tử đi vào phòng bếp ở nhà chính, Đường Thọ hiện đang có mặt.
“Hùng phu lang, giao cho ta nặn vỏ bánh đi.”
“Có thể.” Đường Thọ nhường cho Uyển Tình, tự mình vắt một cái khăn lạnh, “Ta đi xem Nhị Lang, lại hầm thêm chút thức ăn, chỗ này liền giao cho ngươi.”
Chỉ chặt thịt còn tính dễ làm, nhưng lại phải lột hoàn chỉnh một lớp da liền tương đối mất công sức, dù Hùng Tráng Sơn là một lão thợ săn kinh nghiệm dày dặn cũng phải tốn chút công phu.
“Nhị Lang, rất nóng đúng không, ngươi đưa mặt qua bên này, ta giúp ngươi lau lau.”
Hùng Tráng Sơn cũng không cảm thấy nóng, nhưng phu lang y đã cố ý chườm một cái khăn lạnh đến xem y, y cũng không thể để cậu mất mặt, đành đưa đầu sang.
Đường Thọ sau khi giúp y lau mặt hạ nhiệt độ liền ngồi xổm trên mặt đất, muốn cùng y nói vài câu thoại ngọt ngào. Còn chưa kịp mở miệng, Hùng Tráng Sơn liền ngừng động tác trên tay nhìn Đường Thọ nói: “Về phòng đi, nơi này quá đẫm máu, sẽ dọa đến ngươi.”
Đường Thọ bất chợt nghĩ đến thời điểm cậu vừa xuyên tới không bao lâu, Hùng Tráng Sơn vì cậu mà săn thú lấy da, chân bị thương, lợi dụng cảnh gϊếŧ thú huyết tinh để dọa cậu. Khi đó y cố ý muốn dọa sợ Đường Thọ, dùng đầu lưỡi liếʍ mũi dao dính máu, trông chẳng khác nào một con quỷ ác quỷ bò ra từ Địa ngục, cậu xác thật là bị y dọa đến sợ chết khϊếp. Hiện tại thế nhưng lại cùng cái người đã dọa cậu này lưỡng tình tương duyệt, duyên phận quả không hổ là một thứ kì diệu.
“Vậy được rồi, ta về phòng chờ ngươi.”
Trên đường đυ.ng đến mấy cái thương nhân, đều hỏi cậu cách làm mì lạnh. Đường Thọ muốn bán mì lạnh, dĩ nhiên sẽ không giấu đi cách làm, ai sẽ còn muốn mua mì lạnh nhà cậu làm chứ.
“Chỉ đơn giản như vậy” Người thương nhân kia nói: “Không cần bí kíp gia truyền gì sao?”
Đường Thọ cười nói, “Không cần, nó chỉ đơn giản như vậy. Bất quá đừng nhìn cách làm nó đơn giản mà tưởng rằng ăn không ngon.”
“Ừm, thật ra thì việc này…”
Thương nhân nói: “Hùng phu lang, mì lạnh này ngươi cũng đóng gói bằng hút chân không đi, làm như vậy sẽ giúp bảo quản được nó trong một thời gian dài, ta có thể mang về, bằng không khí trời nóng như vậy, chưa đến nơi mì lạnh đã hỏng mất rồi.”
“Được thôi, ta quay về rồi sẽ thông báo cho xưởng thực phẩm, để cho bọn họ gia công một chút.”
Người thương nhân kia sau khi đã bàn bạc tốt chuyện làm ăn, cũng không vội vã rời đi, mà cười hì hì nói: “Nghe bảo Hùng phu lang tối nay sẽ dùng thịt hươu bào để bao nhân làm sủi cảo, không biết có thể hay không làm nhiều một ít, chia cho chúng ta vài mâm để đỡ thèm.”
Đường Thọ nghĩ nghĩ, thịt hươu bào còn rất nhiều, cũng đủ ăn, liền nói: “Một mâm mười lăm cái sủi cảo, 35 văn một mâm, có thể sẽ không đủ cho một người ăn, ngươi không chê mắc thì có thể mua.”
Người kia lập tức nói: “Không mắc, không mắc, cho ta đặt năm mâm, cộng thêm mười chén mì lạnh, mười người chúng ta ăn vừa vặn đủ no.”
“Được, ước chừng nửa canh giờ là có thể làm xong, đợi đến lúc đó đi, ta sẽ đưa sang cho ngươi.”
“Tốt tốt.”
Bên trong hầm còn rong biển cùng đậu hũ, Đường Thọ dự định cắt nhỏ chúng nó ra, chút nữa lại thái thêm ít thịt heo cốt lết, băm lên thành một chén thịt nhỏ. Nếu chỉ ăn mỗi sủi cảo mà không có đồ ăn kèm thì không tránh khỏi có chút quá đơn điệu.
Trong lúc đợi Hùng Tráng Sơn gϊếŧ hươu bào, Đường Thọ đem hai món ăn kèm ra chế biến trước, như vậy thì dù cho một chốc nữa trời có nóng lên cũng sẽ không làm hư chúng nó. Chén thịt băm nhỏ bây giờ không thể làm, chế biến xong mà để không, sẽ rất nhanh hư. Đường Thọ đành đem thịt thái lát mỏng, đập năm trái trứng rồi khuấy lên, đặt sang một bên, dự tính một chốc nữa sau khi bao xong sủi cảo cậu sẽ đem đi chiên.
Đường Thọ ở bên này chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa ở cũng tốn mất khoảng thời gian tầm một chén trà, Hùng Tráng Sơn cũng đã xử lí xong thịt hươu bào.
Băm hãm là một việc làm rất tốn sức, thịt được băm đến càng nhuyễn ăn mới càng ngon, vì thế trọng trách này đã được giao cho Hùng Tráng Sơn đi gánh vác.
Sau khi nghe thấy thanh âm băm thịt bang bang bang vang lên ba tiếng, Đường Thọ nói: “Nhị Lang, thời điểm chúng ta đi săn hươu bào về, cả thôn đều nhìn thấy, có cần đi kêu mẹ cùng a phụ.”
Hùng Tráng Sơn trên tay dừng việc múa đao, nhìn cậu.
Đường Thọ vội vàng nói: “Nhị Lang, nếu ngươi không muốn, chúng ta liền không gọi bọn họ, dù cho thôn dân có nói lời ra tiếng vào ta cũng không sợ.”
Hùng Tráng Sơn không nói, ánh mắt lúc nhìn về phía cậu càng lúc càng trở nên thâm trầm.
Đường Thọ vội tiếp tục giải thích: “Ta lúc trước luôn cực lực giải hòa quan hệ giữa ngươi và mẹ, A phụ là bởi vì ta từng có ý muốn rời đi, ta lo lắng rằng nếu như ta đi rồi, ngươi một mình cô độc, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì đến một người để hỗ trợ cũng không có.”
“Nếu có thể cùng bọn họ hòa hoãn quan hệ, lỡ như thực sự có việc gì xảy ra, bọn họ chắn chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, ngươi cũng có người giúp đỡ.”
Đường Thọ nhìn Hùng Tráng Sơn ấp úng nói: “Tính tình ngươi nóng nảy táo bạo như vậy, ta rất sợ ngươi dưới cơn giận dữ sẽ làm ra vài chuyện mà không cách nào cứu vãn, nếu đến lúc ấy có người có thể khuyên ngươi liền tốt rồi, nên ta mới không chút nào giấu diếm mà cố gắng hết sức dạy bọn họ.”
“Hiện tại có ta ở đây, ngươi nếu gặp chuyện cũng không còn là tứ cố vô thân, việc hòa hoãn quan hệ đã không còn quan trọng. Miễn là ngươi có thể vui vẻ cao hứng, chuyện ra sao cũng tốt.”
Cằm bị y dùng hay ngón tay nâng lên, đối mặt với ánh nhìn tăm tối không rõ tâm tình của Hùng Tráng Sơn, “Bây giờ ngươi đã không muốn rời đi nữa rồi”
“Không đi nữa.” Đường Thọ thẳng tắp mà nhìn lại Hùng Tráng Sơn, cùng tầm mắt của y giằng co đối đầu, không biết ra sao mà đột nhiên trở nên nũng nịu.
“Trái tim của ta hiện nằm ở chỗ này,” Đường Thọ vươn một ngón tay, điểm lên ngực Hùng Tráng Sơn, “Ta còn có thể chạy đi nơi nào nha. Nhị Lang, người không có tim làm sao có thể còn sống.”
Đầu ngón tay Hùng Tráng Sơn hơi dùng lực, đầu Đường Thọ đã bị nhấc lên, lấy một loại dáng vẻ tựa như bị hiến tế hiện ra trước mắt Hùng Tráng Sơn. Hùng Tráng Sơn bị loại tư thái có chút hèn mọn này kí©h thí©ɧ đến, ánh mắt trở nên càng thâm trầm khó lường, tăm tối đến độ gần như không hòa tan được. Y đột nhiên cúi đầu, như một con dã thú bắt đầu gặm cắn hai cánh môi mỏng của Đường Thọ, cậu thuận theo hé miệng cùng Hùng Tráng Sơn dây dưa ở một chỗ. Hai người tức khắc hôn nhau đến không biết trời trăng mây đất.
“Hùng phu lang, ngươi nhìn mặt vỏ bánh này…” Uyển Tình vừa đi vào phòng bếp đã thấy Hùng Tráng Sơn cùng Đường Thọ ở âu yếm hôn môi, tuy rằng hai người bọn họ vừa nghe thấy âm thanh của nàng liền nhanh chóng tách ra nhưng Uyển Tình vẫn là thấy được. Mặt nàng đỏ lựng lên, trong một lúc lâu không biết nên tiến vào vẫn là rời đi.
Đường Thọ mặt đỏ bừng, ho nhẹ hai tiếng tận lực giả vờ chuyện gì cũng không xảy ra mà đi tới, cúi đầu xem cục bột, cũng không biết được rốt cuộc cậu có nhìn rõ hay không, “Ừm, được rồi, ngươi đã biết cách gói, một chốc lát chúng ta qua bên kia làm sủi cảo.”
“A, phải, phải, ta… Ta đã biết.”
Uyển Tình giống như là có lửa sau mông mà vội vàng đi ra ngoài, tiện tay xách luôn nữ nhi của nàng mới vừa bồi hồi cạnh cửa đang định tiến vào, cùng nhau rời đi mất.
Đường Thọ xoay đầu liền thấy Hùng Tráng Sơn đã tiếp tục với công việc băm thịt, sắc mặt không trắng cũng không đỏ, vừa trấn tĩnh vừa tự nhiên.
“Nhị Lang, da mặt ngươi làm từ cái gì nha, không cảm thấy một chút ngượng ngùng nào sao”
Đường Thọ dùng tay che đi hai bên má vẫn còn đang nóng lên, có một loại xúc động muốn đào cái lỗ chui xuống đất, thật sự không biết nên đối mặt với Lý Tứ nương tử thế nào. Nhưng nhìn bộ dạng Hùng Tráng Sơn bình thản tựa như không có việc gì, Đường Thọ lý nào có thể không tức giận.
Hùng Tráng Sơn mạnh mẽ băm nhân thịt, đúng lý hợp tình nói: “Nơi này là nhà ta, ta ở trong nhà mình cùng phu lang của ta làm chút chuyện thân mật thì làm sao?”
Liếc mắt nhìn Đường Thọ, ngữ khí Hùng Tráng Sơn còn mang chút bất mãn: “Người dư thừa là bọn họ, nơi này là nhà ta, không nên xuất hiện cũng là mấy người bọn họ. Ở trong nhà ta mà còn quấy rầy ta cùng phu lang thân thiết, người nên cảm thấy có lỗi là bọn họ, ta vì sao phải ngượng ngùng.”
“Vì thế nếu như bọn họ thức thời, biết tự mình dọn ra ngoài ở, liền không thể tiếp tục quấy rầy chúng ta nữa.”
Đường Thọ: “…….”
Y nói đến tựa hồ như cực kì thuận tình hợp lí, lại còn nói có sách mách có chứng, Đường Thọ biểu thị bản thân cạn lời.
Chậc, đường về não của một con gấu sao có thể giống với người bình thường, cậu cũng không nên hỏi nhiều, đến cuối cùng lại tự mình bực bội.
Nhân sủi cảo được làm từ thịt hươu bào trộn cùng với dương xỉ dại, trừ hai thứ này ra cũng chỉ bỏ thêm chút hành thái. Còn chưa xong được đến đâu, chỉ mỗi nhân thịt được bưng lên đã khiến người ta ngửi thôi đã muốn ăn.
Mùi thơm của nhân thịt tạm thời hóa tan bầu không khí xấu hổ trong phòng, UYển Tình nói: “Nhân thịt này trộn đến thật là thơm, Hùng phu lang, tay nghề của ngươi tốt quá.” Đường Thọ rụt rè cười cười.
“Phu lang, ta đi kêu mẹ cùng A phụ hai người bọn họ đến.” Hùng Tráng Sơn vừa mới rửa tay sạch sẽ, từ trong bếp đi ra.
“Ngươi…” Đường Thọ liếc mắt nhìn Uyển Tình, cảm thấy lời này không thích hợp để nói trước mặt người ngoài, cũng không truy hỏi nữa.
Hùng Tráng Sơn nhận ra được ý tứ của cậu, trả lời nói: “Không ngại, ta chả sao cả.”
Hùng phụ mẫu lúc tiếp quản việc buôn bán điểm tâm, Đường Thọ cũng không tiếp tục làm để bán nữa, người lui tới Hạnh Hoa thôn ngày càng nhiều, chuyện làm ăn của bọn họ ngày càng tốt. Nhóm người thương nhân lúc nào cũng mua rất nhiều, một phần lưu trữ tự mình tiêu thụ, bộ phần còn lại liền đem đi bán. Hơn nữa Hùng Thiết cùng Hùng Trụ đã tiến vào làm việc ở công xưởng, cả nhà Hùng gia vội thành một đoàn, đến tận lúc này mới rãnh rỗi.
“Mẹ, hôm nay bánh hạch đào làm nhiều, còn dư lại ba cân chưa có bán đi.” Hùng đại tẩu đem phần bánh còn dư lại cất cùng nhau, dùng một cái mẹt đậy lên, làm như vậy thì dù ngày mai có tiếp tục bán bánh hạch đào, cũng sẽ không bị mềm đi.
Hùng mẫu nói: “Trong chốc lát nữa là đến giờ ăn cơm chiều, có thể mang đi bán thêm một chút, nhưng nhớ chừa lại một nửa, chúng ta đưa sang cho A Sơn.
Trời nóng như vậy, phu lang của A Sơn chắc chắn sẽ ngại không muốn làm, cũng không biết bọn họ bao lâu rồi chưa được ăn, khẳng định sẽ muốn ăn.”
Ngày thường mấy đứa nhỏ trong nhà muốn ăn một miếng đều phải chờ đến Hùng mẫu phê chuẩn, cũng chưa chắc sẽ đồng ý để bọn nó ăn, bây giờ bà liền đem biếu đứa con thứ hai những một cân mà không hề thấy đau lòng. Nhưng Hùng đại tẩu cùng Ngũ nương tử đều đối với việc này không có nửa câu oán hận, đều đồng dạng cho rằng đây là lẽ hiển nhiên. Không có Đường Thọ, các nàng làm sao có khả năng học được tay nghề làm điểm tâm, có lẽ vẫn đang tiếp tục mấy tháng ngày chỉ ăn nửa chén cơm liền thấy no.
“Mẹ.” Hùng đại tẩu đang bận bịu đóng gói bánh hạch đào, Hùng Tráng Sơn đã đi vào.
“Là A Sơn, sao ngươi lại tới đây” Hùng mẫu cao hứng mà bật thốt lên câu hỏi. Bà hỏi xong mới cảm thấy lời này nghe chẳng khác gì mình không chào đón y tới đây, vội vàng vớt vát lại: “Mẹ vừa mới nhắc đến ngươi, định đem sang cho ngươi chút bánh hạch đào làm đồ ăn vặt, lúc đói bụng có thể ăn lót dạ.”
“Không cần, phu lang sẽ làm cho ta.”
“Sẽ làm à.” Hùng mẫu ngẩn người, bà cho rằng Đường Thọ tính tình lười nhác như vậy, trời lại nóng, tuyệt đối sẽ không nguyện ý đi làm, nhưng điều y vừa nói ấy vậy mà hoàn toàn ngược lại.
“Cũng không sao, trong nhà hiện tại chẳng phải là không có ư, ngươi cầm về ăn đi.”
Hùng mẫu đưa cho y, Hùng Tráng Sơn cũng không tiện tiếp tục từ chối, xách bao bánh hạch đào trong tay. “Ta hôm nay vừa săn được một con hươu bào, muốn lấy thịt hươu bao sủi cảo, phu lang liền bảo ta mời các ngươi sang ăn.”
Hùng mẫu vốn dĩ không dự định đi, vì thịt hươu vốn so với thịt dê còn muốn quý hơn nhiều, nhà bọn họ lí ra nên giữ lại bán lấy tiền thì hơn. Lời nói vừa lên đến cổ họng đành phải nuốt ngược trở về, bà chợt nhớ ra nhà đứa con thứ hai này của mình hiện tại không hề thiếu tiền, con hươu bào này vừa lúc săn được, có thể giữ lại mà xẻ thịt ăn. A Sơn có thể chủ động đến đây kêu bà, thật là thời điểm tốt để hòa hoãn quan hệ hai bên, Hùng mẫu liền vội vàng “được được” mà đáp ứng.
Nhà Hùng mẫu tuy rằng tình hình kinh tế có khá lên, trong nhà cũng thường ăn thịt, nhưng sủi cảo cũng chưa bao giờ làm qua, lần gần đây nhất chính là năm ngoái, bà được hưởng sái ở nhà Hùng Tráng Sơn. Lúc này bị y đột ngột nhắc đến, bà cũng cảm thấy thèm.
“Đại Lang nương tử cùng Ngũ nương tử đều theo ta đi qua, nhiều người như vậy, phu lang A Sơn khẳng định là không gói kịp, mau đi sang hỗ trợ.”
Hùng đại tẩu hỏi: “Mẹ, vậy còn chuyện làm ăn trong nhà…”
“Có tiếp tục bán cũng là vài miếng điểm tâm, một cân bánh hạch đào, mấy thứ nhỏ như vậy không cần bán, đều gói lại đưa cho A Sơn cùng phu lang của y đi.” Hùng mẫu lại nhìn hai đứa nhi tử lớn nhất trong nhà, nhíu mày nói: “Hai đứa đi ra ngoài chơi, đến lúc ăn cơm sẽ gọi, đừng đi làm phiền trong nhà nhị thúc, hiểu chưa?”
Hai đứa nhỏ có thể ra ngoài chạy chơi nên không để bụng, huống chi Hùng Tráng Sơn tựa như hung thần ác sát, chỉ nhìn thôi đã khiến tụi nó sợ hãi, liền không hề muốn đến nhà y chơi.
Ba người sau khi thu dọn tốt, liền đi đến nhà Hùng Tráng Sơn. Đường Thọ đã sớm truyền thụ cách làm sủi cảo cùng cán bột bánh cho bọn người Lý đại nương tử.
Thấy một nhà Hùng mẫu tiến vào, Uyển Tình vội lôi kéo Lý đại nương tử đứng lên cùng nàng vấn an, hỏi thăm bọn họ.
Tuy rằng Uyển Tình chỉ là một đứa ở, nhưng đồng thời cũng là ân nhân cứu mạng của con mình, nên Hùng mẫu vẫn rất là tôn trọng bọn họ.
Bà vội vàng mở ra giấy gói dầu, lấy hai khối bánh hạch đào đem tới, “Điểm tâm nhà làm, mọi người mau nếm thử.” Hùng mẫu nhiệt tình mà đem điểm tâm nhét vào tay Lý đại nương.
Không được mẹ cho phép, Lý đại nương tử không dám cầm, nàng liền từ chối, sau lại nhìn thấy họ không cách nào khước từ, Uyển Tình mới cho phép nàng nhận lấy.
Thêm một nhà Hùng mẫu, Đường Thọ lại làm thêm hai chén mì lạnh, trộn một ít nhân thịt. Ba nữ nhân nhà Hùng gia đều thuộc dạng tay chân nhanh nhẹn, có thêm các nàng gia nhập, chỉ mất một lát đã gói thêm được 300 chiếc sủi cảo, Đường Thọ liền nói: “Gói thêm một trăm chiếc sủi cảo, nhưng cho nhân ít hơn, để bán cho những khách nhân muốn ăn.”
“Hiểu rồi.”
Bán cho khách nhân tự nhiên liền không thể gói kiểu bánh da mỏng nhân nhiều như là cho người trong nhà ăn, tuy rằng không đến nông nỗi cắn mãi không đến nhân thịt, nhưng chắc chắn là không thể cho nhiều nhân thịt như vậy. Nếu không thịt hươu bào so với thịt dê còn quý, sủi cảo này bán đi chắc chắn sẽ lỗ.
Gói xong sủi cảo thì bên xưởng thực phẩm cũng đã đến giờ tan tầm, Hùng Thiết cùng Hùng Trụ vừa mới đón hai đứa nhỏ, chân trước chân sau tiến vào, thì bọn người Vu Thành Lý Tứ cũng đã hoàn thành việc do thám tin tức mà trở về.
“Nhị lang” Đường Thọ chỉ chỉ Vu Thành cùng Lý Tứ, Hùng Tráng Sơn gật gật đầu, cùng cậu đi ra.
Lầu một ở sảnh có Hùng Thiết, Hùng Trụ cùng mấy đứa nhỏ, không thích hợp để nói chuyện, bọn họ đành đi đến tòa Lâm Cung Các - nơi chuyên dụng cho khách nhân dừng chân nghỉ ngơi - tìm một cái phòng nhỏ, Đường Thọ khóa trái cửa rồi mới xoay người ngồi vào mép giường, nhỏ giọng hỏi: “Các ngươi đã tìm hiểu được cái gì?”
Lý Tứ gật đầu: “Nữ nhân kia đúng là mấy năm trước có sinh ra một đứa nhỏ song nhi, tính toán tuổi tác cùng Trương Phán không sai biệt lắm. Nhưng ta đã dò hỏi qua rất nhiều thôn dân, bọn họ đều bảo chưa từng thấy qua đứa bé song nhi kia, thậm chí đã có người từng hỏi được, chính nhà nữ nhân kia nói rằng đứa nhỏ bị sinh non nên đã chết mất rồi. Bất quá bởi vì nhà nàng là thật sự nghèo khổ, song nhi kia rốt cuộc là đã chết non, hay là sau khi sinh đã bị dìm nước chết, hoặc là đem ném ở nơi nào, thôn dân bọn họ cũng không cách nào nói rõ ràng được.”
Đường Thọ nhíu mày, “Cho nên Trương Phán rất có khả năng thật sự là bọn họ đứa nhỏ, ta đây làm như vậy chẳng phải là đã sai sao.”
“Đương nhiên không thể tính như vậy.”
Vu Thành vội vàng nói: “Có phải thân sinh hay không, không biết, nhưng việc các nàng muốn cùng đứa bé đó nhận thân tuyệt đối không hề là chuyện đơn giản. Bọn họ đến Hạnh Hoa thôn của chúng ta để nhận thân trước, trong nhà có người đã từng đến Đông Kinh, hơn nữa người đó dường như là mang họ Vương.”