Chương 24: Sóng gió

"Nhi tử làm thêm mấy cái là được rồi, không có gì là kham không nổi."

Lúc này thôn dân còn không biết giá cả của nha hương, ít hôm sau biết đến, cũng không có ai dám đến Hùng gia mua nha hương hay bàn chải đánh răng, đây rõ ràng là xoát tiền a.

Nguyễn phụ nói:"Mấy chục văn còn không bằng qua Đường gia mua ít dầu đậu nành, thời điểm xào nấu cho thêm nhiều chút, người một nhà đều thích ăn."

Nguyễn phụ phi thường coi trọng cái nghề này, không quản là nha hương hay bàn chải đánh răng hắn đều tự mình ra trận, không kể là cấy lông hay đánh bóng hộp nhỏ đều thập phần tinh xảo, sáng bóng, so với Hùng Tráng Sơn làm còn tinh tế hơn.

Đường Thọ hết sức hài lòng gật gật đầu, thu hồi hàng mẫu, trả tiền đặt cọc.

"Các ngươi liền chiếu theo cái này làm, trong vòng mười ngày tới, làm ra nhiều hay ít ta đều thu." Đường Thọ quay đầu đối với Hùng Tráng Sơn nói:"Ngươi trước tiên chi lông ngựa cho hắn làm đủ ba mươi cái bàn chải đánh răng."

Hùng Tráng Sơn vào nhà lấy đuôi ngựa đã thu mua từ trước đưa cho Nguyễn phụ.

"Ngươi làm xong thì liền đưa tới, ta còn phải dùng luôn."

Kết toán theo ngày, Nguyễn phụ cầu còn không được, vội vàng gật đầu nói:"Ta đã biết, nhất định cùng ngày đều sẽ đưa tới."

Nguyễn phụ nói xong lại không vội đi ngay,phiền phiền nhiễu nhiễu một bộ muốn nói lại thôi.

"Nguyễn phụ, ông còn có việc?"

Nguyễn phụ trên mặt có chút hồng, lời này của hắn nói ra có chút ngượng ngùng, theo một ý nghĩa nào đó cũng coi như chặn đường tài lộ của thôn dân. Vì sinh hoạt của chính mình, hắn không thể không mặt dày nói:"Hùng phu lang, ngươi xem gia đình ta mấy đời làm thợ mộc, tay nghề tuyệt đối tinh xảo, không bằng ngươi đem sinh ý làm hộp nha hương cùng bàn chải đánh răng hủ thác cho một nhà chúng ta làm, ngươi yên tâm, nhà ta có bốn tiểu tử, mỗi người đều là thợ mộc, ngươi muốn số lượng bao nhiêu đều có thể làm xong."

Đường Thọ cảm thấy không có cái gì không đúng, làm ăn liền phải như vậy, có cơ hội phải tóm chặt lấy, không thì làm sao kiếm tiền, cho nên cậu cảm thấy điều Nguyễn phụ nói cũng không có gì sai.

Chuyện này đối với Đường Thọ là một chuyện tốt, muốn dựa vào thôn dân rải rác làm, giống như một cái lỗ thủng, liền nói vào thời điểm bận rộn, từng nhà đều trồng trọt, ai còn có thời gian làm cái này cho cậu, mà nhóm lang quân cùng quân tử ở Đông Kinh lại không thể một ngày không đánh răng, một khi nha hương cùng bàn chải đánh răng nhà cậu cung cấp không đủ, sinh ý rất có thể bị nhà khác thay thế vào, thương trường chính là tàn khốc như vậy.

"Được, sinh ý này liền để cho nhà ngươi, nhưng không phải độc quyền mà là ưu tiên. Ví như ta có một sinh ý cần số lượng nhiều lại có hạn định thời gian, một mình nhà ngươi làm nhất định không kịp, vậy nên lấy nhà ngươi làm đầu, nhà ngươi có thể làm ra bao nhiêu ta thu bấy nhiêu, còn đâu lại thuê thêm những chỗ khác nữa. Hơn nữa với một điều kiện là nhà ngươi nhất định phải bảo đảm chất lượng, đừng vì muốn đẩy nhanh tiến độ mà lừa gạt ta, khiến nhà ta hỏng việc, không quản sau này cần làm gì đều sẽ không dính níu đến nhà ngươi nữa."

Nguyễn phụ nghiêm mặt nói:"Hùng phu lang ngươi cứ yên tâm, tay nghề nhà ta đã truyền xuống tám đời, tuyệt đối sẽ không dối trá, lừa gạt nhà ngươi."

"Vậy chúng ta cứ như vậy định ra, một chút nữa thỉnh tú tài lại đây viết một cái khế ước." Đường Thọ nói:"Đúng rồi, toàn gia các ngươi đều làm thợ mộc, điêu khắc chút hoa văn dân gian hẳn cũng có thể đi."

"Đơn giản thì được, ta nghĩ khắc chút hoa đào nở rộ, thương hiệu của các ngươi là "chốn đào nguyên", thì khắc một rừng đào nở rộ rất hợp, mà điêu khắc lại không quá rườm rà, chỉ cần vài bút là có thể điêu khắc được cảnh kai, còn ba chứ "chốn đào nguyên" cũng nên khắc lên luôn đi, mỗi hộp như vậy ta sẽ trả thêm cho ngươi hai văn."

Gia cụ điêu khắc cần tốn thời gian, nên cũng phải thêm tiền, dù sao hoa văn càng phức tạp giá càng cao, dù gì cũng là hàng thủ công.

Nguyễn phụ đã có ý tưởng, cũng biết Đường Thọ không phải muốn khắc một đóa hoa đào chen chúc mà là một ý cảnh mờ mịt mỹ lệ, coa thể cho người xem vô hạn ảo tưởng, chính mình bổ não ra rừng đào rực rỡ. Loại hoa văn này tuy đơn giản, nhưng lại yêu cầu người thợ coa tay nghề cao và tinh tế.

"Không thành vấn đề, chốc nữa ta về nhà khắc trước một cái rồi đưa sang đây cho ngươi nhìn thử trước, nếu ngươi thấy được liền chiếu theo cái mẫu đó làm."

"Vậy được."

Nguyễn phụ sảng khoái trở về cùng mấy nhi tử cùng nhau nghiên cứu, điêu khắc không biết bao nhiêu đồ án đều không hài lòng, hoặc là quá mức hoa lệ, mặc dù rất đẹp nhưng quá tốn thời gian, tiền công cao. Hoặc là quá đơn giản, cảm giác tái nhợt vô lực. Nguyễn phụ thắp đèn mày mò cả một đêm, cốt cục cũng điêu khắc ra được một khỏa thỏa mãn, lăn qua lộn lại sáng sớm ngày hôm sau liền đến Hùng gia.

Lúc ông đến Đường Thọ còn chưa có tỉnh dậy, bị Hùng Tráng Sơn bảo buổi trưa hãy quay lại. Tới buổi trưa ông qua nhà, Đường Thọ rất hài lòng với rừng đào Nguyễn phụ điêu khắc, kỳ thật bản thân cậu cũng không thích quá rực rỡ, bất quá rảu rác mấy bông hoa đang nở rộ như vậy rất có cảm giác rừng đào vạn dặm, phong hoa tuyệt mĩ. Đường Thọ nghĩ thầm, không hổ là thợ chuyên nghiệp, chính là rất lợi hại.

Mun thấy khó tưởng tượng cái hộp đó quá, cảm giác phi logic sao sao ấy, hộp nhỏ xíu mà khắc đc như vậy he he. Hoa văn hoa đào



Hùng gia đã làm tốt công tác chuẩn bị, chỉ đợi thương nhân Đông Kinh đến.

Đồng thời bên Đông Kinh kia quả nhiên như Đường Thọ suy đoán, bánh ngọt, bàn chải đánh răng cùng nha hương chủ trong một đêm gây ra náo động rất lớn. Kỳ thật bánh ngọt sau khi đặt làm trải qua mấy ngày sóc nảy đã không còn tươi ngon, không còn mỹ vị như lúc vừa mới làm. Nhưng đối với người chưa từng được ăn mà nói đã thập phần mỹ vị.

Đặc biệt là Vương Hùng đem mấy chỗ đặc biệt phóng lên tới mức tận cùng. Hắn làm theo mấy lời Đường Thọ nói đem mấy ngọn đèn hoa sen đẹp đẽ đốt lửa trên tầng đầu của bánh ngọt, nói với Vương gia chủ mẫu ở Đông Kinh là vậy này là đồ ăn ở tiền triều chỉ có người có công mới được ăn. Những sĩ gia đại tộc được ăn cũng chỉ khi có công lao trong người.

Nói là vô ý, lại làm cho tất cả mọi người đến tham gia sinh nhật của Vương gia đều biết, nhất thời đối với bánh ngọt cực kỳ hiếu kỳ. Quả thật Đường Thọ ra sức làm, mặc dù các sĩ gia đại tộc đã ăn qua đều không thể quên, nhưng khoảng cách giữa Hạnh Hoa thôn đến Đông Kinh lại xa, thời gian dắt bánh ngọt lại lâu, chuyện này chưa có cách giải quyết.

Bánh ngọt tuy rằng không nhỏ, nhưng người đến tham gia sinh yến của Vương gia chủ mẫu cũng đồng dạng không ít, hai tầng bánh ngọt cắt thành khối nhỏ, khách đến dự tiệc phải có thân phận mới được ăn một khối, khiến cho người ta càng thêm thèm.

Sinh yến qua đi, xã hội thượng lưu ở Đông Kinh liền thảo luận một loại đồ ăn được gọi là bánh ngọt, làm người ngạc nhiên chính là ngoài những người ở sinh yến Vương gia được ăn qua, tại những nơi khác căn bản chưa từng nghe thấy, này giống như đồ mỹ vị bị che kín bởi một tấm khăn bí ẩn, làm cho nhóm sĩ gia đại tộc nóng lòng muốn tìm hiểu cho rõ ngọn ngành, cũng càng thêm vững tin đây là trù nghệ cung đình tiền triều bị lưu lạc, bằng không bọn họ cũng không thể không biết.

Mà khiến nhóm sĩ gia đại tộc không thể chịu được chính là, bánh ngọt không ăn được thì cũng thôi, thậm chí ngay cả bàn chải đánh răng cùng nha hương họ cũng không thấy.

Vương Hùng mang bàn chải đánh răng cùng nha hương tới Đông Kinh, đem toàn bộ "quân tử" cho Vương gia chủ mẫu, "hơi thở như lan" dâng lên ba hộp, còn lại liền giữ lại cho các mạng lưới liên lạc ở Đông Kinh.

Thân phận quý trọng thì dâng "hơi thở như lan", người mới có thực quyền thì dâng "thanh tân", không quản loại nào đều được các nương tử cùng phu lang của các sĩ gia đại tộc đều rất thích thú. Vương Hùng biết sẽ nhận được sự yêu thích của các nhóm sĩ gia đại tộc nên cũng không giấu làm của riêng, một hơi liền tung ra ngoài. Chờ tới khi các sĩ gia đại tộc khác sau khi biết đến, tìm hắn nói muốn, trong tay Vương Hùng đã không còn một hộp. Vương Hùng hối hận xanh cả ruột, hối hận thời gian không chảy ngược. Vì có mấy tân sĩ đến nhà, có nằm mơ cũng không nghĩ được cùng tiếp xúc, căn bản sẽ không nghĩ tới sẽ có ngày các nhóm sĩ gia đại tộc đó đích thân đến tận cửa tìm. Kết quả người ta tìm tới cửa, mình lại miễn cưỡng bỏ qua, loại tâm tình này khiến Vương Hùng hận không thể bóp chết chính mình, hận mình hào phóng đem đồ vật phân cho mấy gia hỏa cùng vị với mình, nếu có thể phân đến cho các sĩ gia đại tộc, coa tầng tình ý này sau này cũng dễ qua lại.

"Phi thường xin lỗi, teo g tay ta thật sự không còn một nhánh cũng không còn." Biểu tình của Vương Hùng so với tiểu lang quân của sĩ gia đại tộc còn khoa coi hơn, người không biết còn tưởng ông muốn cự tuyệt hắn.

Đối diện ông thế nhưng lại là con trưởng của Kim gia ở Đông Kinh, tuy không phải con cùng một mẹ, nhưng khẳng định ngày sau sẽ tiếp gia. Vương gia ở Đông Kinh so với Kim gia cũng chỉ tính là một hộ nhỏ, gia tộc Kim gia có vô số người, rất nhiều đát đai cùng tiệm hàng, sinh ý rộng rãi trải dài, một ngày thật sự có thể thu thấu vàng.

Kim Cẩm Trình sinh ra trong danh môn vọng tộc, nghi lễ thi thư đều rất chú trọng giáo dưỡng, vẫn là có mấy phần phong độ danh môn.

Tuy trong lòng có chút thất vọng, nhưng hắn vẫn hiểu đạo lý, cười rộng rãi nói:"Vương ông không cần đa lễ, quả thật là do ta đường đột, người nên xin lỗi hẳn là ta, ta tự ý tới cửa đòi đồ vật nếu người nhà ta mà biết nhất định sẽ đánh gãy chân ta, bất quá thật sự là muốn cho đại ca một bất ngờ. Đại ca nhà ta là một người rất không thú vị, lúc nào cũng theo khuôn mẫu quy củ, chưa từng biểu hiện ra hứng thú đối với cái gì, hiếm thấy gần đây ở Đông Kinh đang truyền tai nhau nha hương cùng bàn chải đánh răng sinh ra một chút hiếu kỳ, ra chỉ muốn lấy được để hống hắn vui vẻ." (Mun: nghe cứ như có gian tình ????????????)

"Nguyên lai là cho con trưởng đích tôn Kim Cẩm Minh của Kim gia a..." Vương Hùng bật thốt lên.

"Ngươi nhận thức đại ca ta?"

"Thử hỏi gia chủ Kim gia Kim Cẩm Minh ở toàn bộ Dục Triều có ai mà không biết?"

Kim Cẩn Trình cười ha hả, đại ca hắn năm bay bất quá mới hai mươi bảy, hai mươi tám đã tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc, cùng những người tài ba cùng lứa, có thúc ngựa đuổi theo cũng không kịp. Đừng nói những người cùng thế hệ không đuổi kịp, ngay cả bản thân hắn chỉ kém hai ba tuổi cũng cảm thấy bản thân không bản lĩnh bằng. Có rất nhiều người giống như Vương Hùng trước mắt, đối với hắn một thái độ, nhắc đến tên đại ca hắn liền chuyển sang loại thái độ khác. Đối với việc này hắn cũng không giận, ngược lại còn cảm thấy tự hào, vì bọn hắn là anh em ruột.

Đúng lúc này, gã sai vặt A Thành vội vàng chạy vào, không để ý tới khách nhân trong phòng, vội vã hành lễ nói:"Quận chủ, người Đường gia đến, Đông Kinh Đường gia cho người đến." Âm cuối cùng còn nhấn mạnh đặc biệt to.

Đông Kinh Đường gia, Đông Kinh Kim gia, Đông Kinh Hoàng gia, Đông Kinh Chu gia là tứ gia đại tộc ở Đông Kinh. Có thể nói, toàn bộ thương mại ở Đông Kinh đều là do bốn đại gia tộc nắm giữ, một chút tôm tép lọt lưới không đủ nhét kẽ răng, không đáng nhắc tới.

Vương Hùng lần này tới Đông Kinh, tuy rằng nói là vì muốn tổ chức sinh nhật cho Vương gia chủ mẫu, nhưng còn có mục đích chủ yếu khác là muốn có thể liên hệ với Đông Kinh Đường gia, có một chút sinh ý cần Đường gia chăm sóc. Nếu là lúc trước khi chưa thấy nhà họ Kim đến, Vương Hùng có lẽ sẽ cao hứng nhảy cẫng lên, giống như thái độ của A Thành, căng thẳng cùng vội vã.

Nhưng bây giờ bất đồng, Kim gia chủ chủ động tìm đến cửa, Đường gia liền không đáng chú ý. Đều nói là ở Đông Kinh có tứ đại gia tộc, nhưng đó là trước đây, nhưng bây giờ Kim gia mới là đầu bảng.

"A Thành không được mất lễ, không nhìn thấy ta còn có khách sao?" Vương Hùng vội vã mắng:"Còn không hướng khách xin lỗi. "

A Thành không biết thân biết phận Kim Cẩn Trình, lại nhìn thái độ Vương Hùng không chút hoang mang, liền biết thân phận đối phương rất quý trọng. Huống chi người này nghe Đường gia tới bái phỏng, vẫn chưa tỏ ra thái độ ngạc nhiên hay a dua nịnh hót, ngược lại rất bình tĩnh tựa hồ cảm thấy Đường gia cũng rất bình thường thôi.

A, không được ngông cuồng tự ý phỏng đoán thân phận người thanh niên trước mắt, vội vàng cúi đầu áy náy nói:"A Thành thất lễ, thỉnh lang quân thứ tội"



"Không sao, không phải việc gì lớn." Kim Cẩn Trình cười nói:"Vương ông đây là có khách tới?"

Đông Kinh bề ngoài nhìn sống yên gió lặng, kỳ thực sóng ngầm bên trong mưa rầm gió cuốn. Vương Hùng từng nghe nói Đường gia cùng Kim gia từng có mâu thuẫn, không rõ thực hư.

Bất quá không quản thật giả, hắn không dám để cho hai nhà giáp nhau, vạn nhất là sự thật, hai người ở tại nhà hắn phát sinh chuyện gì, mạng hắn liền khó giữ.

Lúc này Vương Hùng thầm mắng A Thành ngu dốt, không biết tìm một cái cớ, nói hắn có việc đã ra ngoài, khi trở về nhất định sẽ đến bái phỏng. Vương Hùng oán hận nhìn chằm chằm A Thành, ánh mắt hung ác, khiến a Thành sợ tới mức hận không thể đào một khe nứt nhảy xuống. A Thành đến cùng cũng không biết mình đã làm sai chỗ nào, tay chân luống cuống không biết để đâu cho tốt.

Trừng hai mắt nhìn A Thành, Vương Hùng bỗng nhiên như nghĩ đến cái gì, hai mắt sáng rực, hắn vẫy vẫy tay đối với A Thành. A Thành vội vã chạy tới.

"Hộp "thanh tân" ta tặng ngươi ở Hạnh Hoa thôn ngươi đã dùng chưa?"

Đồ vật mấy trăm văn, A Thành nơi nào cam lòng dùng. Đặc biệt khi mấy ngày gần đây ở Đông Kinh dù có tiền cũng không mua được nha hương. "Quân tử" cùng "hơi thở như lan" quay đầu liền có thể kiếm lời hai, ba lượng bạc, thậm chí còn có thể nhiều hơn. Hộp "thanh tân" trong tay hắn chính là bán ra có thể được hơn một lượng bạc, A Thành đã liên hệ người mua, hẹn buổi tối.(Mun: chỗ này ý của A Thành là vì hàng hiếm nên giả sử mk mua mất 2k, qua tay mk bán ra 4k hay 5k vẫn có ng nguyện ý mua, kiểu qua tay ấy:)))

Sinh A Thành vẫn nói:"Quận chủ, ta chưa dùng qua, ngươi muốn? Ta hiện tại liền đi lấy."

Vương Hùng hài lòng gật gật đầu, càng nhìn càng vừa mắt:"Ngươi đi đi, sau này làm việc chớ hoang mang như vậy."

Vương Hùng quay đầu liền mặt đầy hớn hở:"Tiểu lang quân, vừa nãy ta đột nhiên nhớ tới chỗ ta còn một hộp "thanh tân" chưa dùng tới, là lần trước đưa cho gã sai vặt bảo hắn mang về cấp cho vợ ở nhà dùng, vốn nên sai người mang về rồi, nhưng mấy ngày nay bận rộn, A Thành đi cùng ta nên nhất thời không có thời gian liền quên mất. Bây giờ nhìn thấy người đột nhiên nhớ ra, mới hỏi như vậy. Ngươi xem, nếu ngươi không ghét bỏ, liền cầm hộp "thanh tân" này về đưa đại ca ngươi dùng thử cái mới mẻ."

"Như vậy ngược lại ta số may." Kim Cẩn Trình bất quá cảm thấy mình khá may, ở Đông Kinh hiện tại thịnh hành nha hương cùng bàn chải đánh răng, cửa nhà Vương Hùng cũng đã bị đạp phá. Đã sớm nghe nói, người tặng người mua đã sớm đưa hết, rất nhiều người có tiền đến mà cũng tay không đi về. Bất quá hắn cũng không nghĩ tới, Vương Hùng này vẫn rất có tâm nhãn, âm thầm không chịu cho người chính là muốn dùng để leo lên sĩ gia đại tộc là hắn. Dù sao cũng là đồ hắn muốn, hắn cũng không ngại giúp một tay.

Cũng không ngại vật này tiện nghi, Kim Cẩn Trình liền nhận. A Thành nhìn chằm chằm đồ vật của mình bị người ta lấy đi, trong lòng nhỏ máu.????????

Kim Cẩn Trình vừa đi, Vương Hùng liền nhịn không được cười ha hả:"A Thành ngươi đúng là phúc tinh, ngươi đã giúp ta một đại ân, cái này thưởng ngươi."

A Thành tiếp nhận bạc vụn, không cần cân đo, ước lượng liền đoán được ít nhất cũng phải hai lượng.

"Cảm tạ quận chủ." A Thành đem bạc cẩn thận ôm vào trong lòng hỏi:"Quận chủ, vừa nãy người nhà họ Đường tới, ta đã mời vài phòng khách, ngươi bây giờ có cần tới xem hay không?"

"Dĩ nhiên là có, tuy nói bây giờ Kim gia đứng đầu, nhưng cũng không thể đắc tội Đường gia, nói chung, họ đều lad người chúng ta chọc không nổi".

Nhưng Vương Hùng không nghĩ tới chính là, Đường gia dĩ nhiên tới đòi nha hương cùng bàn chải đánh răng. Đáng tiếc cuối cùng Vương Hùng cũng không thể lôi ra được dù chỉ một cái, Đường gia chỉ có thể tiếc nuối xám xịt mà về.

Sau bữa cơm chiều, Kim Cẩm Minh vì Kim Cẩn Trình tìm được nha hương cùng bàn chải đánh răng mà đặc biệt gọi hắn đến thư phòng, hai huynh đệ nói chuyện xuyên đêm,(Mun: vì đầu óc tui k trong sáng nên cứ nghĩ đen tối) ngày hôm sau trời còn chưa sáng Kim Cẩn Trình mang theo năm, sáu tên hộ vệ, giục ngựa chạy như bay ra khỏi thành Đông Kinh.

Cũng trong lúc đó, trong chủ trạch Vương gia, quận chủ Vương Hàm nhìn nha hương cùng bàn chải đánh răng Vương Hùng dâng lên sắc mặt ngưng trọng.

Trưởng tử Vương Ân Trạch nói:"A phụ, dựa vào cái gì đồ chơi nhỏ như vậy có thể nhấc lên sóng gió ở Đông Kinh?"

Vương Hàm oán hận nói:"Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, gặp chuyện liền chỉ biết hỏi dựa vào cái gì, động não một chút không được sao?"

Cũng không biết hắn đã tạo nghiệt gì, sinh ra mấy nhi tử, đứa sau so với đứa trước còn ngu xuẩn hơn, gặp chuyện cũng không chịu động não, chỉ biết hỏi vì cái gì (ta cười **), dựa vào cái gì, bọn họ sao không chịu động não suy nghĩ một chút bọn họ sao lại sinh ra ở Vương gia mà không phải ở nơi khác.

Vương Hàm tức muốn chết, các nhi tử chỉ biết cúi đầu khom lưng, không dám lên tiếng. Vương Hàm cũng lười phân tích cùng bọn họ, dù có phân tích bọn họ cũng không hiểu. Muốn các nhi tử chịu suy nghĩ về kinh thương của gia tộc là điều không thể, chỉ có thể dựa vào chính mình. Vương Hàm hơi hí mắt, nhìn về phía tiểu nương tử mới mười bốn mười năm tuổi, chính là thời điểm sinh dục tốt nhất, nghĩ nghĩ rồi lại bỏ qua.

Vương Hàm thật sự không nghĩ ra đối sách gì liền trực tiếp phân phó:"Các ngươi hiện tại liền đi tới chỗ Vương Hùng ở Hạnh Hoa thôn, nói cần phải thu mua được phương pháp điều chế nha hương cùng bàn chải đánh răng. Nếu hai người nông gia kia không chịu cấp, các ngươi liền...."

"Ta đã hiểu, a phụ, yên tâm, ta nhất định sẽ mang tin tốt về cho ngài."