Hùng tứ nương lòng hoàn toàn nguội lạnh, lạnh lùng nói:"Lúc này mới mấy ngày mà me cùng a phụ đã quên lúc kia kết ước nghị với cha mẹ ta, lúc trước có lý chính làm chứng, các ngươi là muốn ép ta giao ra phương thuốc sao, Hùng gia có thể cáo trạng các ngươi đòi tiền bồi thường. "
Tôn phụ cao giọng khiển trách:"Nhị lang nương tử, sao ngươi nói chuyện với mẹ như vậy?"
Hai tức phụ Tôn gia thấy thái độ của nhị lão Tôn gia, trong mắt đều lóe lên ánh sáng cười trên sự đau khổ của người khác. Hùng gia thật sự là ngu xuẩn, nghèo cả đời, thật vất vả có chút nghề nghiệp kiếm ra tiền, lại dám truyền cho nương tử đã gả ra ngoài, nương tử đã gả cho nhà khác, bên trên có bố mẹ chồng đè lên, còn giám dấu làm của riêng.
Hùng tứ nương châm chọc giật khóe miệng, ưỡn thẳng lưng giống như cây tùng bách.
"Ta là nữ đã gả ra ngoài, mẹ và a phụ lại chịu đem tay nghề truyền cho ta, cũng bởi vù thương ta. Thời điểm mẹ ta dạy ta điểm tâm đã nói rồi, Hùng gia cùng các nhà khác bất đồng, tiểu nương tử đã gả ra ngoài vẫn họ Hùng, cho nên mới dạy tay nghề cho ta. Ngày sau nếu ở nơi nào bị bắt nạt, nhà mẹ đẻ liền là núi dựa, bất cứ lúc nào cũng có thể trở lại. Có tay nghề này kiếm tiền, ngày sau cháu trai cũng phải dụ dỗ, cung cấp đồ ăn, đây là đường lui cha mẹ cấp cho ngươi." Hùng tứ nương từng chữ từng chữ nói ra, thời điểm nói luôn nhìn chằm chằm cha mẹ chồng, trong mắt tràn đầy kiên định.
Hùng tứ nương biết lúc này mẹ cùng a phụ nàng cho nàng chỗ dựa, thay đổi địa vị ở trong nhà nàng, nếu nàng không nắm lấy cơ hội cường ngạnh, sau sẽ không ngóc đầu lên được, còn có khả năng bị nhà mẹ đẻ xem là dìu không nổi vứt bỏ, dù phát sinh chuyện cũng không chở che nàng. (Híc, muội nghĩ quá rồi ¶∆¶).
Dù Hùng tứ nương nói chuyện không phải là ngữ khí gây sự, nhưng chữ chữ câu câu đều là ý tứ này, Triệu mẫu nghẹn khí muốn chết (bà mẹ ck họ tôn này trước khi lấy ck là họ Triệu, sau lấy ck theo họ ck thì là họ Tôn), từ trước tới giờ chỉ có phu gia áp chế tiểu nương tử gả tới, nào có tiểu nương tử nào lấy hưu khí uy hϊếp phu gia.
"Hùng tứ nương, ngươi có ý gì, uy hϊếp Tôn gia ta?" Tôn mẫu tức giận đập bàn một cái, bát rơi trên mặt đất, vỡ tan nát.
Tôn nhị lang chung sống với Hùng tứ nương những năm này biết nàng quật cường từ trong xương. Hắn thật lòng yêu thích Hùng tứ nương từ trong đáy lòng, điều khiến hắn cảm kích a nương hắn nhất cũng chỉ có việc a nương giúp hắn thú Hùng tứ nương về.
Hắn nắm chặt tay Hùng tứ nương không buông, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi:"Mẹ, ngươi đừng quên lúc trước chúng ta đã đáp ứng Hùng gia, hiện sợ đổi ý không sợ thôn dân chê cười sao. Còn có đại tẩu Hùng gia, nàng lúc trước đem phương thuốc về nhà mẹ đẻ, ngươi quên Hùng Tráng Sơn đã mang người đi đánh đập như thế nào, cuối cùng bồi bạc không nói, Hùng đại tẩu đến giờ vẫn ở nhà mẹ đẻ, không thể quay về Hùng gia, Hùng nhị ca gϊếŧ người cũng dám, các ngươi đừng chọc giận y."
Hùng Tráng Sơn tuyệt đối là Tu La quanh mười dặm tám thôn, danh sách đề cử cũng rất hữu dụng. Tôn mẫu quả nhiên sắc mặt khó chịu.
Hùng tứ nương lại nói:"Mẹ, a phụ, lời của ta nói không phải uy hϊếp, mà là sự thật, các ngươi có thể suy nghĩ một chút, mẹ và a phụ ta đều đã đem tay nghề truyền cho ta, như vật ta về nhà mẹ đẻ ở, chẳng lẽ ở không được?"
Phương thuốc tổ truyền đều đã cấp, làm sao không ở được, sắc mặt Tôn mẫu tái xanh cũng không dám răn dạy con dâu hai. Nếu chọc tới, dưới cơn nóng giận, con dâu hai trở về nhà mẹ đẻ, Hùng gia không tha thứ nháo lên, liền không nói đến bồi thường, chỉ đem phương thuốc thu hồi đi, nhà bà còn có thể có biện pháp gì? Đây chính là một ngày mất trăm văn vào sổ a, một khi nếm trải ngon ngọt, đâu còn cam lòng buông tay.
Huống hồ Hùng gia dễ chọc, nhưng còn có một Hùng Tráng Sơn nha.
Tôn nhị lão muốn ngày qua ngày ngồi không lấy tiền cũng chỉ có thể nhẫn.
Tôn phụ trầm mặt nói:"Được rồi, không nói việc này nữa, đều ăn cơm, mới sáng sớm nháo cái gì?"
Hùng tứ nương lại đứng bất động:"Việc này không xong được, đại tẩu đệ tức trong nhà không có đồ cưới, liền muốn đoạt của ta, liền xong rồi!" Hùng tứ nương hôm nay nhất định muốn Tôn gia cho một cái thái độ, đem từ gốc đến rễ nắm chặt.
Tôn mẫu oán hận nhìn chằm chằm Hùng tứ nương, này không phải là muốn hai con dâu Tôn gia xin lỗi, rõ ràng là muốn nàng xin lỗi. Nếu không xin lỗi, nhìn thái độ con dâu hai thế này, nhất định sẽ đến tai Hùng gia, dùng thực lực Hùng gia hiện giờ, khẳng định không chịu để yên.
Tôn mẫu đè lén tức giận, nghiến răng nghiến lợi, đem tà hỏa phát tiết lên hai người con dâu khác:"Hai người các ngươi không có giáo dục, còn không xin lỗi nương tử nhị lang."
"Mẹ..." Tôn đại tẩu thế nào cũng không nghĩ tới, nàng là người được sủng ái nhất trong nhà, sẽ có một ngày phải kéo mặt mũi xuống xin lỗi Hùng tứ nương luôn bị bắt nạt. Rõ ràng nhà mẹ đẻ Hùng tứ nương nghèo nhất, là trèo cao gả tới, còn nàng không phải. Ông bà thái độ kiên quyết, đại tẩu cầu viện nhìn một vòng, tứ cố vô thân, chỉ có thể đè xuống xấu hổ xin lỗi Hùng tứ nương. Sau là tam đệ nương tử cũng quy củ nói xin lỗi, lúc này mới tính thôi.
Hùng tứ nương những năm này chịu bao nhiêu oan ức Tôn nhị lang cũng biết được, càng đau lòng hơn, trước kia là không có cách nào ra mặt, hiện tại có cơ hội liền nói:"Mẹ, a phụ, điểm tâm trong nhà đều da nương tử ta làm, một ngày mấy chục cân, nàng là một tiểu nương tử cũng đủ mệt, ta thấy trong nhà, ngoài nhà cũng không cần nàng làm tiếp, để tránh khỏi mệt chết thân thể." (nghe ông này nói vậy thì trước đây 1 là ông này vô năng k bảo vệ vk đc, hai là cũng k được hai lão già yêu thương ????, dù xã hội nào đi nữa, con dâu mà k có tiền cũng k đc bm ck yêu thương hazzzz)
"Như vậy sao được, trước giờ đều là chia đều." Tôn đại tẩu nói.
"Đại tẩu chỉ cần cấp sinh ý cho nhà, mối ngày ghi sổ mấy trăm văn, vậy những công việc khác không cần tẩu nhúng tay."
Tôn mẫu tức giận đứng dậy đi vào trong nhà, liếc mắt không nhìn Hùng tứ nương một cái:"Sau này công việc trong nhà nhị nương không cần làm nữa, mấy người các ngươi phân công chia nhau, còn ai không phục, liền mỗi ngày cho ta mấy trăm văn vào sổ, cũng không cần các ngươi làm nữa. Mấy nương tử của các ngươi có thể lấy ra, sau này mọi việc trong nhà đều là do ta toàn bộ phụ trách. "
Tôn gia không yên ổn, Hùng gia vui sướиɠ, bánh hạch đào so với điểm tâm trước kia quý hơn nhưng lợi nhuận cũng lớn hơn. Người giàu trên trấn càng ưa chuộng bánh hạch đào."
"Ngũ nương tử cho ta ba cân bánh hoa đào, hai cân bánh hạch đào."
Ngũ nương tử thu tiền, giúp đỡ xắp xếp gọn gàng, nam nhân kia nửa thật nửa giả oán giận:"Nhà ngươi đều đem tay nghề chế tác điểm tâm truyền cho tứ tỷ, chúng ta nhập hàng toàn phải chạy đến Tôn gia thôn bên rất không tiện."
Động tác của ngũ nương dừng lại một chút, sau đó như không có chuyện gì xảy ra nói:"Mẹ, a phụ đau lòng đại tỷ, muốn cho đại tỷ ở nhà chồng dễ chịu chút."
Nam tử kia liền cố ý nói:"Nhà ngươi ngược lại là đau lòng tiểu nương tử trong nhà, chắc chắn con gấu ông, con gấu bà cho nương tử ngươi tay nghề này để lại tay nghề tốt hơn đi?" Lời này chính là thăm dò chân thật. Nếu như Hùng gia thất sự đem tay nghề này truyền cho ngũ nương, chính là giống như tứ nương, lợi nhuận cao hù người. Hùng ngũ nương tuy rằng cao tuổi, mà ở trong thôn cũng sẽ trở nên phi thường quý hiếm.
Hùng ngũ nương ngón tay siết chặt hộp cơm, mẹ, a phụ nàng không cùng nàng nói qua những thứ này.
"Ngũ nương, ngươi đứng ngốc ở đó làm gì, mau đến đây giúp ta trang điểm tâm."
"Há, đến, mẹ."
Hùng mẫu nghe hai người nói chuyện, liền biết nam nhân này là cố ý đến tìm hiểu, Ngũ nương tử năm nay đã mười tám, lớn như vậy, Hùng mẫu không thể không vì nàng mà suy nghĩ, nếu có thể gả cho người tốt, ngũ nương cũng được hưởng phúc. Ngược lại tay nghề điểm tâm cũng cho tứ nương, nghĩ thêm một cái cho cái tay nghề cho ngũ nương nhị lang phu lang cũng sẽ không không đồng ý, cái này một ngày nào đó đến nói rõ với hắn một tiếng. (Mới đó mà đã tham rồi, đúng là cực phẩm mà ????????)
Hùng mẫu cố ý nói lớn tiếng, khiến người trong thôn nghe được rõ ràng:"Hùng gia trước giờ không có khắt khe với nương tử gả ra ngoài, tứ nương có, ngũ nương chắc chắn sẽ có, tay nghề điểm tâm sau này cũng sẽ cấp ngũ nương mang đến nhà bà tử, điều kiện giống với Tôn gia."
Sáng sớm tới tìm Hùng gia nhập hàng không ít người, ánh mắt nhìn ngũ nương lập tức liền bất đồng, thậm chí có mấy người tuổi tác hơi lớn hơn chút trực tiếp hỏi điều kiện của người ta, trong lúc nhất thời rất nhiều người trong và ngoài thôn đều sai người tới hỏi ngũ nương việc thành hôn, ngũ nương tử từ một người không ai hỏi thăm trở nên nóng bỏng tay.
"Ca phu, ngươi lấy ra đồ vật gì tốt vậy, ngửi thơm quá." Hùng Trụ trước kia được thôn dân báo cho, nhị ca hắn lại có đồ vật mới mẻ gọi hắn bán. Người đến kia ánh mắt hâm mộ, quả thực không thể tại trên người Hùng Trụ đâm thủng mấy cái lỗ, hắn sao lại tốt số như vậy, mỗi ngày đều được thử đồ mới trên quầy kia của ca phu.
Hùng Trụ trong ánh mắt hâm mộ ghen tị hận của mọi người đi vào trong nhà Hùng Tráng Sơn, vừa vào đã ngửi thấy một luồng mùi thơm chưa từng được ngửi qua, tựa béo mà không béo, ngọt ngào câu nhân.
"Ca phu, ngươi liền làm được đồ tốt gì vậy?"
Đường Thọ đối với Hùng Tráng Sơn phất tay một cái, Hùng Tráng Sơn ôm ra một vật, vật kia bao trùm một tầng màu trắng, ở giữa điểm mấy bông hoa màu trắng, so vơi miệng chén không lớn hơn được bao nhiêu, hương vị lại tràn ngập gian phòng, Hùng Tráng Sơn không nhẹ không nặng, đem đồ vật tầng tầng để trên bàn.
Đường Thọ đau lòng kêu lên:"Ngươi nhẹ chút, chỉ làm được có một cái như vậy, ngươi mạnh tay sẽ bể."
"Ca phu, vật này sợ là không rẻ đi?" Thấy ca phu hắn sắc mặt đau lòng cũng nghiêm túc lên.
"Đương nhiên không rẻ, đồ ăn này là bánh ngọt. Bánh lớn như vầy là một trăm tám mươi văn, cứ chồng thêm một tầng là một trăm văn, cứ thế mà suy ra."
Bánh ngọt cũng không phải đồ vật của Tây Dương, ở triều Tống đã sớm có. Theo ghi chép là do một cung nữ phát minh, nàng để sữa bò lên men, cuối cùng chế thành bơ. Cổ nhân so với hậu thế tưởng tượng thông minh hơn nhiều lắm.
"Cái gì, một trăm tám mươi văn, ca phu, này cũng quá đắt đi!"
"Đồ quý thì làm sao, quý như vậy các sĩ gia đại tộc lúc bỏ tiền mới không cảm thấy bôi nhọ thân phận của họ, bọn họ yêu thích hàng xa xỉ, chúng ta liền cho bọn họ hàng xa xỉ."
Hùng Trụ như nhớ tới cái gì, chậm rì rì nói:"Này thì ngược lại, trước ta đến trấn Ngọc Lâm bán bánh hạch đào, bán đến Vương trạch, tỳ nữ nhà hắn sắc mặt rất khó xem. Nói cái gì điểm tâm rẻ như thế lang quân làm sao có thể ăn, ăn vào nhỡ đau bụng thì phải làm sao! Hừ, không phải ghét bỏ đồ vật của ta tiện nghi sao, lúc này có đồ quý, to bằng lòng bàn tay liền một trăm tám mươi văn, nhìn xem hắn ăn có nổi không. Không phải chỉ là một Đông Kinh Vương gia thôi sao, còn thật đề cao bản thân."
Đường Thọ cười nói:"Ngươi liền mang đi đi, hỏi nàng có thể từng gặp, vật này quý lắm, bắt tay vào làm thập phần không dễ dàng, trong cung cũng không có, chỉ hoàng tộc trong tiền triều mới có thể ăn. Bánh ngọt loại này nhiều tầng, cứ thêm một tấc là một trăm văn, càng cao càng quý, mấy lượng bạc cũng có."
"Mấy lượng?" Hùng Trụ nuốt vài ngụm nước miếng:"Quá mắc đi!"
"Ngươi yên tâm, sẽ có người mua, bản thân nguyên liệu nấu ăn quý mà thôi."
Hùng Trụ có chút run rẩy, nhưng nghĩ tới sắc mặt xem thường của tỳ nữ kia, liền hận không thể lập tức đi đến Vương trạch khoe khoang với nàng.
"Cái gì, nhỏ như vậy liền muốn một trăm tám mươi văn, ngươi cái người điêu ngoa!" Quả nhiên tỳ nữ kia nghe xong liền hét toáng lên sợ hãi.
Hùng Trụ liếc xéo nàng, so với thái độ lúc tỳ nữ đó xem thường hắn ở Vương trạch còn muốn ngạo mạn hơn ba phần.
"Ăn không nổi liền nói ăn không nổi, kinh hãi thái quá như vậy làm gì. Trước đó vài ngày còn nói mấy văn điểm tâm không xứng với tiểu thư nhà ngươi, bây giờ ngay cả bánh ngọt một trăm tám mươi văn cũng ăn không nổi, nguyên lai là chỉ được cái mạnh miệng."
Tỳ nữ không phục, cả giận:" Ai nói mạnh miệng, ta là... Ta là nhìn điểm tâm này không đáng. "
______
11:34"
9/6/21