Thời điểm nghe Hùng gia gọi người qua, Tôn gia liền hiểu, chỉ là không nghĩ tới Hùng gia dĩ nhiên đem tay nghề làm điểm tâm trực tiếp truyền cho tứ nương tử, còn tưởng rằng nhiều nhất là chỉ được giúp bọn họ làm việc vặt.
Hùng gia yêu cầu người nhà họ Tôn không được học lén tay nghề, không được bức bách tứ nương tử dạy dỗ, nếu cảm thấy không đáp ứng được, Hùng gia sẽ không truyền thụ cho tứ nương nữa.
Cùng với Tôn gia, Hùng gia còn mời lý chính của Hạnh Hoa thôn tới làm chứng, hai nhà lập chứng từ, song phương ký tên đồng ý.
Hùng mẫu nói:"Những lời nói trước đây, ngươi cũng đừng trách ta nói khó nghe, tay nghề tứ nương nhà ta không cùng mấy lang quân tứ nương nhà ngươi có quan hệ gì (ý bà đang nhắc đến anh em chồng nhà tứ nương) cũng đừng nghĩ có thể phân tiền cùng tứ nương nhà ta, bằng không đừng trách Hùng gia mang giấy tờ lên nha môn cáo thượng."
Hùng mẫu nói không chút khách khí, khí thế lớn, Tôn gia ngay cả rắm cũng không dám thả, Hùng gia đây chính là đầu hỏng mới đem tay nghề điểm tâm dạy cho tứ nương, khiến cho Tôn gia gã ngồi nhà cũng có tiền, tự nhiên không thể đem chuyện tốt này đẩy ra ngoài.
Tôn phụ Tôn mẫu luôn mồm đảm bảo, Tôn đại lang cùng Tôn tam lang cùng hai nương tử trong lòng đều có ý kiến, vật này ở Hùng gia kiếm ra tiền bọn họ biết. Trước cùng Tôn nhị lang đến Hùng gia lấy điểm tâm mang lên trấn bán dễ dàng kiếm lời mấy chục văn, có thể tưởng tượng Hùng gia này có thể kiếm vào ngày càng nhiều. Vào lúc này Tôn gia dù có tiểu tâm tư cũng không dám biểu lộ ra ngoài, sau nghĩ cách lấy đồ vật sau, giờ không thể chọc giận Hùng gia, không chỉ một đồng cũng không có, không chừng còn không có cơ hội lấy bánh lên trấn bán.
Người Tôn gia đều đi, bao gồm cả Tôn nhị lang, chỉ lưu lại Hùng tứ muội ở lại Hùng gia học nghề. Ở lại học mấy ngày Hùng tứ nương biết đến số tiền thu được thật không dám tưởng tượng, nàng thật không dám tưởng Hùng mẫu sẽ đồng ý truyền cho nàng, có thể để cho Tôn nhị lang đi nhập hàng bán nàng đã thập phần thỏa mãn.
"Tứ nương tử, tay nghề này là của ca phu nhị lang ngươi cho ngươi, đừng vong ân bội nghĩa. Phu lang nhị ca ngươi đau lòng ngươi, muốn ngươi trải qua cuộc sống ngày càng tốt hơn, không phải là cho ngươi lấy đồ nhà mẹ đẻ cấp cho nhà chồng." Lời này không biết Hùng mẫu đã gõ tứ nương bao nhiêu lần, tứ nương đều cung kính đáp, lần này cũng không ngoại lệ.
Hùng mẫu nhìn nữ nhi ngoan ngoãn, tâm mềm nhũn ra, nữ nhi này từ lúc ra đời đã phải chịu khổ cùng nàng, lúc tới nhà mẹ đẻ làm việc cũng không dở mánh lới, là một đứa nhỏ tốt.
"Nếu Tôn gia dám cứng rắn với ngươi, cầm tiền chúng ta bắt lạt ngươi, ngươi cứ việc về nhà, mẹ, a phụ và các huynh trưởng sẽ làm chủ cho ngươi. Ngươi cũng đừng sợ, nhà mẹ đẻ vĩnh viễn là nhà của ngươi, không biết phát sinh chuyện gì đều sẽ tiếp nhận ngươi, chắc chắn sẽ không để ngươi không có nhà để về."
"Mẹ." Hùng tứ nương òa khóc lên, giống như muốn khóc ra hết những ấm ức mấy năm nay.
Ở lại học mấy ngày, có thể nắm giữ tay nghề chế tác điểm tâm, Hùng tứ nương liền cáo biệt, lúc gần đi còn cố ý đến nhà Hùng nhị lang một chuyến. Hùng mẫu không có tận lực che giấu, nàng biết nàng có thể học tay nghề này đều là công lao Đường Thọ, lại đây cám ơn.
Đường Thọ nhìn Hùng Tráng Sơn như hổ rình mồi???? ôm vai đứng bên cạnh, nhiều lời hơn nữa cũng không dám nói, tên này ghen lên sẽ lấy mạng của hắn, sẽ khiến hắn gãy lưng a.
"Không có chuyện gì, ngươi là tứ muội, ta là phu lang nhị lang, cái gì có thể giúp ta và ca ca ngươi sẽ không đứng nhìn không quản." Đường Thọ nói:" Những yêu cầu khác ta cũng không có, chỉ mong ngươi nhớ kĩ ngươi có được tay nghề này toàn bộ nhờ vào nhị lang, ngày sau nhị lang có nhu cầu gì cần trợ giúp, ngươi và lang quân ngươi chớ ngồi yên không để ý tới."
Đường Thọ vẫn lo lắng cho Hùng Tráng Sơn, tính tình y quá bạo lực, có thể động thủ sẽ không nói nhiều. Hắn chỉ sợ sau này hắn đi rồi, Hùng Tráng Sơn hoặc là trong thôn hay ngoài thôn đem người đánh, đến lúc đó lại vì nhân duyên kém, không một ai chịu hỗ trợ. Những người khác trong thôn tạm thời cũng chưa biết, còn mấy người nhà này hắn muốn nắm cho chặt, sau Hùng Tráng Sơn thật sự gặp chuyện, có thể đem toàn lực giúp đỡ y.
Hùng tứ nương biết Hùng Tráng Sơn không muốn cùng Hùng gia tới lui, định làm ra điểm tâm cùng dầu đậu nành liền đi. Đường Thọ đều dạy bọn họ cách làm dầu đậu nành, coi như thôn dân không tới đổi, thì cũng không tới mức phải bỏ tiền đi mua.
Hai tay nghề đều đã dạy xong, Đường Thọ có chút thả lỏng, ép dầu đậu nành tốn sức hắn chưa từng dùng, đều là Hùng Tráng Sơn ra sức, mà việc cho gà, vịt, heo, dê ăn cũng luyến tiếc để Đường Thọ làm, Đường Thọ mỗi ngày đều thanh nhàn, mỗi ngày đều ngũ thẳng khi mặt trời lên cao. Nghĩ lại từ sau khi hắn đến Dục Triều, mới ngày đầu bị bệnh còn không có được nhàn nhã như thế này, mấy ngày liên tiếp trải qua sinh hoạt trắng đen lẫn lộn.
Hùng Tráng Sơn biết mấy ngày nay Đường Thọ mệt mỏi, tới thời điểm ăn cơm liền làm tùy tiện một chút điểm tâm, ăn xong rồi đi làm việc.
Lúc này vào nhà thấy Đường Thọ ngồi dậy liền dừng công việc trong tay liền lấy quần áo ủ trong chăn ra mặc vào cho hắn. Đường Thọ vuốt mắt, dang tay cho y mặc, chuyện như vậy mỗi ngày đều diễn ra, Đường Thọ lúc mới bắt đầu còn không mấy dễ chịu, bây giờ tập mãi thành quen.
Y phục trên người tràn ngập nhiệt độ và có khí tức của Hùng Tráng Sơn, Đường Thọ mặc trên người như là bị y đánh dấu, Hùng Tráng Sơn rất hài lòng, người này là song nhi của y a.
Đường Thọ chậm rì rì từ trên người bò dậy, ngáp một cái:"Ta nằm mơ ăn mì vằn thắn, một phút chốc chúng ta đi ăn mì vằn thắn đi."
"Mì vằn thắn?"
Thi thoảng Đường Thọ có nói ra mấy cái tên đồ ăn kì quái, có lúc Hùng Tráng Sơn biết nhưng ở đây lại có tên gọi khác, Hùng Tráng Sơn nghĩ nguyên nhân do khác nơi sống nên cách gọi cũng khác nhau. Y biết nam nhân người bắc có lối sống khác biệt nên cũng không quá để ý những chi tiết này.
"Được, muốn ta chuẩn bị gì sao?"
"Ngươi đi mài nhiều bột mì về một chút, trong nhà còn có chút thịt, ta làm."
Đường Thọ đi đến gian ngoài đánh răng rửa mặt, Dục Triều đánh răng đều dùng cành liễu, đem cành liễu ngâm nước, lúc xé ra bên trong lộ ra sợi liễu, sợi liễu nhỏ như cái lược, nhà nào có điều kiện hơn thì dính thêm ít muối, cũng có thể đánh răng sạch sẽ.
Dương cành liễu thuộc về vật tiêu hao, mấy sợi dương liễu chẳng được mấy ngày liền trọc, Hùng gia trước đây chỉ có mình Hùng Tráng Sơn nên không có chuẩn bị nhiều. Vừa vặn dùng hết, Đường Thọ nhìn cành dưỡng liễu trọc đến xuất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hùng Tráng Sơn vừa vặn đi say bột trở về, nhìn thấy liền nói:"Sáng sớm ngày mai liền nói với thôn dân, nhà ai có thì mang qua đổi, chúng ta dùng dầu đậu nành đổi."
"Không cần, mấy cành dương liễu này vẫn còn dùng được, hơi không để ý là đem lợi đâm thủng, chúng ta tự chế đồ đánh răng, ta sẽ chế tác Nha Hương." Đường Thọ nhớ tới trong lịch sử Tống triều đã tồn tại bàn chải đánh răng cùng kem đánh răng, bất quá cũng không gọi như vậy mà gọi là Nha Hương.
Trong một quyển hương phổ thư tịch Tống triều ghi chép là do các hương liệu chế tác thành. Trong đó có vài loại hắn nhớ đặc biệt rõ ràng, bởi vì hai loại hương liệu kia thập phần quý giá, chỉ có sĩ gia đại tộc mới có thể dùng.
Căn cứ trong sách ghi chép, Tống triều sử dụng nha hương sớm nhất chính là hòa thượng trong chùa miếu. Chùa miếu kia chính là nhang đèn cường thịnh, khách hành hương đông đảo, không thiếu tiền nhang đèn. Cho nên những hòa thượng kia mới có tiền nhàn rỗi chế tác Nha Hương. Bọn họ đem nguyên liệu chế thành Nha Hương để vài trong một cái bình phong kín, sau khi cơm nước xong ngậm trong miệng hay là nuốt xuống, mồm sẽ lưu lại mùi hương. Sau đó rất nhiều sĩ gia đại tộc đều làm như vậy, lâu dần liền dùng để đánh răng.
Sau vì Tống triều bị diệt, mới mở ra triều Nguyên trước sau không học được đánh răng, Nha Hương cũng từ từ biến mất. Cảnh này khiến cho người nhà Thanh cho rằng người tiền nhân dơ bẩn, không biết sạch sẽ, thậm chí cho rằng bọn họ không đáng răng lại không biết Tống triều đem hàm răng thanh khiết từng phát triển đến một độ cao chưa từng có.
Đường Thọ sờ cằm, đôi mắt híp lại, cười đến có chút gian trá:"Nhị lang, kiếm lời của người giàu có ý gì, kiếm của người giàu mới là vương đạo! Ta muốn bọn họ phải cam tâm tình nguyện dâng tiền tới tận cửa!"
Mang bạc tới cầu sao? Có tiền có gì mà không mua được, làm sao có khả năng mang bạc tới cầu người. Hùng Tráng Sơn thật sự không hiểu nổi làm sao có thể bị người xin mua đồ, mà cái việc nhỏ bé vô vị này y chưa bao giờ muốn tranh luận với Đường Thọ, đều là Đường Thọ nói cái gì thì chính là cái đó.
"Hảo, vậy chúng ta liền làm cái Nha Hương đánh răng mà ngươi nói, ngươi nói đi ta làm."
Đường Thọ sợ nói không rõ, bắt lấy bàn tay Hùng Tráng Sơn, tại trên tay y vẽ lại hình dáng bàn chải đánh răng:"Đại khái chính là hình dáng này, nơi này là đầu, có thể dùng lông tơ nhỏ nhắn của ngựa, nơi này là chuôi, mài mịn một chút, cầm trên tay có cảm giác hảo là được."
Đường Thọ tại đôi tay thô ráp của Hùng Tráng Sơn vẽ rất nghiêm túc, không có một tâm tình khác nhưng Hùng Tráng Sơn có a, y cùng với tay trái làm bạn đến hai mươi tám năm, rốt cục cưới được phu lang, hận không thể đem hai mươi tám năm dự trữ bàn giao sạch sẽ trong một đêm, không biết làm sao Đường Thọ lại không muốn.
Hiện tại bàn tay của y được bàn tay non mềm của phu lang nắm lấy, đầu ngón tay trong lòng vàn tay y họa đến họa đi, Hùng Tráng Sơn không có tâm tư nghe, một đôi mắt một phút chốc nhìn chằm chằm bàn tay trắng nộn của phu lang, một phút chốc nhìn cái miệng nhỏ đóng đóng mở mở. Ực...ực... Hùng Tráng Sơn phát ra một tiếng nuốt nước miếng vang dội.
Đường Thọ tức đến mặt đỏ rần, quát:" Hùng Tráng Sơn ta là đang nói chuyển nghiêm túc, hơn nữa ngươi tối hôm qua không phải đã tới rồi sao? Ngươi họ con gấu, không phải thật sự là gấu, không cần một ngày mười hai canh giờ đều phát tình... A, ngươi làm gì, ngươi thả ta xuống dưới."
Giường gỗ không chịu được trọng lượng, phát ra tiếng "kèn kẹt."
Chờ mì vằn thắn làm xong đã qua giờ cơm, Hùng Tráng Sơn rửa chén đi vào trong nhà, Đường Thọ bọc chăn ngồi ở trên giường.
Hùng Tráng Sơn da mặt không đỏ không trắng, nửa điểm cũng không có cảm giác ngại:" Ngươi buổi sáng nói bàn chải đánh răng cùng Nha Hương làm như thế nào, ngươi nói lại một chút."
Đường Thọ hầm hừ:"Không cần ngươi, ta tự mình cũng có thể làm."
Những thứ đó khi nhìn Hùng Tráng Sơn làm thì rất tốt, đến lân Đường Thọ làm thì suýt cắt vào tay mấy lần, Hùng Tráng Sơn vội vã giành lại.
"Đưa ta, những thứ thô ráp này ngươi không thể làm, ngươi chỉ việc nói, ta đảm bảo lần này ta sẽ nghiêm túc nghe, không nổi tâm tư khác."
Đường Thọ chú ý tới y nói là "lần này", nói cách khác còn có lần sau? Liều mạng tự nói với mình, cùng một con gấu tính toán cũng không được gì, cố đè xuống lửa giận:"Ngươi như vậy..."
Nhánh gỗ kia trong tay Hùng Tráng Sơn nghe lời vô cùng, chỉ vài phút Hùng Tráng Sơn làm ra một cái.
"Là bộ dáng này sao?"
Đường Thọ gật đầu:"Đúng, nơi này cần gắn một chút lông tơ ngựa, trong thôn chúng ta có người nuôi ngựa sao?"
"Không có, bất quá ta biết mấy sĩ gia đại tộc gϊếŧ súc vật, cùng người hầu mấy nhà bọn họ quen biết, đưa cho họ mất đồng tiền, một ít đuôi ngựa tuyệt đối có thể lấy ra."
"Vậy thì tốt, ngày mai chúng ta đi lên trên trấn, ta phải tự mình tìm một chút hương liệu làm Nha Hương."
Hương liệu này chênh lệch giá rất lớn, đồng dạng nhưng phẩm chất khác nhau giá cũng sẽ khác, càng tốt giá càng cao. Dùng kinh tế Hùng gia trước mắt mà nói, quá tốt không mua nổi, kém quá cũng không được, những đại gia tộc đã quen dùng đồ tốt, chỉ cần dùng qua liền biết.
Đường Thọ tự mình muốn đi chính là muốn tự mình chọn lựa, nhìn có thể hay không sửa mái nhà dột, coi như không thể cũng có thể phân chia thượng phẩm cùng hạ phẩm.
"Có thể, ta bồi ngươi, ngươi muốn mua gì đều được."
"Tiền bạc trong nhà có đủ chưa? Lần này mua đồ vật rất đắt, cần trầm hương, bạch đàn hương, xạ hương..."
Hùng Tráng Sơn nói:"Đủ, ngươi cứ việc yên tâm, tiền kiếm lời trước đây ta đều mang cho ngươi."
_______
Chà, cháp ngắn nhất trong 15c đã cập nhật.
13:27"
8/6/21