Chương 48: Hắn là Kỳ Tà (5)

Rất nhanh con tang thi tiến hoá đã bị đánh đến khó giãy dụa, triệt để tắt thở.

Ánh trăng sáng bạc dừng trên xác chết không thể nhúc nhích của nó, Nguyên Ấu Sam buông lỏng hai tay ra đặt mông ngồi dưới đất thở hổn hển.

Mu bàn tay bị ăn mòn chưa khỏi hẳn, da non mọc ra vừa đau vừa ngứa, trong lòng nghĩ đến mà sợ.

Lần này có chút may mắn, nếu không có dị năng giả ở căn cứ đến, hấp dẫn những tang thi sơ cấp kia đi, nhiều mặt bị công kích như vậy chỉ sợ đã xảy ra chuyện.

Nghe thấy tiếng súng và động tĩnh ngày càng lớn, mơ hồ còn có tiếng động cơ xe. Cô quay đầu nhìn thoáng qua, rồi sau đó chịu đựng ghê tởm, dùng dao mổ đầu tang thi ra.

Một viên tinh hạch mượt mà trong suốt nằm bên trong, lúc lấy nó ra vẫn còn một chút tính ăn mòn, khiến tay cô đau nhức.

Cúi đầu nhìn, đầu ngón tay đã bị tầng ăn mòn kia làm rách da.

Nguyên Ấu Sam vận dụng kỹ năng hệ chữa trị làm vết thương lành lại, đồng thời nhặt gậy bóng chày cạnh chân lên, đem nguyên thạch nhét vào trong không gian.

Khi cô đứng dậy sau lưng đã có hai chiếc xe đi đến, lục tục có vài người đi đến.

Mấy người vũ trang đầy đủ từ trên xe đi xuống, có hai người trong tay cầm súng, mơ hồ có trạng thái đem cô vây quanh.

Trong lòng cô ngay lập tức cảnh giác, nắm chặt gậy bóng chày.

Cẩn thận quan sát, cô cảm thấy nhóm người này không phải cùng một phe, có thể là người của vài tiểu đội.

Người từ trên xe xuống hét to, “Các người qua bên kia kiểm tra một chút xe có tang thi lọt lưới hay không, cần phải đem tang thi trong khu vực thanh lý sạch sẽ."

Còn có vài người đi đến chỗ thi thể tang thi tiến hoá đánh giá, dùng chân đá đá, lại nhìn Nguyên Ấu Sam, không chút nào che dấu đánh giá.

Đúng lúc này lại có một chiếc xe hơi lái tới, hai nam một nữ từ trên xe nhảy xuống, đi nhanh về bên này.

Trong đó, một thanh niên nhìn thấy thi thể trên mặt đất, khuôn mặt có chút khó coi.

Phía sau hắn ta có người nhỏ giọng nói; “Anh Lỗ, hình như là con tang thi tiến hoá kia, đã chết…”

Lỗ Thành Dương tức giận nói: “Tôi không mù, nhìn thấy được!”

Vốn tiểu đội bọn họ đang ngủ say sưa trong căn cứ, ai ngờ nhận được thông báo khẩn cấp, nói có tang thi tiến hoá xâm nhập vào tầng ngoài căn cứ, rất có thể là con tang thi tiến hoá loại ăn mòn kia!

Nhận được tin tức không ít tiểu đội đều chạy đến, tuy là trợ giúp nhưng đều mang tâm tư tranh đoạt.

Trong đầu tang thi tiến hoá có tinh hạch giúp dị năng tăng cấp đã sớm không phải bí mật, mỗi một dị năng giả đều đỏ mắt đối với tinh hạch.

Đừng nói Lỗ Thành Dương thèm nhỏ dãi, hắn ta biết mấy dị năng giả cấp hai của tiểu đội khác cũng dòm ngó đến con tang thi tiến hoá này.

Nhưng hắn đã lâm vào tình thế bắt buộc phải có viên tinh hạch này! Hắn nhất định phải nhanh chóng thăng lên cấp ba!

Nhìn thấy mấy tiểu đội vây quanh, trong lòng hắn lộp bộp một chút, nhưng vẫn an ủi chính mình loại tang thi tiến hoá nào dễ đối phó như vậy.

Đến khi nhìn thấy thi thể nằm trên mặt đất, tinh hạch đã bị đào mất, hắn vẫn không nhịn được tức giận.

“Tinh hạch đâu rồi! Là ai cầm đi!”

Lỗ Thành Dương ánh mắt đảo qua một vòng, cuối cùng ánh mắt âm trầm rơi trên người Nguyên Ấu Sam.

Nguyên nhân không có gì khác, những người xung quanh hắn ta đều biết, đều là thành viên của tiểu đội khác, hẳn cùng lúc đó nhận được tin tức, đều vừa đến không lâu, không có thời gian chiến đấu cùng tang thi tiến hoá.

Ở đây chỉ có người phụ nữ trẻ tuổi lạ mặt này, trên người còn dính không ít máu, gậy bóng chày trên tay vẫn còn nhỏ máu, hiển nhiên vừa mới xảy ra một hồi chiến đấu ác liệt.

Một người trong đội khác nhún nhún vai, “Lúc chúng tôi đến nó đã chết rồi, nếu đoán không sai hẳn vị tiểu thư này đã xử lý xong đi?”

Tuy rằng Nguyên Ấu Sam lẻ loi một mình, nhưng cũng không có ai dám coi thường cô.

Bởi vì con tang thi tiến hoá có tính ăn mòn này đã sớm nổi danh bên ngoài, có vài dị năng giả cấp hai đã thiệt mạng trong miệng nó.

Có thể gϊếŧ được nó nói lên cô gái nhìn nhu nhược yếu ớt này, ít nhất cũng là dị năng giả cấp hai.

Thậm chí có thể là cấp ba!

Về phần tinh hạch, ai gϊếŧ được thì là của người đó.

Tuy bọn họ cũng rất tiếc nuối, nhưng càng không muốn đắc tội với một cường giả như vậy.

Trong ba người có một thiếu nữ mím môi, thấp giọng nói: “Anh Lỗ, hay là thôi đi, chúng ta chỉ cần làm nhiệm vụ khác…”

“Cô thì biết cái gì!”

Lỗ Thành Dương quát khẽ khiến lời tiếp theo của thiếu nữ ngừng lại, đáy mắt xẹt qua tia giãy dụa, nhìn chăm chú Nguyên Ấu Sam nửa ngày, hắn bỗng nhiên bước lên một bước.