Chương 36: Khu an toàn Dung Sở (4)

Đóng cửa xe lại, cô và Cố Văn Anh vẫn có thể nghe thấy tiếng mắng chửi của người trong chiếc xe kia.

Sóng bình luận lại bắt đầu hiện lên mấy dòng kỳ quái, “giá trị yêu thích” cũng đinh đinh vọt lên nhanh chóng.

[ Vợ tôi là một hạt tiêu nhỏ, yêu chết mất]

[ Oa, NPC thật quá kiêu ngạo, nhưng mà tôi thích! Hì hì..]

Ước chừng nửa tiếng sau, đoàn người mới lái vào vòng giữa thành phố, cuối cùng Nguyên Ấu Sam đã nhìn thấy vật chắn màu vàng ven đường.

Đã có mấy chiếc xe đậu ở chỗ này chờ xếp hàng đăng ký, trên mấy vật chắn kia được treo biểu ngữ màu hồng:

Căn cứ thành phố Lăng.

Xe chậm rãi dừng lại, Nguyen Ấu Sam nghe được tiếng reo hò vui mừng phía sau: “Cuối cùng chúng ta đã đến được căn cứ! Chúng ta an toàn rồi!”

Mấy người Trình Trung và Vương Trí Thông xuống xe, đến chỗ Nguyên Ấu Sam nói lời cảm ơn.

“Nếu đã đến căn cứ, vậy chúng ta tạm biệt ở đây, về sau nếu Nguyên tiểu thư gặp khó khăn cứ việc tìm đến chúng tôi hỗ trợ!”

Đang nói, một chiếc xe đã lái vào, người phụ nữ trước cổng đăng ký không kiên nhẫn, nói: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, nhanh lại đây đăng ký!”

Có mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang y tế giúp Nguyên Ấu Sam và Cố Văn Anh rút máu vào một ống nghiệm, khẽ lắc nhẹ thân ống, gật đầu.

“Không có virus tang thi.”

Cố Văn Anh tò mò hỏi: “Chị gái, chỉ cần kiểm tra một chút đã có thể biết có virus lây nhiễm hay không sao? Hiện đại như vậy à!”

Khó trách nơi này là căn cứ cao cấp!

Người đàn bà mặc một bộ đồ nhân viên ngồi bên cạnh, trong tay có một nắm nhỏ hạt dưa, cắn nửa ngày mới được một cái, “Hỏi nhiều như vậy làm gì, cho vào thì vào đi.”

Hai người mở cửa xe, có nhân viên của căn cứ theo thông lệ cầm dụng cụ tới kiểm tra.

Sau khi nhìn thấy phía sau xe chất đầy vật tư, mấy người phụ nữ trung niên trừng lớn mắt, nuốt nước miếng.

Mẹ ơi, nhiều đồ ăn như vậy!

“Được rồi, mấy người có thể vào khu vực vòng ngoài căn cứ.”

Nguyên Ấu Sam nhạy bén bắt được từ “Vòng ngoài”, chẳng lẽ căn cứ còn phân từng khu?

Cô nói Cố Văn Anh trước tiên dừng xe ở ven đường, cô lấy một gói thuốc lá, một hộp cơm tự sôi, một túi đường và một chai nước khoáng, ôm vào trong ngực tủm tỉm đi đến chỗ người phụ nữ trung niên mặc quần áo lao động.

“Thím này, tôi và người nhà mới chạy nạn từ bên ngoài đến căn cứ thành phố Lăng, đối với chỗ này cái gì cũng không biết, muốn hỏi thăm một chút tình huống của căn cứ từ thím! Mấy cái này coi như trả phí cho.”

Người phụ nữ chết trân nhìn chằm chằm vật tư trong ngực Nguyên Ấu Sam, nhanh tay tiến lên đoạt lấy, không kiên nhẫn trên mặt biến thành nụ cười tươi như hoa.

“Được, được, tôi biết rất rõ đấy! Tôi vừa nhìn thấy cô liền cảm thấy cô lớn lên rất xinh đẹp…”

Từ trong miệng bà ta, Nguyên Ấu Sam đã biết đại khái tình huống trong căn cứ.

Đầu tiên, căn cứ đã nghiên cứu ra thuốc đo lường virus tang thi, chỉ cần mẫu máu không đổi màu đều là người không bị lây nhiễm.

Tiếp theo, bên trong căn cứ có rất nhiều dị năng giả, ít nhất có khoảng hai trăm người, thực lực rất mạnh!

Mà nơi các cô được đến, cũng được tính là bên trong căn cứ, nhưng chỉ là tầng bên ngoài, không yêu cầu điều kiện cư trú.

Chỉ cần không mang virus tang thi trên người, cho dù chạy nạn đến đây, cũng có thể tuỳ ý tìm một phòng trống không người bên ngoài để ở.

Nhưng khu vực bên ngoài không thể cam đoan an toàn tuyệt đối, thường xuyên có những tốp tang thi đi đến.

“Nói thật, khu vực bên ngoài cũng không tệ, hiện tại mạt thế có nhiều người chết, phòng trống rất nhiều. Khu bên trong căn cứ mỗi ngày đều phát nhiệm vụ, dị năng giả sẽ đi ra bên ngoài xử lý tang thi, bình thường cẩn thận một chút căn bản không gặp nguy hiểm gì!”

Nguyên Ấu Sam suy nghĩ trong lòng, nói cách khác khu vực bên ngoài trên thực tế cũng không được tính là căn cứ, chỉ ở một khu an toàn nhỏ gọi là Dung Sở.

Chủ lực và bảo an của căn cứ không ở chỗ này, không được coi là tuyệt đối an toàn.

Cô hỏi: “Muốn vào khu vực bên trong cần có điều kiện gì?”

“Cần phải là dị năng giả, dị năng giả có rất nhiều đặc quyền! Nếu không, cô phải có vật tư, muốn có xuất vào trong cần có 120 cân vật tư! Rất khó bỏ ra được…”

Một người bỏ 120 cân vật tư trong thời mạt thế không tính là số lượng nhỏ, tương đương với ba bao gạo to.

Đối với người dân bình thường mà nói, chỉ cần sinh hoạt ở vòng ngoài cẩn thận một chút, không chạy lung tung, gặp tang thi cũng có thể tập hợp lại xử lý, sẽ không có quá nhiều nguy hiểm.

Rất nhiều người đều không lỡ, hoặc không có vật tư để lấy ra.

Hiện tại mạt thế thời kỳ đầu còn ít nhân viên, những người sống sót nghe được thông báo từ các nơi tìm đến căn cứ, liền mạnh mẽ tràn vào thành phố Lăng.

Đến lúc đó tầng bên ngoài sẽ loạn thành một bầy, phòng ở cũng sẽ cung không đủ cầu.

Khi đó, muốn tiến vào khu bên trong chắc chắn sẽ phải bỏ nhiều hơn.