Chương 2

Sở Tú Tú theo bản năng từ trên giường ngồi dậy, sau lưng bảo vệ đứa nhỏ, "Có chuyện gì cứ từ từ nói, nhất định phải đánh đệ ấy sao?"

Một tay nữ nhân cầm chổi, một tay chỉ vào mũi Sở Tú Tú: “Ta không chỉ đánh nó, còn đánh cả ngươi nữa!"

Sở Tú Tú thấy bà ta không muốn từ bỏ, nhanh mắt nhanh chóng chộp lấy cái gối trên giường, vốn là muốn bảo vệ mình, lại không cẩn thận dùng lực quá mạnh đυ.ng phải nữ nhân đó.

Nữ nhân mất cảnh giác và ngay lập tức ngã ngửa ra sau.

"Dám chống lại ta! Đồ chết tiệt, mẹ chồng của mình mà ngươi cũng dám đánh! Bớ người ta, tức phụ của Thời Niên đánh người!"

Thôi Thị ngồi bệt xuống đất, dùng 100% sức lực la hét, trần nhà gần như không thể chống đỡ nổi.

Mẹ chồng?

Bà ta có phải là kế mẫu xảo quyệt và độc ác của nam chính không?

Sở Tú Tú âm thầm hừ một tiếng, quả thật giống như nàng, cũng là pháo hôi!

Trong sách gốc, người ta cho rằng mẹ của nam chính khó sinh qua đời, sau đó cha hắn cưới một người khác, đây chính là người trước mặt nàng.

Sau khi ông cụ qua đời, Thôi Thị đem đứa con hoang về nhà, hai mẹ con phung phí hết gia tài, nếu không thì Tử gia đã không lâm vào cảnh khốn cùng như vậy.

Ai cũng là pháo hôi, cần gì phải làm khó dễ nhau.

"Mẹ chồng, nếu thật sự muốn tố cáo ta đánh người thì ném cây chổi trong tay bà đi trước đã.”

Thôi Thị bị nàng châm chọc như vậy, tiếng khóc ngừng lại, lại hóa thành bộ dạng hùng hổ.

Bà ta thật sự tức giận, cho nên cũng không vội vàng xử lý Sở Tú Tú, mà lại bắt lấy đứa nhỏ mắng: "Tuổi còn nhỏ đã học được trộm đồ trong nhà, hôm nay nếu không đánh chết ngươi, sau này lớn lên vẫn như thế!"

"Muốn đánh thì đánh đi! Gia súc là ta bán đi đấy!"

Cánh cửa gỗ mỏng manh lại bị đập một tiếng, Sở Tú Tú nhìn xung quanh, tầm mắt trống rỗng, khi đi xuống, nàng nhìn thấy một nữ hài nhi hấp hơn Đại Long một chút.

Đứa bé này xông vào cửa cũng rất oai phong, vừa bắt gặp ánh mắt của Thôi Thị liền theo bản năng lùi lại nửa bước, “Ta, ta thấy tẩu tẩu hôn mê bất tỉnh, cho nên lấy con trâu đổi mười văn tiền với chú Lý ở cổng thôn, rồi đưa tiền cho nhị ca mua thuốc."

Thôi Thị nghiến răng nghiến lợi: “Một con trâu mới đổi được mười văn tiền, ngươi thật đúng là đáng chịu ngàn đao”

Đại Long đẩy Sở Tú Tú ra, đứng trước mặt đệ đệ: "Ta là ca ca, bà muốn thì đánh ta đi."

Sở Tú Tú không thể chịu đựng được nữa.

"Bà có gan mà làm chuyện này với một đứa nhỏ như vậy, bà không thấy xấu hổ sao? Tiền bán trâu là ta tiêu, bà muốn tính sổ thì tính với ta đây này!"

Nói đến đây, bà Thôi như bốc phải thuốc nổ: “Con khốn vô liêm sỉ, lúc chạy ra gặp riêng nam nhân mà rơi xuống nước sao không chết đuối luôn đi? Cứu được rồi gia đình ta còn phải đưa tiền cho ngươi chữa bệnh!"