- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Xuyên Thành Pháo Hôi Trong Sách Bạch Liên Hoa Tu Tiên
- Chương 6
Xuyên Thành Pháo Hôi Trong Sách Bạch Liên Hoa Tu Tiên
Chương 6
Là đệ tử được phái Ánh Nguyệt rất coi trọng, Đoạn Minh Ngọc và Địch Bạch Dung trước sau bước vào cửa vào bí cảnh.
Bí cảnh sương mù giống như tên gọi của nó, ngay cả lối vào cũng tràn ngập sương mù nhàn nhạt. Thân ảnh hai người ở lối vào một trước một sau biến mất trong sương mù. Các thành viên của Ánh Nguyệt phái người dẫn đầu, các tu sĩ theo sát phía sau cũng không rụt rè nữa, vù vù lao vào, giống như sợ chậm một bước sẽ bị đoạt cơ duyên lớn. Cũng có một số tu sĩ rõ ràng tu sĩ luyện khí kỳ, không có tự tin bằng các tiền bối tu sĩ trúc cơ, lần lượt thận trọng tiến vào phía sau.
Niếp Thế Vân không dám lãng phí thời gian, hướng Niếp Lê phất tay nói lời tạm biệt liền vội vàng rời đi.
Bí cảnh sương mù được dự đoán có thể tiến vào mấy trăm tu sĩ, số lượng bão hòa sau đó cửa vào sẽ tự động đóng lại. Tu sĩ kim đan trở lên không cách nào tiến vào. Bí cảnh này có thể kéo dài khoảng ba năm, thời hạn vừa đến, đến lúc đó tu sĩ còn sống sót sẽ được tự động truyền ra. Nếu chết trong bí cảnh, trừ phi có người hỗ trợ thu xác, nếu không sẽ vĩnh viễn lưu lại nơi đó.
Mặc dù con đường phía trước sinh tử chưa biết, các tu sĩ vẫn tranh đoạt danh ngạch bí cảnh, đây chính là con đường tu tiên, không tiến thì lui.
Niếp Thế Vân sau khi tiến vào bí cảnh liền lập tức tiến vào trạng thái cảnh giới cao độ. Đi tới dị giới gần một năm hắn chưa bao giờ rời khỏi Vân Thanh Các, giờ này khắc này hắn mới lần đầu tiên chân chính một mình đối mặt với thế giới nguy hiểm ẩn giấu bên dưới vẻ ngoài tốt đẹp này.
Trong tiểu thuyết chỉ viết về vị trí đại khái của hang động. Bị ngẫu nhiên truyền tống vào bí cảnh, Niếp Thế Vân căn bản không biết mình đang ở phương nào, sương mù nhàn nhạt tràn ngập chung quanh càng làm tăng độ khó nhận đường.
Niếp Thế Vân một bên nhanh chóng di chuyển, một bên lấy ra bích ngọc la bàn đã chuẩn bị trước.
Bích Ngọc La Bàn là pháp khí cấp ba bình thường nhất, cũng không quý trọng, tu sĩ hơi tiết kiệm tiền đều gần như có một cái. Bí cảnh cũng không phải là một bộ phận của bản đồ tu chân giới, thường thường la bàn bình thường không cách nào phán đoán phương hướng. Mà lúc này, sử dụng linh lực điều khiển bích ngọc la bàn chính là thay thế cho la bàn bình thường.
Niếp Thế Vân ở phòng luyện khí ở Vân Thanh các lấy la bàn này luyện tập, đem hoa yêu lộ châu mua ở trên chợ đen, kết hợp với hạt châu nhiều màu sắc , dung hợp vào trong rãnh trên mặt la bàn, chế tạo ra cái la bàn này ngoại trừ nhận ra phương hướng, còn có thể dẫn dắt tu sĩ đi đến vùng nước gần nhất. Niếp Lê lúc trước nhìn thấy cũng khen ngợi, tuy rằng đối với tu sĩ mà nói không có nước cũng sẽ không khát chết, chức năng này có chút vô vị, nhưng vẫn khen ngợi ý tưởng của nhi tử có chút thú vị.
Phạm vi của "vùng biển" quá rộng. Nó có thể là một con suối tâm linh, một thác nước hay chỉ là một cái ao nhỏ bình thường. Niếp Thế Vân cũng chỉ nhớ rõ trong sách viết hang động giấu ở phía sau một thác nước nhỏ, cũng may trong bí cảnh này thác nước không nhiều lắm, hắn còn có thời gian thử qua từng cái một.
Theo la bàn chỉ dẫn, Niếp Thế Vân trước sau đi đến hai con suối sai lầm, sau khi phát hiện sai lầm hắn một khắc cũng không ngừng nghỉ, lập tức xoay người khởi hành. Dọc theo đường đi hắn mệt mỏi liền dùng linh đan khôi phục, lúc vô cùng mệt mỏi liền tiến vào hỗn độn không gian suy tư một hồi, lấy lại tinh thần liền tiếp tục chạy đi. Trong thời gian đó hắn cũng có vài lần đi ngang qua tu sĩ khác, nhưng dù sao bí cảnh vừa mới mở ra, tài nguyên dồi dào, cũng không có người phát điên đến trình độ gặp nhau trên đường liền muốn đánh nhau.
Bí cảnh sau khi mở ra ước chừng hơn hai mươi ngày, có lẽ trong khi những tu sĩ còn lại vẫn đang tìm kiếm phương hướng trong sương mù, Niếp Thế Vân đã đến đích một cách thuận lợi.
Cây cối trong rừng rậm sương mù tươi tốt, âm thanh dường như bị cành lá và sương mù hấp thụ một phần, mãi cho đến khi cách mục tiêu cực gần, Niếp Thế Vân vẫn chưa nghe được tiếng nước của thác nước. Nếu không phải dần dần cảm nhận được hơi nước trong không khí, Niếp Thế Vân cũng không tin la bàn trên tay. Bốn phía thăm dò, Niếp Thế Vân cũng không cảm thụ được tung tích của bất luận tu sĩ nào. Hắn ổn định tâm thần, nhanh chóng xuyên qua thác nước, đi tới trên bục sau thác nước như trong tiểu thuyết miêu tả, theo bậc thang kéo dài xuống dưới không dễ thấy đi xuống.
Đứng ở cửa, Niếp Thế Vân duỗi lòng bàn tay ra và rót sức mạnh của ba loại linh căn của mình rót vào thạch cầu ở cửa hang động.
Quả cầu đá vừa chuyển, phát ra ánh sáng nhàn rỗi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn sáng lên. Niếp Thế Vân hiểu ra, nhanh chóng lấy mộc tinh nguyên cùng thổ tinh nguyên từ trong túi trữ vật ra, thạch cầu kia tiếp xúc với tinh nguyên trong nháy mắt ánh sáng bắn ra bốn phía, sau đó đột nhiên trở nên trong suốt.
Mặc dù biết lúc này hẳn là sẽ không có người tới, nhưng trong lòng Niếp Thế Vân vẫn khẩn trương muốn chết. Chủ nhân của hang động thiết kế một hệ thống kiểm soát cửa thì cứ thiết kế đi, cần gì phải làm hoa mỹ như vậy. Nó giống như việc bạn vào máy tính của người khác để ăn cắp dữ liệu, sao chép đến 99% thời điểm cuối cùng, trên màn hình còn cố ý cho bạn một hiệu ứng đặc biệt của pháo hoa.
Cửa hang động rốt cuộc mở ra, Niếp Thế Vân nhanh chóng tiến vào.
Trong hanh động này nếu như đã có người tiến vào, người ngoài vô luận như thế nào cũng không cách nào mở ra. Thẳng đến khi cửa lại đóng lại, Niếp Thế Vân mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Âm thanh này đã treo ở đó một tháng kể từ khi mở ra bí cảnh, không, nó đã treo ở đó kể từ khi tôi quyết định chiến đấu vì linh dược này hơn nửa năm trước. Sự chăm chỉ được đền đáp, hắn rốt cục đến đây trước Đoạn Minh Ngọc.
Nhìn quanh hang động một vòng, Niếp Thế Vân tìm thấy một bình chứa đan dược ở trên giá sách, và một ghi chú của chủ sở hữu của hang động, được ấn dưới bình sứ.
Vị tiền bối này đã không biết ngồi hóa bao lâu rồi. Hắn viết hắn đối với tu luyện so với ai cũng cố gắng, nhưng ngược lại thiên tư kém cỏi, tứ hệ tạp linh căn, dù cho rửa sạch một cái linh căn, vẫn bị hạn chế rất nhiều bởi tam linh căn. Tẩy Linh Đan chỉ đối với một tu sĩ có hiệu quả một lần, sau đó hắn đột phá Nguyên Anh thất bại, cuối cùng sống không đến năm trăm tuổi liền hàm hận qua đời.
Hắn lưu lại một viên Tẩy Linh Đan, nói nếu là người có duyên có thể tiến vào hang động này, có lẽ cũng là tu sĩ giống như hắn vì đa linh căn mà khổ não. Viên đan dược này không cách nào thay đổi vận mệnh của hắn, lại có thể giúp đỡ người khác.
Đó là một người tốt. Niếp Thế Vân thầm nghĩ.
Có lẽ đây mới là dụng ý của vị tiền bối thiết lập hang động này. Nếu như là ngũ hệ tạp linh căn, một mình tiến vào động phủ này nghĩ đến dễ như trở bàn tay. Nhưng linh khí thế gian dần dần thưa thớt, ngàn năm trước có lẽ còn có khả năng, hiện giờ làm sao còn có ngũ hệ tạp linh căn.
Chủ nhân hang động này cũng tuyệt đối không ngờ tới, sẽ có Đoạn Minh Ngọc như vậy, bên người tề tụ dàn hậu cung với đầy đủ các loại linh căn, mọi người đồng lòng phá bỏ cấm chế đem đồ vật tặng cho hắn.
"Bất kể kết quả là gì. Cảm ơn tiền bối.”
Niếp Thế Vân hướng về động phủ trống rỗng, chân thành cúi đầu cảm tạ.
Tẩy linh đan một lần chỉ có thể ngẫu nhiên rửa sạch một loại linh căn. Vấn đề chủ yếu của thân thể hắn là xuất phát từ thủy hỏa linh căn, rửa cái nào cũng được. Nhưng nếu như đã đi tới một bước này, hắn hết lần này tới lần khác rửa sạch chính là Kim Linh Căn, như vậy Niếp Thế Vân cảm thấy mình đã làm hết sức, cũng không còn gì để nói.
Nghĩ đến thế giới thiên đạo đủ loại. Niếp Thế Vân cầm Tẩy Linh Đan, suy tư trong chốc lát, quyết định lúc này ăn vào, cũng không tại chỗ tiếp nhận công hiệu của Tẩy Linh đan, mà là tiến vào trong không gian tiêu hóa.
Tẩy Linh Đan so với những đan dược cao cấp khác thoạt nhìn rất mộc mạc, vô sắc vô vị, thập phần phản phác quy chân. Niếp Thế Vân tiến vào trong không gian hỗn độn, nhắm hai mắt lại, tĩnh lặng ngồi xuống.
Niếp Thế Vân ngay từ đầu còn có dư lực kiểm tra tình huống linh căn trong cơ thể, muốn xem có thể nhìn ra linh đan nào đang bị rửa sạch hay không, nhưng quá trình tẩy linh căn so với tưởng tượng còn thống khổ hơn, rất nhanh hắn liền không rảnh phân tâm, mồ hôi lạnh từ sau gáy chảy xuống, áσ ɭóŧ đều bị mồ hôi làm cho ướt đẫm.
Nghĩ đến trong không gian cũng không có người bên ngoài, Niếp Thế Vân dưới tình huống không nhịn được liền đau đớn kêu lên, tuy rằng như vậy không làm giảm đi sự đau đớn giống như nội tạng bị bóp nát, nhưng ít nhất tâm lý cũng sẽ cảm thấy tốt hơn.
Thời gian trong không gian trôi qua thập phần chậm chạp. Về mặt tinh thần, nỗi đau này kéo dài khoảng ba ngày. Ngay khi Niếp Thế Vân đã đau đến chết lặng, cảm giác trước mắt là một mảnh trống rỗng, thân thể trong nháy mắt trở nên nhẹ nhàng phiêu phiêu. Tấm ván gỗ dường như bao phủ tu vi của hắn đã bị đập nát trong nháy mắt, Niếp Thế Vân thậm chí không kịp kiểm tra linh căn, tu vi liền không khống chế được đột phá đến Trúc Cơ. Linh khí quá thịnh làm cho hắn không thể không vội vàng ngồi ngay ngắn, nín thở ngưng thần bắt đầu tu luyện.
Một lần ngồi thiền này lại trôi qua ước chừng mười ngày, Niếp Thế Vân một hơi đột phá đến Trúc Cơ sơ kỳ, trong cơ thể mới dần dần bình tĩnh lại.
Rời khỏi không gian, hai chân Niếp Thế Vân một lần nữa bước lên mặt đất của hang động, năng lượng toàn thân của hắn đã bị đảo lộn. Hắn lúc này mới vội vàng kiểm tra linh căn trong cơ thể mình, xác nhận là thủy linh căn bị rửa sạch, trở thành Kim Hỏa Song linh căn. Niếp Thế Vân không khỏi vì vận khí của mình mà khen ngợi, rửa sạch Hỏa Linh Căn cũng là khả thi, nhưng hỏa căn là thích hợp nhất đối với luyện khí sư. Chuyện luyện khí không phải là tu luyện bắt buộc, bất quá Vân Thanh các là luyện khí thế gia, Niếp Thế Vân lại ở phương diện này tương đối am hiểu, nếu mất đi ưu thế này ít nhiều sẽ có chút tiếc nuối.
Niếp Thế Vân ngay từ đầu không cảm thấy Thiên Đạo sẽ chiếu cố hắn như thế, vừa vặn lưu lại linh căn hắn muốn. Tuy rằng bán tín bán nghi, nhưng trong lòng hắn cho rằng đây là thành quả của việc mình chuyển vị trí của mình sang không gian. Từ các phương diện xem ra, nơi đó tựa hồ là nơi bất thường nằm ngoài tầm kiểm soát của thiên đạo.
Lúc này Niếp Thế Vân thoát khỏi hạn chế lớn nhất của thân thể nguyên chủ, tâm tình thoải mái không gì sánh được. Quả nhiên chỉ cần nguyện ý tranh thủ, mệnh số của hắn vẫn chưa định.
Không giữ lại Mộc Tinh Nguyên cùng Thổ Tinh Nguyên tác dụng không lớn, tu vi của Niếp Thế Vân lại không đủ trực tiếp phục dụng, cho nên hắn quyết định như lần trước lợi dụng để bồi dưỡng không gian. Niếp Thế Vân đem tinh nguyên ném vào trong ngọc bội, rất nhanh liền cảm nhận được tinh nguyên bị ăn không còn một mảnh. Nghĩ đến linh thạch bị ghét bỏ lúc trước của mình, hắn lại một lần nữa khẳng định không gian này khẩu vị phi thường kén chọn.
Lần thứ hai tiến vào Ngọc Bội điều tra, không gian nguyên bản chỉ có nửa thước dài rộng nhỏ hẹp đã trở nên rộng rãi một phần. Quả nhiên như hắn nghĩ, không gian thôn phệ tài nguyên sẽ dần dần trưởng thành, hơn nữa không gian tựa hồ cùng hồn phách của hắn trói buộc cùng một chỗ, lúc này tu vi của hắn cũng chậm rãi tăng lên.
Chỉ là, một hơi nuốt hai viên tinh nguyên trị giá 50 vạn linh thạch, không gian lại chỉ khó khăn lắm mới lớn hơn một vòng, Niếp Thế Vân mơ hồ cảm giác được nhân sinh tương lai của mình có lẽ sẽ dành để chạy khắp nơi để hỗ trợ vị vua bụng bự này.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Xuyên Thành Pháo Hôi Trong Sách Bạch Liên Hoa Tu Tiên
- Chương 6