Chương 30

Sau khi đưa Tề Diệu Hạm đến cửa quán trọ, trên đường trở về Niếp Thế Vân liền tính toán thời gian, suy nghĩ xem nên làm gì. Có vài người cố ý tặng đồ cho hắn, nhưng hắn cũng không thể cứ như vậy vô duyên nhận lấy. Muốn đưa cho Niếp Lê đồ luyện khí, khó tránh khỏi có người giở trò. Niếp Lê cũng thích uống rượu, Niếp Thế Vân quyết định tặng cho ông một ít linh tửu đặc sản yêu tộc.

Niếp Hưng An bình thường nhàm chán, cũng không có sở thích gì khác, thế là Niếp Thế Vân liền tìm một ít vật liệu luyện chế pháp khí của yêu tộc, mà nhân tộc ít thấy, toàn bộ bỏ vào trong một cái túi trữ vật.

Đối với Tề Hiên Nhi, Tề Diệu Hạm hai người này, Niếp Thế Vân lại có chút khó xử. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn đột nhiên nhớ tới tinh thể sương bị mình giữ lại đã lâu. Đây là một trong những vật liệu mà trước đó hắn lấy được từ yêu tu của tộc hoa yêu để thay cho linh thạch. Tinh thể sương đúng như tên gọi của nó, là hơi nước từ đầu nụ hoa ban đêm, sáng sớm hôm sau sinh ra hơi nước, lâu dài tích lũy mấy chục năm ngưng kết mà thành, toàn thân trong suốt, tuy rằng không cứng rắn bằng kim cương và các khoáng chất trân quý khác, nhưng lại tràn đầy linh khí dồi dào.

Quan trọng nhất, rất thích hợp để tinh chế thành đồ trang sức. Bởi vì nó trông đẹp mắt.

Niếp Thế Vân cảm thấy nữ nhân thường thích những thứ trong suốt như pha lê, có thể phản chiếu ánh sáng dưới ánh mặt trời. Đối với những thứ phụ nữ thích, Niếp Thế Vân có lẽ có chút thành kiến, nhưng hắn cả đời cũng không quen biết nhiều nữ nhân, cho nên cũng không thể trách hắn.

Tuy rằng Tề Hiên Nhi cùng Tề Diệu Hạm đều đã biết Niếp Thế Vân là gay, nhưng hắn vẫn có chút lo lắng dẫn đến hiểu lầm, vì thế quyết định đem tinh thể sương kết từ trên một đóa hoa luyện hóa thành hai nửa, làm thành một đôi vòng tay đưa cho hai người, như vậy vừa tránh hiểu lầm, cùng vật liệu luyện chế còn có thể có cảm ứng với nhau —— tuy rằng Niếp Thế Vân cảm thấy đối với hai người này sẽ không có tác dụng gì, nhưng với tỷ muội ruột mà nói đây có thể coi là một món quà nhỏ cũng đủ thú vị.

Nói làm là làm, đối với Niếp Thế Vân mở cửa hàng một năm, trải qua các loại rèn luyện mà nói, luyện chế hai cái vòng tay là chuyện dễ như trở bàn tay. Hai ngày kế tiếp, chuyện này thậm chí cũng không ảnh hưởng đến việc hắn mở cửa hàng, chỉ dùng thời gian rảnh rỗi sau khi đóng cửa để luyện ra một đôi vòng tay hoàn mỹ. Thành phẩm hoàn toàn trong suốt, ở giữa khảm những viên ngọc trai nhỏ nhiều màu sắc, mặc dù phòng ngự công kích cũng không tính là cực phẩm, nhưng ít nhất nhìn rất tinh xảo.

Niếp Thế Vân vốn tưởng rằng mấy ngày nay Địch Bạch Dung nếu tới giao đan dược, tất nhiên sẽ đυ.ng phải Tề Diệu Hạm. Không chắc Địch Bạch Dung có nhận ra Tề Diệu Hạm hay không, nhưng người sau lại nhớ rõ đại danh của Địch Bạch Dung. Lúc nàng còn thầm mến Tư Diệp Hoa đã biết Đoạn Minh Ngọc và Địch Bạch Dung là một đôi. Tuy rằng sau đó xảy ra chuyện như vậy, hiện tại tình thế thay đổi rất nhiều, nhưng Niếp Thế Vân vẫn có chút lo lắng hai bên đối đầu.

Tuy nhiên, không biết nên gọi là trùng hợp hay ngẫu nhiên, Tề Diệu Hạm ngày nào cũng đến thăm, nhưng mấy ngày nay Địch Bạch Dung lại không xuất hiện dù chỉ một ngày.

Nghĩ như vậy cũng tốt, buổi trưa ngày thứ năm sau khi Tề Diệu Hạm tới Phồn Hoa thành, cô đến tiệm luyện khí của Niếp Thế Vân lần cuối, nói cho hắn biết cô sẽ khởi hành trở về.

"Vui không?"

"Cũng được, chỉ là ta ăn không ngon mà thôi," Tề Diệu Hạm mím môi, sau đó cảm thấy trước khi rời đi, tốt nhất nên nghiêm túc nói lời tạm biệt, nghiêm mặt nói, "Lần này quay về, trước đại hội tu tiên hẳn là cũng sẽ không ra khỏi sư môn nữa. Đến lúc đó khẳng định ngươi cũng sẽ trở về đúng không? Vậy thì chúng ta sẽ gặp lại nhau.”

"Được rồi. Trên đường trở về đi qua Vân Thanh các, còn phiền cô một chuyến, ta có đồ muốn gửi.”

Tề Diệu Hạm có chút bất mãn hét lên "Ta là kẻ chạy việc vặt sao", nhưng sau khi oán giận vẫn bảo hắn giao đồ.

"Cái này coi như là phí chạy việc vặt." Sau khi Niếp Thế Vân đưa đáp lễ cho phụ thân và biểu huynh, liền đưa ra một đôi vòng tay tinh xảo giao cho Tề Diệu Hạm. Cũng nói cho nàng biết một cái khác là cho Tề Hiên Nhi, hắn tinh tế kể lại chỗ tuyệt vời của đôi vòng tay này, nếu để những người cùng huyết thống đeo riêng thì có lẽ sẽ hiệu quả hơn. Nhưng Tề Diệu Hạm nghe vào bao nhiêu cũng không nhất định.

Tề Diệu Hạm đã hoàn toàn bị vòng tay xinh đẹp hấp dẫn ánh mắt, cô lập tức đeo vào, quan sát hình ảnh phản chiếu từ pha lê: "Đẹp quá! Nếu ngươi còn có lương tâm... có thể coi là sư huynh tốt của Hiên Nhi!"

Dứt lời, cô cẩn thận cất chiếc vòng tay của muội muội vào trong nhẫn trữ vật bảo quản.

Nguyên chủ thật sự không nhất định là một sư huynh tốt, luôn coi Tề Hiên Nhi, thậm chí biểu ca Niếp Hưng An như không khí. Nhưng sau khi Niếp Thế Vân đến thế giới này, hắn cảm thấy mình quả thực có thể gánh vác danh hiệu sư huynh tốt, đệ tử tốt, cho nên lúc này hắn không khách khí chút nào.

Niếp Thế Vân đưa nàng đi ra ngoài, Tề Diệu Hạm xua tay ý bảo hắn đừng làm như vậy.

"Hẹn gặp lại! Cái này... Cám ơn.”

Tề Diệu Hạm dùng sức xua tay, cuối cùng vẫn không tình nguyện nói một tiếng cảm ơn. Ngay sau đó vội vàng rời đi.

Niếp Thế Vân chưa vẫy tay được hai cái, Tề Diệu Hạm đã chạy không thấy bóng dáng. Hắn buồn cười buông tay xuống, chuẩn bị vào phòng, lúc này mới phát hiện cách cửa cách đó không xa có một người đứng, lẳng lặng nhìn bên này.

Niếp Thế Vân theo bản năng "A" một tiếng.

"Ta đến đưa đan dược. Có vẻ như đã làm phiền ngươi?”

Điêu Bạch Dung hỏi.