Chương 1

Niếp Thế Vân mơ hồ nghe được ngoài cửa có người đang gọi. Hắn cố gắng nâng mí mắt nặng nề lên, có lẽ là ngủ quá lâu, quang cảnh trước mắt trở nên mơ hồ và xa lạ.

"Thế Vân sư huynh, huynh có ở đây không? Ta đem nguyệt lệ linh dược phó các chủ phân phó luyện xong." Ngoài cửa truyền đến tiếng nữ nhẹ nhàng.

Niếp Thế Vân chưa bao giờ đưa bất kỳ nữ nhân xa lạ nào về nhà, nghe được thanh âm hắn lúc này mới phát hiện ra có gì đó không đúng, mạnh mẽ ngồi dậy, lại phát hiện mình cũng không phải tỉnh dậy từ hoàn cảnh quen thuộc.

"Để đó đi." Trong lúc bối rối, Niếp Thế Vân lên tiếng. Tuy rằng còn không rõ nữ tử ngoài cửa là ai, nhưng cũng không tiện bảo đối phương chờ. Thanh âm vừa ra khỏi miệng, hắn càng phát hiện đây không phải là giọng nói bình thường của mình, theo bản năng vươn hai tay trước mắt lăn qua lộn lại xác nhận vài lần.

"Biết rồi, vậy muội đặt ở phòng luyện khí ngoài trời." Giọng nữ nghe có vẻ bất lực.

Đợi đến khi tiếng bước chân dần dần biến xa, Niếp Thế Vân mới vội vàng từ trên giường xoay người xuống, ở trong phòng thăm dò chung quanh. Nhiều lần xác nhận mình không phải ở trong mộng, mà là quả thật đi tới một dị giới cổ đại.

"Thế Vân. Thế Vân... Sư huynh..." Niếp Thế Vân lẩm bẩm tên mình một lần.

Không phải như những gì hắn nghĩ, phải không?

Trước khi ngủ Niếp Thế Vân cảm thấy ngực buồn bực, nhưng hắn nghĩ đến ngày hôm sau phải đi làm lại có chút không muốn đối mặt với cơn buồn ngủ, quyết định đọc tiểu thuyết để gϊếŧ thời gian. Đêm khuya khiến cho bộ não mệt mỏi tiếp nhận những điều mới mẻ có chút khó khăn, Niếp Thế Vân tiện tay tìm quyển tiểu thuyết tu chân thăng cấp trước kia để gϊếŧ thời gian.

Kỳ thật không thể nói quyển tiểu thuyết này có bao nhiêu đặc sắc, Niếp Thế Vân cũng không cho rằng như vậy, nhân vật chính Đoạn Minh Ngọc là con ruột của tác giả tiêu chuẩn, bốn tiểu công của hậu cung cũng giống như thu thập thẻ bài, nhưng không cần tốn đầu óc có thể gϊếŧ thời gian là ưu điểm lớn nhất của quyển sách này. Còn có một trùng hợp ngẫu nhiên, chính là trước đó xuất hiện một nhân vật tu nhị đại hình như thiếu chút nữa sẽ trở thành hậu cung, cùng họ với Niếp Thế Vân. Chỉ là không bao lâu sau đối phương đã bại lộ bản tính muốn gϊếŧ người vượt hàng, kết cục tự nhiên là thập phần ảm đạm. Là độc giả, Niếp Thế Vân cũng chỉ cười trừ cho qua, không để ở trong lòng.

Tối hôm qua xem được một nửa, Niếp Thế Vân liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại. Lúc ấy hắn coi mình là vô cùng buồn ngủ, nên cứ thế mà ngủ thϊếp đi mà không hề chống chọi với cơn buồn ngủ.

Chẳng lẽ, đó không phải là buồn ngủ, mà là... Hắn chết rồi sao?

Niếp Thế Vân cảm thấy vô cùng vớ vẩn. Hắn có lẽ là người hiện đại đầu tiên xem bạch niên hoa tu tiên văn đột tử trên giường, sau khi mở mắt ra trở thành nhân vật pháo hôi cùng họ trong tiểu thuyết, cũng sắp thay thế vị pháo hôi này lại chết một lần nữa.

Nếu như cốt truyện huyền huyễn này thật sự là thật, vậy nữ nhân vừa rồi ở bên ngoài gọi mình hẳn là sư muội duy nhất của hắn, Tề Hiên Nhi. Nhớ lại vừa rồi mình ứng đối, Niếp Thế Vân trầm tâm sửa sang lại suy nghĩ, hồi ức của nguyên chủ thân thể này cũng mơ hồ hiện lên trong đầu.

Niếp Thế Vân thở dài, nghĩ phải nhanh chóng thích ứng với tình huống hoang đường này mới đúng. Khoác áo choàng bên ngoài, hắn đi đến phòng luyện khí đối diện. Trên bàn bên ngoài bày một chén chất lỏng thoạt nhìn màu sắc có chút ảm đạm, đây là thân thể này bởi vì linh căn tương khắc tới nay tu vi không cách nào đột phá, phụ thân của hắn, cũng là phó các chủ Vân Thanh các vì hắn tìm được.

Hắn ngửa đầu uống linh dược, cảm giác bên trong thân thể không còn áp lực như trước, nhưng cũng không có bất kỳ vấn đề thực chất nào được giải quyết.

Người ngoài đều biết thê tử của Phó các chủ Vân Thanh các Niếp Lê bởi vì tư chất tiên thiên không đủ, không cách nào tiến vào Nguyên Anh, mấy năm trước bế quan cho đến khi ngồi hóa, chỉ lưu lại một đứa con trai Niếp Thế Vân. Niếp Thế Vân tuy rằng không phải là thiên chi kiêu tử có Đan Linh Căn, nhưng ở luyện khí thế gia Vân Thanh Các tu sĩ, Kim Hỏa Song Linh Căn cũng là tư chất rất không tệ.

Chỉ là đây đều là cái cớ cho người ngoài, Niếp Thế Vân kỳ thật là kim hỏa thủy tam linh căn. Tam linh căn tuy rằng tu luyện không phải vô vọng, nhưng nhất định khó có thành tựu quá cao. Hơn nữa xui xẻo ở chỗ hỏa thủy linh căn tương xung, không chỉ nói kết đan thậm chí hóa anh, ngay cả trúc cơ cũng khó khăn.

Nếu như Niếp Thế Vân là phàm nhân, tư chất như vậy ngay từ đầu sẽ không được đưa vào tu tiên. Nhưng Niếp Lê cưng chiều đứa con trai duy nhất này, luôn cảm thấy có lẽ sau này có thể có biến số, liền gạt các chủ đương gia, đập đan dược cùng linh thảo cho Niếp Thế Vân đến luyện khí hậu kỳ.

Niếp Thế Vân tu vi từ nhỏ luôn vượt xa người khác, được nuôi dạy rất kiêu căng. Nhưng đến luyện khí hậu kỳ hắn lại chậm chạp không cách nào xây dựng cơ sở, bị thân thích bằng hữu trước kia hắn khinh thường vượt qua, thậm chí sau này phụ thân bất đắc dĩ làm thứ thủ sư muội mới thu làm đồ đệ đuổi kịp, từ đó về sau tính cách lại càng vặn vẹo nôn nóng, lựa chọn đóng cửa không ra.

Niếp Thế Vân xuyên vào sách giờ này khắc này cũng không làm được gì, nhưng hắn cũng không sốt ruột, mà là không nhanh không chậm ở luyện khí thất ôn tập vài loại pháp khí đơn giản nhất luyện chế, lại đọc kỹ nhập môn điển tịch luyện khí trong thư phòng nhỏ.

Niếp Thế Vân lúc này cũng không có quá nhiều tâm tư. Dù sao tu sĩ luyện khí cũng có thể sống hơn một trăm tuổi, đối với hắn là một người ở địa cầu mà nói ngược lại là kiếm lợi.

Như vậy qua mấy ngày, phó các chủ Niếp Lê tràn đầy ưu tâm đến thăm Niếp Thế Vân, lại phát hiện nhi tử luôn có thái độ tiêu cực trước đây của ông thực sự đang nhàn nhã học tập. Theo lý mà nói Niếp Thế Vân có thiên phú luyện rất tốt, lại đồng dạng bởi vì vấn đề tu vi gặp phải bình cảnh. Tu luyện là tất cả trên thế giới này, dù cho người có thiên tài hơn nữa, không ngay cả một thiên tài có kiến

thức lý thuyết nhưng không tu luyện cũng không thể luyện chế bảo vật mạnh mẽ thậm chí là linh khí.

"Phụ thân." Niếp Thế Vân ngẩng đầu từ trong sách.

"Nghe Hiên nhi nói linh dược lần trước ngươi để cho nàng đặt xuống liền đi, đã uống chưa?”

"Uống rồi," Niếp Thế Vân cười khổ nói, "Nhưng nói thật, không có tác dụng gì.”

Thấy thần sắc hắn như thường, không giống bộ dáng tự bạo, Niếp Lê cũng yên tâm. Đồng thời cảm giác áy náy trong lòng càng sâu, bởi vì nguyên nhân không cách nào đột phá vô lực hồi thiên, sau khi đau đớn mất đi ái thê, hắn đối với hiện trạng của nhi tử cũng bó tay.

"Ta sẽ giúp ngươi tìm biện pháp, ngươi ngàn vạn lần không nên nản lòng. Luôn buồn chán ở trong phòng dễ sinh bực bội, rảnh rỗi ra ngoài dạo chơi cũng không tệ.”

"Phụ thân nói phải." Niếp Thế Vân đáp. Kỳ thật hắn đối với thế giới bên ngoài vẫn có chút tò mò, chỉ là mới tới, người xuyên việt như hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Đúng rồi, lần này tới cũng là nói cho ngươi một tin tức. Thế Vân trước kia không phải đã từng đề cập tới, từng có duyên gặp gỡ đệ tử của Khúc tiền bối của phái Ánh Nguyệt kia sao? Kỳ thật cuối ngày hôm nay hắn sẽ theo tiền bối sư môn cùng đi tới, ủy thác Vân Thanh Các chúng ta vì hắn rèn bảo khí.”

Niếp Lê nói một cách nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế Niếp Thế Vân đối với Đoạn Minh Ngọc, cũng chính là nhân vật chính của thế giới này yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, lúc trước hắn chưa gặp phải bình cảnh tu luyện, ở nhà mình hoành hành bá đạo quen rồi, địa bàn của Phái Ánh Nguyệt liền sinh ra theo đuổi mãnh liệt đối với người khác. Đáng tiếc hắn nhất định là số phận của pháo hôi, lúc trước đã bị Đoạn Minh Ngọc cự tuyệt.

Niếp Thế Vân trong nguyên tác không tin chuyện này, sau khi trở về còn lục tục tặng cho Đoạn Minh Ngọc rất nhiều lễ vật đắt tiền, nhưng tất cả đều không có tin tức gì. Về sau tu vi của hắn xảy ra vấn đề, không rảnh bận tâm tình tình ái ái, cho nên một thời gian không liên lạc với y.

Kỳ thật chuyện này nói ra cũng mất mặt, Đoạn Minh Ngọc kia trời sinh tuyệt sắc, đã sớm cùng sư huynh cùng môn phái Địch Bạch Dung là một cặp xứng đôi, bên người cũng không thiếu một đống người theo đuổi như hổ rình mồi. Niếp Lê cảm thấy con trai mình đi lên tùy tiện theo đuổi đối phương, kết quả lại bị người ta làm cho xấu mặt, bị rất nhiều người chê cười.

Nhưng lúc này hắn không để ý đến vấn đề mặt mũi, nghĩ có lẽ nhắc tới tiểu bối kia, Niếp Thế Vân có thể sẽ hứng thú.

Tri tử mạc như phụ thân, trong nguyên tác Niếp Thế Vân đích xác đối với Đoạn Minh Ngọc nhớ mãi không quên. Lúc này lấy lại tinh thần, lại dính lên như một miếng da chó. Nhưng mà Niếp Thế Vân hiện tại không muốn gặp Đoạn Minh Ngọc, không trực tiếp đáp lại, chuyển chủ đề nói: "Là đến ủy thác phụ thân ngài sao?”

Niếp Lê lắc đầu: "Tuy rằng Đoạn Minh Ngọc rất được Ánh Nguyệt phái coi trọng, nhưng hắn bất quá vẫn là tu sĩ trúc cơ, cũng không cần đồ vật quá tốt. Sư phụ luyện khí trong các, hơn nữa biểu ca ngươi có thể ứng phó, vừa lúc mượn cơ hội này để cho hắn trải nghiệm nhiều hơn."

Niếp Lê nói đến một nửa thì im lặng. Biểu ca của Niếp Thế Vân là Niếp Hưng An, chỉ lớn hơn hắn mười tuổi, nhưng tu vi của hắn đã không ngừng tăng lên, hiện giờ đã sắp kim đan rồi.

Niếp Thế Vân tự nhiên không để ở trong lòng. Thật vất vả mới nhặt được cái mạng thứ hai, hắn cũng không muốn cùng con trai ruột nguyên tác kia sinh ra liên quan gì. Vì thế lúc này hắn thật sự muốn lựa chọn con đường trái ngược với nguyên chủ, quyết định ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió.