Chương 94

Trang Thâm đánh giá cách trang trí của tiệm. Lông mi dài lại cong, trên mặt không có cảm xúc gì.

” Không cần! “

Chu Lưu gật đầu, một mình thưởng thức vẻ đẹp của nhân viên mới. Lúc này cửa tiệm được mở ra, thanh niên thu ngân ngày hôm qua đi vào.

Chu Lưu chào hắn một cái: ” Tiểu Hà đến rồi sao? Hai người làm quen với nhau đi! Đây là Trang Thâm, từ hôm nay sẽ đến tiệm làm! “

Nàng nói xong quay sang nhìn Trang Thâm giới thiệu: ” Đây Hà Hàng, đại học năm thứ tư, cậu ấy làm full time! “

Hà Hàng cười với Chu Lưu, cũng không nhìn Trang Thâm. Đi vào mặc tạp dề, đứng ở bên cạnh Chu Lưu.

Chu Lưu cười cười nhìn hai người bọn họ: ” Vậy hai người làm quen đi! Chị đi xem bếp, một lúc nữa khách có thể nhiều hơn bình thường! “

Hà Hàng liếc nhìn Trang Thâm, một chữ cũng không nói với cậu.

Nhà hắn coi như là tương đối giàu có. Mục đích hắn đến nơi này, cũng chỉ vì là muốn làm việc cùng Chu Lưu.

Từ khi nhìn thấy Trang Thâm đi vào tiệm, mí mắt hắn giật liên tục, luôn cảm thấy bất an. Mang đến cho hắn một loại cảm giác không tốt.

Quả nhiên, ngày hôm qua sau khi Trang Thâm rời đi, Chu Lưu kéo hắn đến bếp. Bưng một khối bánh Matcha cheese muốn hắn nếm thử.

Lúc ấy nhìn nụ cười của Chu Lưu rất vui vẻ, hắn còn tưởng do Chu Lưu làm, nếm thử một miếng.

Kết quả nghe được chu lưu nói: ” Ăn rất ngon có phải không? Là do nam sinh vừa đến đây làm, ngay cả phó đầu bếp làm bánh cũng nói không tệ! “

Hạ Hàng không biết làm bánh ngọt, nghe được Chu Lưu khen cậu. Kiềm chế cố gắng nuốt miếng bánh ngọt xuống. Chỉ cười với nàng, không nói gì.

Nhưng cho rằng đối phương chỉ là một học sinh cao trung, khẳng định sẽ không làm được bao lâu.

Cũng không lâu sau đó, có một người phụ nữ đẩy cửa đi vào định mua đồ ăn sáng, gương mặt có chút buồn ngủ như thương lệ đi vào cửa hàng: ” Cho tôi một bánh mì dừa, và một ly nước…”

Nàng vốn là nhìn vào menu để gọi đồ, sau đó tầm mắt dời một lát, đầu óc vốn mơ hồ ngay lập tức thanh tỉnh.

Đuma….Tại sao trước quầy thu ngân lại có một mỹ nam?

Nàng đang nằm mơ sao?

Trang Thâm nhìn nàng không có động tác gì, yên lặng nhìn.

Cho dù có thật hay không, dùng trí nhớ hoảng hốt nói: ” Một ly nước chanh…”

Đến kia xách túi bánh đi ra ngoài, nàng vẫn đứng ở cửa kính nhìn vào thiếu niên bên trong.

Không nhịn được lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.

[ Thông tin vô cùng kinh thiên động địa đấy! Tiệm bánh ngọt này có một mỹ nam!!! Liếc mắt một cái cơn buồn của của tôi cũng mất!!! Nếu bây giờ phải tăng ca ta cũng có tinh thần làm việc đến tận khuya!!! ]

Những người khác nhanh chống trả lời:

[ Tôi không tin! Trừ phi ngươi cho ta bằng chứng! ]

[ Trông mơ nhìn thấy? ]

[ Không có hình ảnh, không phải sự thật! ]

Nàng chỉ trả lời một câu: ” Tôi dĩ nhiên là không tiện chụp ảnh! Muốn nhìn tự mình đi xem! Lừa gạt chính là chó nhỏ! “