Chương 63

Trang Thâm khẽ cúi đầu. Biểu cảm trên mặt bị lông mi dài che mất. Chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi trắng nõn.

Một bộ dạng vừa yếu đuối lại vừa đáng thương.

Khương chủ nhiệm nhìn bộ dạng này của cậu ý muốn bảo vệ liền nổi lên.

Trong trường học này nhà giàu có rất nhiều, nên chuyện ăn hϊếp bạn bè cũng không ít. Hoàng Mao vừa vặn nằm trên họng súng. Y nhất định phải xử phạt thật nặng những người này để làm gương, gϊếŧ gà dọa khỉ. Sau này, không ai bắt nạt người khác nữa.

Khương chủ nhiệm vung tay lên, nhíu mày nói: ” Các em, toàn bộ viết bản kiểm điểm! Mỗi tuần đến chỗ tôi đọc bản kiểm điểm, ít nhất hai nghìn chữ. Một người cũng đừng nghĩ chạy. “

Viết bản kiểm điểm thì bỏ đi! Nhưng tuần nào cũng phải đến đây để đọc. Một đám người Hoàng Mao bắt đầu kêu rên: ” Thầy! Hai nghìn chữ quá nhiều! “

” Đừng nói một lần một tuần, em cho dù một tháng cũng không viết ra!!! “

” Bọn em căn bản không có làm gì! Vì sao lại phạt bọn em?”

Khương chủ nhiệm càng nghe, càng giận: ” Cái gì mà không làm? Sai mà không biết nhận, không biết thay đổi! Tuần đến tăng hình phạt. Không chỉ đọc kiểm điểm, còn phải chạy vòng quanh sân trường năm vòng! Bọn cậu đây không có chuyện gì làm đúng không? Thế nên mới có suy nghĩ ăn hϊếp bạn học! “

Những nam sinh này cho dù ở trước mặt bạn học có phách lối đến cỡ nào, cũng không dám cùng chống đối thầy giáo. Chỉ có thể nuốt cục giận này xuống. Cúi đầu động nào nghĩ xem nên viết bản kiểm điểm như thế nào? Khuôn mặt không phục cũng phải đi ra ngoài!

Trang Thâm là người cuối cùng đi ra! Khi đóng cửa nghe được tiếng Khương chủ nhiệm kéo tay Thẩm Văn nói. Thanh âm uy nghiêm vừa rồi so với lúc này lại có phần cẩn thận.

” Thẩm Văn, trong trường có mấy cuộc đua so tài. Em thời gian rảnh có muốn tham gia một chút không? “

Sáng sớm hôm nay, tiết đầu tiên chính là tiết tự học môn văn. Trong lớp học sinh lười biếng nhác những thanh âm nói chuyện riêng hòa lẫn với tiết đọc văn.

Mã Bình Xuân ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một nam sinh từ cửa sau đi vào.

Nàng mở mắt tràn đầy lạnh lùng lướt nhìn. Phát hiện người đi vào là Trang Thâm, nhíu mày lại không nói gì.

Nàng ngày hôm qua mới hiểu được sâu sắc thế lực đằng sau Thẩm Văn. Mà Trang Thâm lại là bạn của anh. Chỉ vì nàng phê bình cậu ba câu, mà ngày hôm qua suýt nữa mất việc.

Cũng Thẩm Văn cuối cùng cũng bỏ qua, nói không cần đuổi việc.

Mã Bình Xuân lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm, trong đầu đang vui mừng rằng không bị đuổi.

Nhưng nàng không nghĩ đến Thẩm Văn tính tình tốt lại nói với hiệu trưởng một đống đề nghị. Nàng nghe thôi cũng mơ màng.

Nhưng cho dù thế nào bất đắc dĩ, nàng vẫn phải đồng ý.

Nàng bây giờ dạy học ở lớp 10. Nếu so sánh với lớp 3 thì nghiêm túc hơn trước. Lại không thể đối với học sinh nổi giận, phải dịu dàng.

Đối với nàng cái này thì có gì khó? Khi trước nàng chỉ là không muốn dạy, chứ không phải là không dạy được. Nhưng nàng quên mất tiết tiếp theo là tiết tự học, nên dự định của nàng đều ngâm trong nước. Lớp còn loạn như vậy.

Quan trọng là nàng không có biện pháp mắng chửi học sinh trong lớp. Nếu không lại tìm đến phó hiệu trưởng thì công việc của nàng ở đây chỉ có thể mất.