Mã Bình Xuân đứng trên bục giảng giễu cợt, bên dưới lớp nhỏ giọng bàn luận.
” Mã Bình Xuân bị bệnh à? Mình không giảng bài, vừa đến liền chửi mắng người? “
” Dạy học như vậy thật chẳng có hứng thú học! Còn không bằng để chúng ta tự học, sau đó chữa những câu bị sai. Mấy bọn nghiêm túc nghe giảng chắc bị ngu hết rồi! “
” Đúng vậy! Nói cứ là lớp chúng ta có thể đạt được điểm cao là nhờ bà ấy vậy đó! “
Trang Thâm như không còn sức lực, trận bóng sáng nay đã tiêu hao nhiều năng lượng của cậu. Trang Thâm đứng, nghe những lời Mã Bình Xuân nói. Kéo lại một tia kính trọng giáo viên ở trong đầu, mà không ở trước mặt học sinh phản bác lại nàng.
Mã Bình Xuân thấy cậu đứng yên không động, cảm thấy nếu cứ mắng cậu như vậy không có vui.
Mở màn hình trình chiếu, chỉ vào câu hỏi bài kiểm tra đã chuẩn bị trước đó trên màn hình trên màn hình: ” Tôi cho cậu một cơ hội. Đọc thật kỹ đề bài này. Làm đúng sẽ cho cậu ngồi xuống, còn nếu không thì ra ngoài đứng cho tôi. “
Câu hỏi này dựa vào văn bản gốc mới có thể trả lời được, tìm câu đúng.
Văn bản này là tác phẩm văn học cổ còn khá dài, thoạt nhìn hết sức phức tạp. Có nhiều chỗ không thể hiểu. Chỉ có thể hiểu nhờ văn bản được dịch sẵn, nếu so sánh hai bản ít nhất cũng phải tốn mấy phút.
Mã Bình Xuân đây là đang cố ý làm khó Trang Thâm.
Học sinh trong lớp mặc dù không tiếp xúc nhiều với Trang Thâm, cũng không phải người yêu thích học tập. Nhưng bù lại nhìn người lại rất chính xác. Mã Bình Xuân rất xem thường lớp bọn họ.
Nàng dạy học thái độ cực kỳ miễn cưỡng chỉ qua loa lấy lễ, hoàn toàn không có chút nghiêm túc. Mỗi lần dạy điều treo bộ mặt chê bai, khinh bỉ được ở phía trên.
Còn thường xuyên không bình thường châm chọc học sinh trong lớp, nói bọn họ không có học. Không học giáo dục, sau này là thứ cặn bã của xã hội.
Mọi người trong lớp đứng về phía Trang Thâm, nhìn về phía Mã Bình Xuân trên mặt biểu hiện rõ thái độ chán ghét. Nhưng người bên cạnh cậu còn giúp xem lại sách, lục câu trả lời.
Nhưng mà, lúc mọi người nói nhỏ mấy câu. Trang Thâm lập tức đáp: ” Chọn B “
So sánh với bạn học bên cạnh đang tìm tòi câu trả lời còn nhanh hơn.
Mã Bình Xuân chỉ đợi Trang Thâm trả lời sai liền lập tức đuổi cậu ra ngoài. Hoặc làm nàng không chịu được mà bỏ đi. Trong lòng nàng đang suy tính nên nói gì để giễu cợt đuổi Trang Thâm ra ngoài.
Không nghĩ đến cậu thật sự sẽ trả lời đúng.
Mã Bình Xuân đi xuống nhìn lướt hai bên. Thấy bạn học bên cạnh cậu đang cầm điện thoại di động trong tay. Hơn nữa, bộ dáng Trang Thâm không được tập trung. Nàng cho rằng cậu hoàn toàn không độc đề mà trả lời bừa bãi.
Một tác phẩm văn chương dài như vậy, cậu có thể mấy giây liền đọc xong?
Nhất định là có gian dối.
Mã Bình Xuân nhìn cậu, ánh mắt lộ rõ vẻ chế nhạo, giọng nói đầy sự châm biếm nói: ” Vì sao là B? “
Trang Thâm dạ dày bắt đầu có chút khó chịu. Cậu nghĩ chỉ cần trả lời đúng Mã Bình Xuân có thể cho cậu ngồi xuống, nghe được câu hỏi chỉ có thể đáp: ” Bởi vì ba đáp án khác đều sai! “
Cậu đã làm bài này từ trước, đại khái đối với những đề cậu đã làm qua đều sẽ nhớ. Chỉ cần cậu nhìn vào đoạn mở đầu của tác phẩm nào đó, ngay lập tức cậu có thể nhớ được bản dịch, cho nên chỉ cần liếc đề mục một cái có thể tìm ra đáp án chính xác.
Câu trả lời này nghe qua liền biết là trả lời cho có, liền chọc cho Mã Bình Xuân một bụng lửa, thẹn quá hóa giận, châm chọc nói: ” Không sai? Không đúng? Cậu thấy trả lời qua loa như vậy liền có ích? Học tập là chuyện chú trọng, cậu xem giải cũng được, nhưng chỉ nhìn lướt qua câu hỏi liền trả lời lấy lệ. Cậu đây là đang có ý gì hả? “
Dưới lớp tiếng nói chuyện ngày càng lớn, nhíu mày nhìn về phía Mã Bình Xuân.
Trang Thâm chống tay vào bàn cố gắng đứng vững. Trong mắt vô cùng thờ ơ, nhìn người đang đứng trên bục giảng ánh mắt đầy cay nghiệp mà nhìn cậu: ” Tôi không có xem giải, cũng không có trả lời cho qua! “
Cậu còn không biết sao? Mã Bình Xuân nghĩ trước mắt mọi người giễu cợt, châm chọc cậu có thể nhận lấy sự ngưỡng mộ cùng sùng bái?
Cậu đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người làm giáo viên như vậy!