Chương 48

Đơn giản là chính mình mang đá tự mình đập lên.

Thẩm Văn thơ ờ vỗ quả bóng rổ, đi tới bên cạnh Trang Thâm, lông mi dài rũ xuống, lười biếng nói: ” Ném bóng thật lợi hại nha, ngồi cùng bàn? “

Trang Thâm liếc mắt nhìn anh một cái, đường cong hai bên vừa đẹp.

Cậu vốn chưa từng nghĩ sẽ tham gia của hiệp đấu so tài ngày hôm nay.

Ở ao cá mà chiên cá thật ra cũng không thấy thoải mái, cảm giác như đang ăn hϊếp người mới biết chơi vậy.

Nhưng bởi vì Hoàng Mao ăn hϊếp bạn cùng lớp của cậu mặc dù không có quan hệ, cậu cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Trang Thâm nhìn về phía khuôn mặt tràn đầy đứng giận của Hoàng Mao, hất cằm một cái, vô vị nói: ” Hiệp thứ ba, tỷ số có kéo cũng không thể bằng. Cũng không cần lãng phí thời gian! Người ở đây đủ, bọn mày cũng không cần đến đi đến bục làm gì. Ở chỗ này gọi! “

Lời này nói ra vừa bình thản, lại vừa phách lối.

Mấy người Hoàng Mao âm thầm cắn răng, không động đậy.

Hầu như các lớp có tiết học thể dục đều tụi tập ở nơi này. Nếu một tiếng ba này kêu ra miệng. Vậy mặt mũi bọn hắn cũng vứt đi luôn!

Nhưng đây cũng là điều kiện mà hắn ở ngay trước mặt mọi người cược.

Hơn nữa…

Thẩm Văn đi theo sau lưng Trang Thâm. Thanh âm đơn giản lười biếng, nhưng lại khiến người ta không hiểu được mà lộ ra ý lạnh: ” Chính mình tự đáp ứng điều kiện, không quên chứ? “

Hoàng Mao đương nhiên không dám chọc đến Thẩm Văn.

Hắn nếu bây giờ bỏ đi, không chịu kết thúc mà gọi một tiếng ‘ Ba ‘ này. Chính là chống lại Thẩm Văn. Hậu quả chính hắn cũng có thể tưởng tượng được.

Trang Thâm mặt không thay đổi nhìn hắn: ” Hướng về người lúc nãy mày làm bị thương, kêu cho thật tốt! “

Hoàng Mao giương mắt, nhìn Trang Thâm bằng ánh mắt hình viên đạn.

Sớm biết như vậy, hắn cũng không đem cậu kéo vào.

Hoặc là, lúc Trang Thâm mới vào hiệp hắn nên xuống tay với cậu.

Tưởng Hoài bên này nhìn thấy Hoàng Mao nửa ngày cũng không động đậy, không nói lời nào, thúc giục nói: ” Có phải đàn ông không vậy? Là đàn ông vậy kêu một tiếng! Nhiều người ở đây như vậy, mày không phải muốn nuốt lời chứ? “

Lớp 10 cũng nhỏ giọng phụ họa, nhìn Hoàng Mao chỉ chỏ.

Hoàng Mao run rẩy, nắm chặt bàn tay. Cuối cùng, hướng về phía lớp 10. Ánh mắt bình tĩnh, nhìn chằm chằm sàn nhà nói: ” Ba “

Hắn nói xong liền xoay người rời đi! Người ở cửa tách ra một con đường nhỏ, cứ như trên hắn là một con vi khuẩn truyền nhiễm vậy.

Mấy người bên kia nhìn Hoàng Mao cúi đầu kêu ba, cũng chỉ cố nén sự tự ái trong lòng. Nhìn về phía Trang Thâm, tới tấp gọi một tiếng ba, sau đó, theo hướng Hoàng Mai chạy đi.

Chuông tan xong đúng lúc vang lên, mọi người xem xong một trận đấu hay lại được thưởng thức một vở kịch vui. Biểu tình chưa thỏa mãn mà quay trở về phòng học.

Mọi người rời sân, Tưởng Hoài vẫn còn hưng phấn không giảm. Chạy đến trước mặt Trang Thâm lắc lư: ” Cậu chơi bóng sao lại lợi hại như vậy?

Người anh em à, sao cậu có thể không nhìn khung bóng vẫn có thể ném trúng vậy? “

Trang Thâm thờ ơ: ” Cảm giác bằng đầu! “

Tưởng Hoài: ” … “