Trang Nhược Doanh làm bộ suy nghĩ, gật đầu một cái. Tâm tình tốt hơn nhiều: ” Ra vậy lúc em còn chưa đi ra đã nhìn thấy anh hai. Anh, đợi một lúc nữa đi qua cửa hàng bánh ngọt dừng lại một chút. Em muốn mua một cái bánh.
Trang Trần Húc lên tiếng đáp “Được.”. Tâm sự nặng nề mà khởi động xe.
Ở công sau, Trang Thâm đưa giấy xin phép cho bảo vệ, chậm rãi đi ra ngoài.
Có thể thấy được sự trái ngược rõ ràng với cổng trước, nơi này rất ít học sinh ra vào, từ lúc Trang Thâm đi ra cũng chỉ mấy người.
Trang Thâm đảo mắt nhìn xung quanh có một vài chiếc xe tư nhân, vài hai chiếc xe buýt đang đậu quanh khu vực lối vào phía sau.
Toàn thân xe đen nhánh, không mang theo bất kì thể loại trang trí nào. Đường nét mượt mà lại thanh lịch. Có thể do bảo trì tốt, sáng bóng phản chiếu lại ánh sáng ấm ấp của buổi hoàng hôn.
Trang Thâm nhìn xe mấy lần, mới di chuyển ánh mắt về người ngồi trong xe.
Người nọ đội nón màu đen, không thấy rõ mắt. Nhưng trên người mặc áo chữ T cùng quần jean đậm màu. Chân rất dài. Tay để vô – năng, mang theo một đôi găng tay da màu đen. Để lộ một đoạn cánh tay gầy gò và rất trắng.
Trang Thâm thu hồi tầm mắt, mở app gọi xe. Chờ đợi tài xế tiếp nhận đơn.
Cậu quay người tìm đường đi ra ngoài. Phía sau truyền đến tiếng xe nổ, càng ngày càng gần. Cuối cùng dừng ở bên cạnh Trang Thâm. Phanh xe lại tắt máy, ầm ầm vang dội.
Trang Thâm vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn sang, mặt không cảm xúc liếc nhìn sang bên cạnh.
Người ngồi trên xe moto nhìn cậu, cũng không lên tiếng.
Trang Thâm thu hồi tầm mắt, cúi xuống. Tiếp tục dọc theo đường đi.
Qua mấy phút sau, phía sau lưng lại truyền đến tiếng động cơ, càng ngày càng gần. Lại một lần nữa dừng bên cạnh Trang Thâm.
Tiếng nổ ông ông vang lên bên tai cậu, mặc dù nghe rất thoải mái. Nhưng mà Trang Thâm bây giờ rất khó chịu.
Cậu rốt cuộc cũng đứng lại, hung hăng nhét điện thoại di động vào trong túi, cả người không nhịn được. Đôi mắt nhạt màu toàn sự lạnh lùng.
Khuôn mặt của cậu rất bình tĩnh, giọng nói lại hết sức lạnh lùng: ” Con mẹ anh có bệnh? “
Tác giả có lời muốn nói:
Người nào đó: Bảo bối có ở đây không? Bảo bối, nhìn xe của anh một chút! Lại nhìn chân của anh một cái! Xem anh có giống kẻ trộm đẹp trai không? Bảo bối à, có muốn lên ngồi với anh không?
Trang Thâm: Chia tay!
Người nào đó: Tiểu Thâm, anh sai rồi! Tiểu Thâm làm ơn yêu anh đi mà!
Người qua đường: [ Thẩm Văn là một người nghĩa khí, lời đồn chỉ là lời đồn ]