Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Pháo Hôi Tình Địch Của Nam Thần

Chương 163

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đối với ánh sáng, kết cấu, phác họa. Toàn bộ bọn họ đều được thầy cô chỉ bảo tận tình, nếu không có chuyện lệch quá nhiều mỗi khi dự thi.

Cho nên khi thi đấu thành tích cũng coi như là tốt, những thứ cần sửa cũng không nhiều.

Trong số những điểm các đại sư chỉ ra nhiều nhất phải kể đến chính là sự sinh động trong mỗi bức tranh.

Học nhiều lý thuyến phác họa vẽ, cho dù đi thi đạt được bao nhiêu điểm qua. Có thể đem nhấn chìm một người, cũng không khẳng định sẽ nhìn được sự sinh động trong bức tranh.

Bức tranh của Trang Thâm chắc chắn đáp ứng đủ điều kiện của một bức tranh xuất sắc, cho dù người không biết nhìn tranh cũng cảm nhận được con chim được cậu họa như đang sống. Y thậm chí còn nhìn được trong mắt chú chim này có ánh sáng.

” Cậu…” Nam sinh đeo kính cũng giống như nữ sinh thắt bím đuôi ngựa vô cùng khϊếp sợ. Quả thật y không biết nên nói gì: ” Cậu thật sự chưa học qua trường lớp nào? “

Trang Thâm ừ một tiếng.

Không có học qua nhưng lại có thể đem những lý thuyết áp dụng triệt để, hơn nữa còn làm nó trở lên sống động hơn!?

Nam sinh đeo kính hít thở sâu để ổn định tinh thần mình, lần đầu tiên y cảm nhận được thiên tài là như thế nào.

Y vẫn luôn cảm thấy mình không có thiên phú, bình thường chỉ cố gắng học mà không để ý đến thành tích. Nhưng khi nhìn thấy được bức vẽ của Trang Thâm y lại cảm thấy hơi ước ao.

Ước ao thiên phú của cậu, bẩm sinh có thể vẽ được sự sinh động này.

Nam sinh đeo kính nói: ” Tranh của cậu không cần thêm gì, cậu có thể…nhìn tranh của tôi xem còn thiếu gì được không? “

Nữ sinh thắt bím cũng gật đầu: ” Đúng vậy, đúng vậy! Nếu như cậu đổi với tớ, nhất định tớ sẽ làm hỏng bức tranh cảu cậu!!! “

Những người bên cạnh nghe được, đều hơi nghi hoặc.

Chẳng lẽ Trang Thâm vẽ kém đến vậy? Nên hai người bọn họ không đổi?

Hai người kia ở trong phòng vẽ đều là những bạn học dễ gần, có lẽ ngại làm tổn thương Trang Thâm nên mới nói như vậy đúng không?

Trang Thâm không học qua vẽ vời gì, vẽ nát đến cỡ đó cũng có thể hiểu được.

Trịnh Húc ở bên kia nhỏ giọng cùng nhóm của mình nói: ” Hoàn hảo không cần sửa gì…”

Trang Thâm đi đến trước bức tranh của hai người.

Cậu tư tay, trực tiếp vẽ nhẹ lên bức tranh: ” Ảnh xúng quanh quá thật, những mắt trung tâm lại không có cảm giác được mở ra, ảnh chím khuếch nhẹ, nặng quá không tốt…”

Giọng của Trang Thâm rất nhỏ, trong phòng lại hơi ồn, nên chỉ có hai người nghe rõ.

Những người khác thấy bọn họ nghiêm túc như vậy, còn cho là bọn họ phối hợp diễn trò.

Nửa giờ sau, thầy giáo mập mạp một lần nữa trở về. Đứng trước nói: ” Đước rồi, cấc em mau đem tranh của nhóm mình để sang đây nào! “

Thầy chấm điểm vô cùng đơn giản,

Y không chấm điểm từng cái một rồi công bố, mà trực tiếp chấm theo hàng và nhóm rồi sắp xếp theo thứ tự luôn.

Được y để lên trước chính là nhóm ưu tú nhất trong buổi ngày hôm nay.

Lão sư xem một bức rồi lại một bức, hầu như không có gì gọi là do dự.

Phía dưới nhao hao nhìn về phía bức tranh được để lên vị trí đầu, không ít người đang bàn tán. Nữ sinh thắt bím thấy được bức tranh mình vẽ, kích động nói với Trang Thâm: ” Bức tớ vẽ được để vị trí đầu tiên! Đều là do cậu giúp tớ sửa lại! “

Cô trước tự sửa cho mình qua một lần, rồi sau đó đem cho Trang Thâm sửa thêm một lần nữa. Nhìn Trang Thâm sửa lại, cô thậm chí còn mở mang được nhiều thứ.

Trang Thâm chỉ về một lúc, đôi tay thon dài trắng nõn lúc dừng lúc họa. Đều mang một theo màu sắc, dụ hoặc nhất định.

Trong lòng nàng thậm chí còn cảm nhận được tình cảm mãnh liệt.

Khung vẽ của nam sinh đeo kính cũng được để lên vị trí đầu tiên, hai người đồng thời an tâm. Không nhịn được mà nghĩ, lần này Trang Thâm chắc chắn xếp hạng nhất.

Cuối cùng, thầy mới đến bức tranh được đặt ở cuối.

Ánh mắt vốn bình thản giờ lại hơi sửng sốt. Không nhanh chóng sắp xếp vị trí mà ngược lại cúi đầu quan sát tỉ mỉ.

Không giống như dò xét, ngược lại giống như đang thưởng thức bức tranh.

Những người cùng nhìn thấy bức tranh kia, ánh mắt như bị hấp dẫn không rời đi được: ” Kia là ai vẽ vây? Là người trong hiệp hội vẽ sao? “

” Nhìn qua, hình như mắt con chim giống như là biết di chuyển? “

” Tuyệt thật, nhìn góc độ này hình như là…”

Lão sư cầm bức vẽ kia hỏi: ” Bức tranh này là của ai vẽ? “
« Chương TrướcChương Tiếp »