Chương 162

Trịnh Húc giống như những người khác, có người đến liền cười nhạo người ta thừa nước đυ.c thả câu. Sao có thể nghĩ được ngày hôm nay kịch hài thường ngày lại có một lối đi khác?

Một bên khác, nữ sinh đi cùng Trịnh Húc vừa rồi cũng kinh ngạc không kém. Náng ngay lập tức nhắn tay cho đám bạn của mình…

[ Khâu đại sư dắt một người vào hiệp hội, rất có thể chính là học trò thứ hai của ngài ấy!!! ]

…………………………………………………………

Phòng vẽ tranh của Khâu Lăng giống như những phòng vẽ tranh khác. Bốn phía đặt không ít cây cảnh, tượng thạch cao, mô hình động vậy. Ở gần cửa sổ, Trang Thâm thấy được bức tranh của y.

Đã được đóng khung, bốn góc tranh được bao bọc bằng bốn bìa giấy. Xung quanh đều được bao bọc với một tấm bọc kính trong suốt.

” Tên tác phẩm cháu cứ nghĩ đại một cái cũng được, không cần phải phức tạp quá. Còn về phần tên tác giả, cháu có thể nghĩ một cái tên nào khác hoặc dùng tên thật là được. ” Khâu Lăng đứng bên cạnh cậu, cười cười nhìn về phía bức tranh.

” Đem đi đấu giá, chỉ cần là người có mặt nhìn chắc chắn sẽ trả giá rất cao để mua được bức tranh của cháu. “

Trang Thâm không có đặt quá nhiều kỳ vọng vào chuyện này, vậy nên nghĩ đại tên rồi viết lên.

Khâu Lăng hơi nhẹ nhàng, thử thăm dò cậu: ” Thời gian vẫn còn sớm. Đã vất vả đến đây rồi, không bằng ở lại vẽ thêm một lúc? Những thứ ở đây cháu có thể dùng tự nhiên! “

Khâu Lăng ngỏ ý mời cậu nhiều lần như vậy, Trang Thâm cũng không có mượn cớ từ chối. Nhất là khi nghĩ đến, Thẩm Văn dặn cậu ít chơi game lai, cậu đã đồng ý với anh rồi.

Khâu Lăng vô cùng vui vẻ, cơ hội này thật đến không dễ dàng mà!

Khâu Lăng vui vẻ nói: ” Đi nào, bác dẫn cháu đến phòng lơn để vẽ tranh.

Phòng vẽ tranh lớp, hơn mười học viên đều đang vẽ tranh tĩnh vật.

Những người ở đây đều là học sinh cấp ba và sinh viên. Có thể ở lại trong hiệp hội mỹ thuật để vẽ, đều là nhưunxg người có kỹ thật tốt hơn người khác.

Khâu Lăng bước đến, không ít người đều ngẩng đầy nhìn.

Khâu Lăng nhẹ nhàng cười, dùng thanh âm ôn hòa nói: ” Ngày hôm nay, chúng ta có thêm một thành viên mới. Cậu ấy sẽ vẽ tranh cùng các em. Đây là bạn học Trang Thâm, các em làm quen với nhau. “

Phía dưới không ngờ lại rất nhiệt tình chào đón bạn mới.

Dù gì cũng là Trang Thâm tự mình mang người đến, bọn họ không thể lạnh lùng nên không thể nào không cho thầy mặt mũi.

Khâu Lăng hỏi một câu: ” Các em hôm nay vẽ chim à? “

Phía dưới mọi người vây quanh một chiếc bàn trắng, bày ba con chim với dáng vẻ khác nhau. Tư thế cũng khác nhau.

Có người ở dưới nói: ” Thầy, chúng em hôm này làm một bài khảo sát nhóm nhỏ, chia nhóm rồi mỗi người vẽ một góc độ nào đó, sau đó trao đổi lẫn nhau. “

Khâu Lăng gật đầu: ” Hợp tác nhóm cũng rất tốt, các em đã chia xong nhóm chưa? “

Phía dưới nhìn nhau, hiểu ý trong câu hỏi của Khâu Lăng, có người: ” Vẫn còn đang phân chia ạ, vẫn chưa chia xong. “

Khâu Lăng: ” Nhóm còn thiếu người đâu? “

Nhóm thiếu người giơ tay lên, có 5 người. Trong đó có Trịnh Húc.

Bọn họ vốn là muốn ba người một nhóm, hiện tại có thêm Trang Thâm. Nhất định sẽ có hai người cùng đội với cậu.

Khâu Lăng lại hỏi: ” Các em có người nào nguyện ý chung nhóm với Trang Thâm không? Nếu có giơ tay lên nhé? “

Trịnh Húc vội vã cúi đầu, hắn muốn ý cũng chẳng muốn chung đội với cậu. Lai lịch không rõ ràng, còn chẳng biết trình độ thế nào. Sao có thể cùng một nhóm?

Rất có khả năng kéo thành tích của xuống.

Thế nhưng không ngờ lại có một nữ sinh thắt bím đuôi ngựa và một nam sinh deo kính giơ tay. Mọi người rất nhanh chia thành nhóm.

Khâu Lăng cười nhạt, quay lại nói với Trang Thâm: ” Mọi người đều là bạn bè cùng tuổi, ở chung thật tốt. Mau đi qua vẽ đi nào! “

Trang Thâm tìm dụng cụ vẽ tranh, sau đó đi sang chỗ ngồi của mình. Khâu Lăng vừa rời đi, nữ sinh thắt bím đuôi ngựa khi nãy lập tức chào hỏi cậu: ” Tớ biết cậu! Trước đây trên mạng có nhìn thấy video cậu vẽ báo tường! Cậu là học sinh mỹ thuật sao? “

Trang Thâm: ” Không phải. “

Nữ sinh tóc thắt bím đuôi ngựa hơi sửng sốt, nghiêng đầu nhìn y, tự nhiên nói: ” Không phải học sinh mỹ thuật là lại vẽ tốt như vậy, thật sự cậu rất lợi lại đấy! “

Không biết cậu có thể vẽ phác họa hay không….

Nam sinh đeo gọng kính chỉ chỉ tĩnh vật dài cho cậu: ” Cậu vẽ góc này, được không? “

Y không quan tâm đến thành tích, vậy nên nhóm của y có ai cũng không ngại.

Trang Thâm gật đầu với bọn họ, rồi cầm bút chì lên gọt.

Bên cạnh có không ít ánh mắt nhìn về phía này.

Trịnh Húc nhìn về hướng tĩnh vật dài, ánh mắt khinh thường cậu, nở nụ cười.

Thì ra tác phẩm của Trang Thâm chỉ là báo tưởng, còn chưa học qua vẽ tranh. Loại người này có gì đáng để Khâu Lăng phải quan tâm?

Nhất định là do quan hệ.

Trang Thâm sắp xếp trong giấy vẽ, quay đầu nhìn về phía tĩnh vật.

Cậu không học qua trường lớp bài bản, nhưng cậu cũng biết vẽ những bước đi cơ bản. Còn phần lớn dựa vào cảm nhận của bản thân mà tự nhiên vẽ.

Đắm chìm trong vật thể, rất nhanh thả lòng.

Bởi vì Trang Thâm vào sau, nên chỉ còn một vị trí duy nhất để vẽ.

Thỉnh thoảng có người lùi ra phía sau để xem hình ảnh để vẽ, muốn biết Trang Thâm có trình độ gì. Nhưng lại ngại đi đến, nên chỉ có thể lướt qua, khẽ liếc mà nhìn.

Trịnh Húc căn bản không nghĩ Trang Thâm sẽ vẽ được cái gì ra hồn, bọn họ ở trong hiệp hội luyện vẽ lâu như vậy. Sao lại có thể so bọn họ với một con gà mới đến. Như thế này chẳng khác nào đem trứng so với đá?

Thầy phụ trách lớp nàu là một người ká mập mạp, 3h sau y mới đến và nói: ” Được rồi, thời gian cũng sắp hết. Hiện tại các em trong cùng một tổ hãy trao đổi sửa cho nhau. “

Phía dưới dừng bút trong tay, đứng lên đi lại. Trong phòng thời điểm này vang lên những tiếng nói chuyện nhỏ nhỏ.

Nữ sinh thắt tóc bím cùng nam sinh đeo kính đã vẽ xong. Nữ sinh cười cười đi đến, nói với Trang Thâm: ” Tớ đổi với cậu!…”

Cô vừa đi đến phía Trang Thâm, nụ cười ngay lập tức dừng lại.

Sau đó, cô kéo nam sinh đeo kính. Ánh mắt còn dừng bên người Trang Thâm, thanh âm hơi chậm chạp: ” Cậu…cậu nhanh đến xem…”

” Làm sao vậy? Khó à? ” Nam sinh đeo kính đoán Trang Thâm vẽ không được, nên nàng mới không đổi. Hơi lo lắng đi đến.

Trình độ của hai người bọn họ đều giống nhau, nếu như Trang Thâm vẽ xấu, vậy có nghĩa là thành tích nhóm bọn họ nhất định sẽ bị kéo thấp.

Trịnh Húc đứng đối diện luôn để ý bên này, chứng kiến sắc mặt lo lắng của họ, không nhịn được mà cười.

May mắn vừa rồi không có cùng tổ với Trang Thâm, nếu không…chắc chắn bọn họ sẽ chịu thiệt.

Nam sinh đeo kính đi đến phía sau Trang Thâm, vẻ mặt lo lắng biến thành sửng sốt. Trong nháy mắt lại chuyển sang phức tạp.

Y vốn nghĩ Trang Thâm vẽ không được tốt, nhưng nhìn xem bức tranh mà cậu vẽ….

Nếu như nó do thầy giáo vẽ, y cũng tin!!!

Ở trong phòng vẽ tranh này, những người ngồi đây đều có thành tích rất tốt, bức tranh bọn họ vẽ không chỉ tham gia nhất nhiều cuộc thi trong trường lớp, còn đưa ra bên ngoài thi. Thành tích không hề kém.