Chương 161

Vốn là Khâu Lăng muốn sáng thứ bảy đến trường đón Trang Thâm, thế nhưng giữa chừng lại có việc nên không thể đi được. Đành phải gửi địa chỉ để Trang Thâm tự đến.

Khâu Lăng nói với cậu phòng vẽ tranh bên trong hiệp hội, bất cứ người ngoài đi ngoài hay đi ra đều cần có giấy thông hành. Nếu không thì phải hẹn trước.

Trang Thâm khi nãy cậu cũng không có nghĩ gì nhiều, nhưng không ngoài dự kiến bị chặn ở ngoài.

” Cậu không phải người của hiệp hội, nên không hẹn trước không thể vào! ” – một vị bên bộ phận lễ tân ở đại sảnh iếc mắt nhìn cậu, ánh mắt ở trên người cậu dừng lại thêm hai giây.

Người này đẹp mắt, những chắc đều giống như những người đẹp khác đều trăm phương ngàn kế muốn trà trộn vào hiệp hội mỹ thuật.

Há miệng ngậm mồng đều nói Khâu đại sư mời cậu ta qua, lời nói dối này chồng lên lời nói dối kia.

Trang Thâm lấy điện thoại di động ra nói với người đối diện: ” Để tôi gọi cho bác ấy! “

Khóe miệng bô gái bên bộ phận lễ tân hơi giật.

Cô cảm thấy khuôn mặt của cậu tiểu thịt tươi đối diện mình hơi bị dày.

Khẩu đại sư ngoại trừ Thẩm Văn thì cho dù là học viên của y cũng không có tư cách này.

Bọn họ ở đây ngày qua ngày lại nhìn thấy rất nhiều người, nhưng chưa từng thấy Trang Thâm.

Lúc này, có một đôi nam nữ nhìn qua đều biết là học sinh đi từ cửa đi vào.

Nam sinh nghe được lời Trang Thâm nói, hướng mắt về phía cậu nở nụ cười nói một câu: ” Có vài hai người, năng lực thì không có. Cố gắng thì càng không. Thế nhưng lại thích đi đường tắt, thừa nước đúng mà thả câu cơ. “

Trang Thâm gọi điện đi không lâu đầu bên kia đã nhấc máy, Khâu Lăng rất nhanh mở miệng hỏi y: ” Tiểu Trang, cháu đến ròi à? “

” Vâng. ” Trang Thâm nói: ” Không có giấy thông hành, nên không vào được. “

Khâu Lăng nở nụ cười: ” Cháu xem đầu óc ta của bác này. Cháu đợi một xíu, bác xuống đón cháu ngay bây giờ đây. “

Y chưa từng đưa người ngoài vào bên trong hiệp hội, cho nên khi gọi Trang Thâm đến y cũng không nhớ ra giấy thông hành. Chính là trong lòng y đã đem cậu trở thành một phần của hiệp hội mỹ thuật.

Trang Thâm đáp lại, sau đó tắt điện thoại đi.

Lễ tân nhìn thấy cậu không có ý định rời đi, hơi nghi ngờ: ” Cậu thật sự gọi điện cho Khâu đại sư? “

Trang Thâm gật đầu.

Ở góc có chỗ ngồi, bàn mang hình hơi khác lạ kết hợp cũng hai chiếc ghế có tạo hình vô cùng thú vị. Phía sau, còn có đài phun nước cùng hòn non bộ.

Trang Thâm vừa định đi qua ngồi xuống, nam sinh mới nói cùng đi qua ngồi xuống, còn để cặp sạch của mình ở ghế bên cạnh.

Một mình hắn đem ngồi cả hai.

Trang Thâm cũng lười tranh với người khác, cậu đứng luôn.

Nam sinh kia nhìn cậu, nâng nâng đuôi mắt nói: ” Hiệp hội này không phải là nơi loại người như cậu muốn đến là đến. Cậu cho rằng Khâu đại sư là ai? Là một người có thể dùng một hai cậu nói mà quen biết dễ dàng à? Còn nói ngài ấy đem cậu vào phong vẽ, cậu mơ cũng đủ đẹp đấy? “

Trang Thâm cậu không muốn cũng loại người này tính toán đúng sai, cậu chỉ nhàn nhạt nói: ” Hiệp hội cũng không phải nơi để người ồn ào, yên lăng đi. “

Nam sinh: ” … “

Bị cậu đáp lại, dù chỉ một câu nhưng lại khiến nam sinh kia tức giận.

Vì có thể đi vào bên trong hiệp hội này mà y đã tốn không ít công sức, nhưng vẫn do quan hệ trong gia đình cùng tiền bạc.

Người giống như Trang Thâm, hắn chưa từng nhìn thấy trên măt báo cũng chưa từng thấy cậu tham gia thi đấu ở bất kỳ nơi nào. Nói muốn tìm Khâu đại sư? Xía, hoa mỹ cái gì? Nói thẳng ra không phải đến tìm quan hệ à?

Cậu ta khinh.

Trong mắt nam sinh không che giấu sự khinh bỉ rằng cho cậu: ” Cậu đừng được nước làm đến, có biết ở đây có bao nhiêu người giống như cậu bị đuổi ra ngoài không thương tiếc không? Tôi chống mắt lên nhìn xem cậu sẽ bị đuổi thảm hại đến cỡ nào? “

Thái độ không lạnh, không nhạt của Trang Thâm hoàn toàn chọc tức hăn.

Làm cho hắn không nhịn được cơn tức trong người, lớn tiếng nói một câu: “

Khâu đại sư không bao giờ sẽ nhìn trúng loại người như cậu! Tốt nhất cậu nên về nhà ngủ mơ đi! “

Đến hắn còn không được Khâu đại sư chỉ báo thì cậu xứng cái gì có thể quen biết Khâu đại sư?

Còn nói điện thoại cho Khâu Lăng, đây là muốn chọc cười hắn à?

Lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.

” Trịnh Húc ” thanh âm người này tuy hiền lành nhưng mà vô cùng nghiêm. Bên trong ẩn chứa không sự trải đời mà còn là bản lĩnh của bản thân. Nam sinh vừa rồi còn mở miệng lớn tiếng quát người giờ lại câm như hế, hắn quay đầu nhìn lại.

Khâu Lăng…

Trinh Húc lập tức im lặng cúi đầu xuống, một bộ dạng của một học viên vô cùng nghe lời: ” Thầy Khâu. “

Trịnh Húc không phải học sinh của Khâu Lăng, nhưng bình thường hay tìm y để hỏi một số vấn đề, cho nên y nhìn cậu ta vô cùng quen mắt.

Lúc này được y gọi tên, trong lòng cậu ta còn đang rất vui vẻ.

Hắn cho rằng Khâu Lăng có chuyện gì nên mới gọi hắn, kết quả đến gần hắn y quay bước đi tiếp. Lướt qua hắn đi về phía sau.

Trịnh Húc sửng sốt quay đầu lại nhìn y.

Hắn nhìn thấy Khâu Lăng được đứng trước mặt Trang Thâm, vừa nghĩ người đối với tất cả mọi người đều một bộ dạng nghiêm khắc, uy nghiêm. Thế nhưng bây giờ, đứng trước mặt cậu. Khuôn mặt y vui vẻ, ôn hòa, thanh âm nhẹ nhàng nếu đem so với khi gọi hắn không biết gấp bao nhiêu lần: ” Đợi bác lâu không? Đi, bác đưa cháu đến phòng vẽ tranh. “

Trang Thâm nhàn nhạt nói: ” Không lâu đâu ạ. “

Vẻ mặt Trịnh Húc cứng lại, toàn thân hắn bị sự xấu hổ vây chặt.

Tại sao có thể như vậy?

Hắn ta đã ở hiệp hội được một năm, từ trước đến giờ đều chưa nhìn thấy vẻ mặt này của Khâu Lăng, hơn nữa y còn tự mình xuống đón người.

Hắn ta nhanh chóng nhận ra, khi nãy Khâu Lăng gọi tên hắn…Ý nói hắn câm miệng vào?

Vậy có nghĩa là những lời mà bản thân mình vừa khinh miệt Trang Thâm đều bị y nghe thấy?

Hắn ta chưa từng thấy người này, rốt cuộc là từ xó nào chui ra?

Lại có thể được Khâu Lăng bao bọc?