Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Pháo Hôi Tình Địch Của Nam Thần

Chương 160

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Văn quay trở về ký túc xá chính là mà muốn lấy bánh kem cho Trang Thâm.

Kết quả, còn chưa đến được cửa phòng. Lại nghe thấy, tiếng thông báo của điện thoại.

—Tài khoản bạn theo dõi đang phát trực tiếp.

Thẩm Văn quay trở về ký túc xá chính là mà muốn lấy bánh kem cho Trang Thâm.

Kết quả, còn chưa đến được cửa phòng. Lại nghe thấy, tiếng thông báo của điện thoại.

—Tài khoản bạn theo dõi đang phát trực tiếp.

Sự chăm chỉ của Trang Thâm so với tưởng tượng của Thẩm Văn còn cao hơn rất nhiều. Cánh tay bị thương như vậy những vẫn muốn lết cánh tay sắp tàn đi kiếm tiền.

Thẩm Văn hy vọng Trang Thâm nhớ lời hứa hẹn của mình, vậy nên anh cố ý nhắn tin cho cậu.

Sau đó, không ngờ bạn cùng bàn của anh lại ngay dưới mi mắt của mình nói dối mình.

Lời nói dối của Trang Thâm bị vạch trần, trên mặt cậu cũng chẳng có cảm xúc gì quá đặc biệt.

Cậu nhìn chiếc bánh kem được đặt trên bàn, ánh mắt hơi dừng lại. Sau đó mới trả lời y: ” Tôi lập tức đi ngủ! “

Thẩm Văn nghe được câu trả lời, lập tức buông tay. Dựa vào bàn, thanh âm anh dù mang theo sự thờ ơ lạnh nhạt nhưng không giấu nổi bất đắc dĩ nằm bên trong: “

Mau ăn bánh rồi đi ngủ sớm một chút. “

Nếu như Tưởng Hoài ở đây, nhất định sẽ bị dọa sợ.

Thẩm Văn đối với người nào cũng là một vẻ thờ ơ, lạnh nhạt. Từ lúc nào lại biết cách quan tâm một người đến thế?

Dáng vẻ của anh hiện giờ nếu đem so với lúc bản thân bị thương còn cẩn thận hơn rất nhiều.

Trang Thâm im lặng ngậm lấy ống hút, bắt đầu uống sữa.

Hương vị chính thống theo ống hút bay lên đi thẳng vào trong miệng cậu. Rồi như một quả bom hương vị nổ tung. Trang Thâm nhìn về phía màn hình laptop, chuẩn bị tắt livestream.

Nhưng khi cậu như thoáng qua, ánh mắt hơi dừng lại.

Trên màn hình, những bình luận trên livetream tất cả đều là ” aaaaa “

Số người xem livetream đã đạt đến 10000 [ 1 vạn ]

Sau khi cậu kết thúc trận đấu, người xem live của cậu không đi. Con số này thậm chí còn không ngừng tăng lên.

Đập vào mắt Trang Thâm là mấy bình luận.

[ Còn có người giục đi ngủ? Live này hiện tại đang tung cẩu lương!!! Tố cáo – ing ]

[ Ngủ? Nhanh mau cho tôi xem những tư thế ngủ của cậu đi lầu chủ! ]

[ Uống cái gì vậy? Còn ăn bánh kem nữa? Tôi vẫn còn con nít, tôi không thể nghe được mấy nội dung như vậy!!! ]

[ Không nghĩ đến xem live game còn phải ăn đồ ăn cho chó, khóc:< ]

Trang Thâm: ” … “

Hỏi chấm, cái gì vậy?

Trang Thâm tắt live đi.

Trang Thâm tắt laptop, nhét vào trong ngăn bàn, ăn nốt bánh kem: ” Là vết thương

nhỏ thôi, thức đêm chơi game cũng không ảnh hưởng quá nhiều! “

Môi của Thẩm Văn hơi mím lại, nghe được những lời này cậu. Khẽ thở dài.

” Tôi lo lắng cho cậu được không? ” Anh rũ mắt, lông mi bao trùm đổ bóng xuống. Con ngươi trong mắt như ẩn như hiện: ” Hơn nữa, cũng không phải vết thương nhỏ!



Thẩm Văn mỗi ngày đều giúp cậu bôi thuốc, vết thương của cậu anh đều cảm nhận được nó ra sao. Trang Thâm cơ bản không quan tâm đến thân thể của mình.

Rõ ràng, bác sĩ đã dặn rò rất kỹ. Thời điểm đi tắm nhớ phải chú ý, những mỗi lần Trang Thâm tắm xong vết thương đều bị ngâm nước đến mềm nhũn. Chỉ những người có thần kinh không tốt, mới không cảm thấy đau.

Tắm rửa xong cũng không sấy tóc, cuối thu nhưng vẫn ăn mặc như mùa hè. Đầu ngón tay của cậu rất lạnh.

Tất nhiên, với khả năng của Trang Thâm chắc chắn cậu sẽ không nhìn được vết thương của mình nghiêm trọng đến cỡ nào. Ở trên da thịt trắng nõn, nhẵn nhụi ấy, mỗi ngày mỗi ngày khi giúp Trang Thâm bôi thuốc, anh vẫn không nhịn được mà giật mình.

Trang Thâm ăn xong miếng bánh kem cuối cùng, đem hộp bánh vứt vào thùng rác.

” Tôi nhớ rồi, ngày mai sẽ không thức đêm! “

Thẩm Văn nghe được câu này của cậu xong liền ròi đi. Trang Thâm nhìn chằm chằm vào cánh cửa ký túc xá. Đến khi Lưu Phàm trở về cậu mới rời máy đi.

Từ nhỏ lúc nào cũng một mình, cậu đã theo việc bên cạnh không có ai. Làm bất cứ việc gì cũng phải xem tâm trạng thế nào.

Chuyện trầy da với cậu mà nó căn bản không đáng để băng bó, cứ bình thường sẽ khỏi.

Trang Thâm chưa từng bị người nào quản như vậy, cũng chưa từng được ai quan tâm như thế. Nên trong thời gian ngắn trong thể thích ứng, cũng không hiểu được tại sao trong lòng lại có chút vui vẻ.
« Chương TrướcChương Tiếp »