Chương 149

Chỉ là mấy đứa trẻ chưa hiểu chuyện quậy nhau. Thế nhưng, quay đầu nhìn thấy Hách Duệ Thành ông lập tức dừng lại bước chân của bản thân.

Trang Huy Nghiệp tuy rằng có công ty riêng, kiếm được không ít tiền. Nhưng suy cho cùng ở Giang Thành căn cơ địa vị của ông trong giới không sâu. Nói đi nói lại cũng chỉ là một thương nhân nhỏ, một nhà giàu mới nổi.

Mà Hách Duệ Thành tuy chỉ là giám đốc trong ngành công an, nhưng bối cảnh lại không thể khinh thường. Chỉ cần có được sự giúp đỡ của y, ngày sau dù chuyện gì cũng không cần lo.

Trang Huy Nghiệp nở nụ cười, giọng đầy tôn kính nói: ” Anh Duệ Thành, là cơn gió nào đưa anh đến nơi này vậy? “

Đôi mắt Hách Duệ Thành nhạt nhẽo, không mang theo ý tứ gì mà liếc nhìn ông, sau đó lại nhìn Trang Thâm: ” Cuối tuần này không có việc gì quan trọng, nên muốn tìm Tiểu Thâm ăn một bữa cơm. Nhưng thằng bé nói phải về nhà một chuyến, nên tiện đường tôi đi đến đây sẵn tiện đợi thằng bé ăn cơm xong sẽ đem nó đi! Liệu có được không, em rể?”

Y nói xong, dừng một giây sau quay lại đã lập tức nở một nụ cười không mấy thân cận: ” Xem trí nhớ của tôi này, khi nãy gọi sai! Phải là Trang tổng mới đúng! “

Nụ cười của Trang Huy Nghiệp cứng đờ, trái tim cũng vì vậy mà mất đi một nhịp.

Trước đây, ông cùng Hách Duệ Thành mỗi khi gặp mặt đều nâng ly cạn chén. Nhưng từ đi Hách Nhàn đi rồi, những dịp như vậy đều không còn nữa!

Hơn nữa, trong ý tứ của y chỉ muốn Trang Thâm đi cùng mình thật nhanh! Làm gì còn ý muốn ở lại ăn cơm, uống rượu như trước kia?

” Đương nhiên, để em bảo người mang thêm bát đũa! ” Ánh mắt Trang Huy Nghiệp chăm chú nhìn Trang Thâm, chỉ hy vọng cậu có thể hiểu ý ông kêu Hách Duệ Thành ở lại ăn cơm.

Không nghĩ đến bên này, Trang Thâm cầm quyển sách trong tay, biểu cảm trên mặt không có gi thay đổi: ” Không cần, tôi lập tức đi ngay! Không cần phiền phức! “

Hách Duệ Thành hiểu ý cậu, nợ nụ cười: ” Vậy là Tiểu Thâm không muốn ăn cơm ở nhà? Vậy thật tốt, bác dắt cháu về nhà ăn cơm! “

Ý niệm của Trang Huy Nghiệp lập tức bị cậu chọc thủng, cái gì cũng phản ứng không kịp. Khuôn mặt đỏ lên vì xấu hổ!

Mấy năm nay, ông cùng Hách gia không qua lại.

Trăm triệu lần không nghĩ đến sẽ có một ngày, Hách Duệ Thành sẽ để ý đến Trang Thâm như vậy. Ngày hôm nay còn muốn dắt Trang Thâm về nhà ăn cơm.

Trang Huy Nghiệp thiếu chút nữa đã quên mất trên thế giới này còn tồn tại một người tên Hách Duệ Thành. Ngày hôm nay, y đột nhiên xuất hiện, cuối cùng đã làm cho Trang Huy Nghiệp phát hiện mình đã mất đi cái gì!

Ông nắm chặt hai tay mình, bất động nhìn chằm chằm vào Hách Duệ Thành.

Hách Duệ Thành cất bước đi đến bên phía Trang Thâm cùng Trang Nhược Doanh, y không biết tại sao hai người lại đối đầu gay gắt như vậy.

” Có chuyện gì vậy? “

Trang Nhược Doanh nhìn Hách Duệ Thành trước mặt mình, không dám làm ra chuyện gì. Ả ta luon cảm thấy người này có thể nhận ra bất kỳ điều gì, chuyện xấu mà ả ta làm có thể ngay lập tức bị y phát hiện.

Hơn này, Hách gia là nhà ngoại của Trang Thâm, ả ta không biết một ai!

Trang Thâm ném quyển sổ trên tay xuống mặt đất, nhấn mạnh nói cho ả biết: ” Trước đây, cô ở trên diễn đàn trường bôi nhọ nhục mạ tôi, hiện tại không từ thủ đoạn để có được cách liên lạc với Thẩm Văn? Trang Nhược Doanh, tốt nhất cô nên biết thân phận của mình ở đâu mà bỏ suy nghĩ dơ bẩn đấy đi! “

Quyển sổ bị cậu ném thẳng đến chân, Trang Nhược Doanh không tự chủ lùi lại mọt bước.

Trực tiếp bị Trang Thâm nói ra những chuyện xấu mà bản thân mình đã làm, thân thể ả ta run lên vì sợ hại. Nhưng vẫn mạnh miệng chối bỏ: ” Anh dựa vào cái gì mà nói tôi dùng thủ đoạn? Tài khoản là do anh ấy tự tay đưa cho tôi, không được à? “

Trang Thâm lấy điện thoại di động ra, nghiêng đầu nhìn ả. Ánh mắt của cậu lạnh đến đáng sợ: ” Có cần tôi gọi điện hỏi xem là có phải anh ta tự đưa số cho cô không nhé? “

Trang Nhược Doanh bị ánh mắt của bị làm cho sợ, toát cả mồ hôi lạnh, nhưng rất nhanh đã phục hồi tinh thần.

Trang Thâm là bạn cùng bàn của anh, hai người là bạn thân cũng rất bình thường.

Có thể nói, chỉ cần Trang Thâm muốn chỉ cần một câu nói cũng có thể làm Trang Nhược Doanh bẽ mặt, sắc mắt ả nhanh chóng tát nhợt. Sự đố kị trong lòng không ngừng nổi lên.

Đứng nghe chuyện bên cạnh, Hách Duệ Thành nhanh chóng nắm lấy then chốt, sự sắc bén, bén nhọn được khuôn mặt của y che lập: ” Cô tìm người nhục mạ Tiểu Thâm trên mạng xã hội? “

” Cháu…” Trang Nhược Doanh dưới khí thế của y hoàn toàn không thể nói dối, nên theo bản năng mà nhận tội: ” Bác Hách, cháu không cố ý! Cháu cũng chỉ là tin vào những lời đồn đãi ngoài kia mà thôi…”

Hách Duệ Thành đi lên phía ả, nhìn thẳng vào ánh mắt nhìn sắp khóc kia của ả. Ánh mắt không chút dao động, bén nhọn đến đáng sợ: ” Căn cứ vào Điều 246, dùng bạo lực hoặc bất kỳ cách nào công khai vũ nhục, bịa đặt sự thực vô căn cứ để phỉ báng danh dự người. Tùy theo mức độ nặng nhẹ mà xử phạt. Nhẹ thì nộp tiền bồi thường, tạm giam ngắn hạn. Nặng thì có thể ngồi tù từ 3 năm trở xuống! “

[ Editor có lời muốn nói: Vì là không quá hiểu về điều luật của Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, nên tôi dịch theo ý hiểu của mình. Nguyên văn như này: ” ”根据 第二百四十六条, 以暴力或者其他方法公然侮辱他人或者捏造事实诽谤他人, 情节严重, 处三年以下有期徒刑, 拘役, 管制或者剥夺政治权利. ” Nếu bác nào biết tiếng Trung, chỉ tôi với nhé! Cảm ơn rất nhiều! ]

” Công khai phỉ báng nhục mạ người khác trên mạng xã hội, lượt tiếp cận vượt quá 5000. Được tính theo mức độ nặng! “

Hách Duệ Thành không nhanh, không chậm. Trầm giọng nói: ” Đủ 16 tuổi là đủ tuổi chịu trách nhiệm trước pháp luật! Cô đã đủ 16? “

Mỗi câu mỗi chữ của Hách Duệ Thành đều khiến khuôn mặt của Trang Nhược Doanh mất đi một giọt máu. Khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi.

Ả ta hoàn toàn không nghĩ đến sự việc sẽ nghiêm trọng đến vậy.

Lúc đó, chỉ đơn giản là muốn tát nước bẩn lên Trang Thâm, nghĩ đến mình cố thể đạp cậu dưới chân. Như vậy vị trí hoa khôi của trường chính là của ả.

Bây giờ lại chỉ cảm thấy hối hận.