Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Pháo Hôi Tình Địch Của Nam Thần

Chương 147

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô ngồi xuống bên cạnh Trang Huy Nghiệp, bỏ chiếc balo trên lưng xuống, kéo khóa kéo, lấy ra bên trong bảng thành tích. Trường số hai ba ngày trước cũng tiến hành thi tháng, hôm nay thành tích cũng đã công bố ra. Trang Nhược Doanh cầm bảng thành tích, cười hồn nhiên: “Ba, hôm nay thành tích thi tháng được phát rồi, con đứng thứ 37 toàn trường đấy.”

Sắc mặt Trang Huy Nghiệp tốt hơn một chút, cúi đầu nhìn bảng thành tích, gật đầu một cái. Ông biết nếu Trang Nhược Doanh nếu cố gắng tiếp tục đi lên, trong tương lai cũng có thể trở nên xuất chúng, sẽ có chỗ dùng. Ông ngồi thẳng, liếc nhìn Trang Thâm phía đối diện: “Trường của mày chắc cũng thi rồi, lần này thi thế nào?”

Trang Thâm hơi đưa mắt lên một chút, thanh âm thật lạnh: “50 điểm.”

Trang Huy Nghiệp nghe xong liền không ổn, trán giật giật: “50 điểm? Một môn 150 điểm, ngay cả tiêu chuẩn cũng không đạt được, mày muốn tiếp tục như vậy là sao đây?”

“Không phải mỗi môn 50, tổng là 50.” Trang Thâm gằn từng chữ, bình thản trần thuật sự thật: “Hạng nhất toàn trường, đếm ngược.”

Trang Nhược Doanh nghe nói xong, khóe môi cong lên, trong lòng thầm vui mừng.

Thành tích 50 điểm, thật là khủng khϊếp quá rồi.

Trang Thâm nếu không phải con trai nhà họ Trang, sau này không phải là đi quét đường bê vật liệu đấy chứ?

Nghĩ đến lát nữa phải nói xin lỗi với người như vậy, Trang Nhược Doanh liền tức chết!

Trang Huy Nghiệp cũng bị cậu làm giận tới không chịu nổi: “Mày …Mày còn có mặt mũi để nói ra à! Thi kém như vậy còn đắc ý! Sau này cuối tuần cũng đợi lại ở trường học cho tao, tao mời thầy bổ túc! Không được phép ra ngoài!”

“Tôi không cần.” Trang Thâm không lạnh không nhạt mở miệng: “Tôi hy vọng ông nhớ lời mình đã nói.”

Trang Huy Nghiệp cau mày nhìn về phía cậu.

Trang Thâm tiếp tục nói: “Nếu như lần sau còn thi trượt, tôi cũng không về nhà.”

Trang Huy Nghiệp ngồi trên ghế salon lại cảm thấy như mình đang ngồi ở trên viên đá lạnh, lạnh đến tứ chi cứng ngắc. So Trang Thâm với thức trắng đêm làm việc, đối mặt với cậu còn mệt hơn. Ông nhanh chóng nói với Trang Nhược Doanh: “Chuyện lần trước, mau nói xin lỗi anh hai đi.”

Trang Nhược Doanh vểnh môi, một lát sau mới cúi đầu, thanh âm nhu nhược đầy ủy khuất: “..Thật xin lỗi anh hai, em bị người ta gạt dẫn Phạm Thịnh với mấy học sinh trường số 7 tới trường gây chuyện, tạo ảnh hưởng xấu tới anh. Sau này em tuyệt đối sẽ không làm thế nữa.”

Cô vừa nói đã bắt đầu nghẹn ngào.

Trang Thâm thực sự bội phục.

Lời nói trực tiếp này đẩy cô ta ra khỏi chân đầu sỏ, đem cả nồi úp cho Phạm Thịnh cùng mấy học sinh ở trường trung học số 7 kia.

Trang Nhược Doanh ngẩng đầu lên, hốc mắt đã có chút đỏ lên: “Anh hai, anh có thể không để tâm so đo nữa không?”

Lời này còn khiến Trang Thâm trông giống như đang so đo dây dưa, buộc cô ta phải xin lỗi vậy.

Cô mang một vẻ điềm đạm đáng yêu mà nhìn Trang Thâm ung dung không lo lắng, nhìn còn rất giống Trang Thâm đang bức người vô tội xin lỗi.

Trang Thâm mặt không chút gợn sóng: “Ngay cả sai còn không dám nhận, còn nói xin lỗi cái gì?”

Hốc mắt Trang Nhược Doanh đảo quanh lên, nước mắt cũng ngưng lại, sắc mặt có chút trắng bệch. Có thế nào cô cũng không nghĩ ra mấy câu xin lỗi thật kia của mình, Trang Thâm còn không chịu chấp nhận! Phải nhịn trong lòng biết bao mới ép mình nói một câu xin lỗi với Trang Thâm được, kết quả đối phương không hề niệm tình!

Trang Nhược Doanh cắn môi, bị ủy khuất lớn như vậy, ả ngập ngừng nói: “Em cũng đã nói xin lỗi rồi, còn chỗ nào mà chưa thừa nhận sai lầm chứ? Thứ em nói đều là thật.”

Trang Huy Nghiệp cũng không nhìn nổi nữa, trầm giọng nói: “Thân là anh hai, cần gì phải làm vậy với em gái mình? Nó đã nói xin lỗi rồi, chuyện này cho qua đi.”

Trang Thâm không nhìn lấy một chút liền đứng lên: “Tôi đi đây, sau này không có chuyện gì đừng gọi tôi về.”

“Ai cho phéo mày đi bây giờ? Tao làm như vậy là vì ai?!” Trang Huy Nghiệp đã nhẫn nại hồi lâu, nhất là biểu hiện vừa rồi của Trang Thâm, ông cố đè lửa trong lòng: “Mày ngồi xuống cho tao, nghe nói hết.”

Trang Thâm vốn là không muốn đợi tiếp nữa, nghe như vậy đột nhiên xoai người lại.

Cậu quét mắt qua hai người này, nhẹ giọng mở miệng: “Trước đây tôi đã nói với ông rồi, ông không có tư cách quản tôi. Bây giờ là vậy, sau này cũng vậy.”

“Còn nữa, tôi không có em gái. Cô con gái này, ông nhận là được, đừng liên quan tới tôi.”

Trang Huy Nghiệp trợn tròn mắt.

Người giúp việc xung quanh đều rối rít cúi đầu xuống, lại hết sức im lặng lắng nghe chuyện nhà giàu.

Chậc chậc chậc, không nghĩ tới đứa con trai này dám đối như vậy với ba mình.

Người con gái này cũng biết cách chơi, đứa trẻ khóc sẽ có kẹo ăn, lời này đặt ở nhà nào cũng không sai. Đứa con gái bên ngoài này chỉ cần vừa khóc, so với con trai của mình còn có địa vị tốt hơn.

Lời nói của Trang Thâm vừa nói với hai người, đều là lời mỉa mai trần trụi.

Trang Huy Nghiệp không nghĩ tới cậu lại nói như vậy một lần nữa. Trước ở trong xe thì không sao, bây giờ ngay trước mặt trường làm cũng giễu cợt cha mình!
« Chương TrướcChương Tiếp »