Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Pháo Hôi Tình Địch Của Nam Thần

Chương 146

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dòng tin cuối cùng đính kèm một văn bản Word, ít ra tự đề còn đứng đắn: Thi cao khảo chạy nước rút – Kiến thức cơ bản.

Trang Thâm nhấn vào một cái, xem một chút. Trong tài liệu đúng như cậu tưởng tượng, toàn là kiến thức hết sức trọng tâm. Thẩm Văn dùng các loại màu sắc, biểu đồ để phân biệt, những kiến thức kia vốn rối rắm chằng chịt giờ nhìn không hề khô khan, khó coi chút nào.

Không hổ là người học qua mỹ thuật, mắt thẩm mỹ thật sự rất xuất sắc!

Nhưng những kiến thức này vốn dĩ Trang Thâm không cần.

Không lâu sau, Thẩm Văn lại gửi tin nhắn: Thế nào? Đọc có được không?

Trang Thâm nhìn chằm chằm mấy chữ này, muốn gõ đầu tên kia một cái xem bên trong chứa gì. Nhìn đơn giản thế này mà cũng không hiểu, Thẩm Văn coi cậu là một tên thiểu năng sao???

Trang Thâm nhắn lại cho hắn 6 điểm.

Thẩm Văn trả lời: Chức năng trong Word quá đơn giản, có chút ảnh hưởng đến việc tôi diễn tả. Nếu như xem không hiểu, lần sau tôi làm giúp cậu qua PS để tốt hơn.

Trang Thâm không còn gì để nói…

Cậu đánh chữ: Không cần, đọc được.

Thẩm Văn kiên nhẫn không từ bỏ việc truy hỏi: Có chỗ nào không hiểu có thể trực tiếp hỏi tôi, kiến thức căn bản nhất định phải nắm chắc. Lần tới thi tổng điểm 300 cũng không phải là vấn đề.

Trang Thâm: ……

Thẩm Văn đột nhiên kiểm tra: Tan2A= 2tan(1-tanA^2) là loại công thức gì?

Trang Thâm:…..

Trang Thâm tắt điện thoại di động đi.

Đến cuối tuần, dọc sân trường một bóng người cũng không có. Trang Thâm chậm rãi ăn cơm, mới từ trong phòng ăn đi ra, bên ngoài là một người đàn ông quen thuộc nhanh chạy đến trước mặt cậu.

Lưu phụ tá nhìn cậu, mặt nịnh hót tươi cười: “Trang tiểu thiếu gia, Trang tổng mới cậu về nhà một chuyến, xe đang chờ bên ngoài cổng rồi.” Hắn một bước ngăn Trang Thâm, hiển nhiên là không tùy tiện để cậu đi.

Trang Thâm nhếch môi nhìn hắn hai giây, quay gót đi về phía cổng trường. Thấy cậu chịu về, Lưu phụ tá không kìm được liền thở phào nhẹ nhõm. Khá thuận lợi, nếu không hôm nay hắn cả ngày phải ở trường mất!

Không lâu sau, xe nhỏ dừng lại trước biệt thự. Lưu phụ tá vừa định xuống giúp Trang Thâm mở cửa, Trang Thâm đã sớm bước xuống, chỉ lưu lại một bóng lưng không dễ chọc đến. Tiểu Lưu xoa mồ hôi trên đầu, nhanh chóng đi theo sau cậu.

Trong phòng khách, Trang Huy Nghiệp đang ngồi trên ghế salon chờ cậu, mặt mũi tối tăm, tay bưng ly trà, hiển nhiên tâm tình đang không tốt. Mỗi lần cùng nói chuyện với Trang Thâm, tâm tình ông luôn nặng nề vô cùng. Ông cảm thấy mình đã để ý quá nhiều, ông tốn không hết thời gian vào chuyện này, nhưng Trang Thâm căn bản không nghe lời, một chút cũng không hiểu cho nỗi lòng của ông. Đã từ rất lâu rồi, ông cũng không biết nên đối mặt với đứa con trai này thế nào.

Trang Thâm ngồi xuống chiếc ghế đối diện, ánh mắt rất lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”

Cậu rõ ngồi lưng thẳng tắp, nhưng trong cổ tựa như mang theo khí tức lạnh lẽo, nói chuyện một chút tôn trọng tình cảm cũng không có.

Trang Huy Nghiệp nhướng mày nhìn cậu, biết có nói cũng không nói lại cậu, chỉ nói: “Em gái con đang trở về nhà. Chờ nó về, nó sẽ nói xin lỗi với con.”

Trang Thâm mắt nhàn nhạt quét qua ông, giọng không nhanh không chậm: “Tôi từng nói rồi, tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô ta, ông nghe không hiểu sao?”

“Bang!” Trang Huy Nghiệp hung hăng đập mạnh ly trà trong tay xuống bàn, nước trà đẫm tràn ra không ít, màu trà không ngừng thấm vào nhuộm ướt chiếc khăn trải bàn như tuyết kia. “Cái thái độ này của mày là thế nào? Tao có ý tốt để em mày nói xin lỗi với mày, kêu mày về mày không về, còn phải để cho ta đặc biệt cho người đi mời về. Có phải mày cảm thấy tao đối với mày còn chưa đủ không?!?” Trang Huy Nghiệp giận đến lộ gân xanh ở cổ.

Mặt Trang Thâm trông rất giống Hách Nhàn, tinh xảo lại thanh tú, chỉ là cậu không thừa hưởng tính của mẹ, một chút cũng không. Gương mặt này cùng với tính cách lạnh nhạt bây giờ, thật là làm cho Trang Huy Nghiệp giận không có chỗ để phát triển. Nể mặt mũi Hách Nhàn, ông đối đãi với Trang Thích hết khả năng. Ăn ở tiêu dùng, chưa bao giờ khiến cậu phải chịu ủy khuất. Nhưng cuối cùng, cậu con trai này lại là bạch nhãn lang! Trong mắt không hề coi ông là cha!

*Bạch nhãn lang: sói mắt trắng, ý chỉ người vong ơn bội nghĩa.

Nếu không có Trang Trần Húc ở bên cạnh che chở cho, Trang Huy Nghiệp thật hận không thể đem Trang Thâm vào trong tù để quản. Trang Thâm như vậy một phần cũng là do Trang Trần Húc. Ông chỉ mới nói Trang Thâm một chút, Trang Trần Húc liền chạy đến hòa sự với ông, đây là chiều người thành gì đây!

Trong phòng khách, hai bên như bên nỏ bên kiếm, bỗng dưng cửa mở ra, Trang Nhược Doanh đang đeo theo balo trở về. Cô chậm rãi đi vào phòng khách, trước tiên hết sức khéo léo kêu một tiếng “Ba.”, rồi nghiêng đầu qua, ngước mắt lên chút chậm rãi kêu một tiếng “Anh hai.”

Trang Nhược Doanh đang chuyển học đến trường trung học số hai. Trường trung học số hai tuy không tốt như trường Ngôi Sao Quốc Tế, nhưng cũng là một trong bốn trường nổi tiếng trong thành phố của bọn họ, học sinh của trường thực lực thực tế, con nhà giàu khá ít, thành phần học thức cũng nhiều. Quan trọng nhất là, bọn họ rất ít khi chú ý tới diễn đàn của trường chứ đừng nhắc tới chuyện ở diễn đàn trường khác. Cho nên Trang Nhược Doanh chỉ cần thuận miệng nói láo chút liền không ai biết trước kia cô từng gây ra chuyện gì, vừa chuyển trường liền thu hút không ít ánh nhìn.
« Chương TrướcChương Tiếp »