Chương 133

Bên trong phòng làm việc dành riêng cho giáo viên, Từ Học Hải đang ngồi chấm bài tập. Trang Thâm gõ cửa, cậu đi tới trước bàn làm việc của y. Vô cùng lễ phép gọi y một tiếng: ” Thầy Từ “

Từ Học Hải lập tức buông bút xuống, nụ cười trên mặt không giảm: ” Trang Thâm, kỳ thi tháng sắp đến rồi. Có khẩn trương không? “

Trước và sau mỗi kỳ thi, y thường gọi một số học sinh của mình đến nói chuyện phím.

Một số học sinh thành tích không được tốt, lùi xa hơn các bạn học khác. Chung quy tinh thần sẽ kém.

Y nhìn thành tích trước kia của Trang Thâm. Lại nghĩ đến kỳ thi lần này, cũng không khác biệt lắm cậu sẽ đạt hạng mấy. Nhưng nghĩ đến, Trang Thâm không có dáng vẻ gì là đau lòng. Nghĩ đi nghĩ lại y vẫn gọi cậu đến.

” Không khẩn trương! ” Trang Thâm nghĩ đến thành tích trước kia của nguyên chủ.

Nhiều năm xếp hạng nhất từ dưới đến lên, căn bản không cần lo lắng sức chịu đựng kém. Sẽ khẩn trương ở đâu đây?

Từ Học Hải gật đầu một cái: ” Tinh thần phải thật tốt. Dù cho là thi gì thành tích cũng chỉ là thứ yếu. Giữ vững điểm số tốt, chăm chú nghe giảng trong giờ học, tích lũy nhiều kiến thức mới là quan trọng! “

Mã Bình Xuân từ bên ngoài đi vào, trùng hợp nghe được câu này của y. Khẽ cười một tiếng.

Không phải nàng tự nhiên vô cớ cười nhạo.

Phương pháp giáo dục của Từ Học Hải thật không xứng đáng với một tiếng thầy. Học sinh không xem trọng thành tích, bảo sao lớp của y luôn là lớp kém nhất trường.

Trang Thâm nghe được tiếng cười giễu cợt của Mã Bình Xuân, thờ ơ liếc nhìn nàng.

Mã Bình Xuân hai chữ ” khinh thường ” cũng sắp viết lên trên mặt.

Từ Học Hải căn bản không để ý, giống như cái gì y cũng không nghe thấy. Tiếp tục nói với Trang Thâm: ” Vậy kỳ thi tháng lần này em cứ như bình thường phát huy là được. Mỗi một lần thi cứ xem như để khảo sát bản thân, thành tích xếp hạng gì cũng không được. Quan trọng trong lòng thoải mái, không có gánh nặng biết không? “

Trường của bọn họ so với trường Thất Trung tốt hơn. Trang Thâm ở Thất Trung đội sổ, tới nơi này sợ không cần phải so sánh cũng biết.

Mỗi năm học sinh cao trung bởi vì thành tích trên mặt giấy không tốt mà tự tử, y phải đề phòng ngay khi chuyện còn chưa bắt đầu.

Trang Thâm gật đầu một cái: ” Em biết rồi! “

Từ Học Hải cười, điềm đạm nói với y: ” Được rồi, em mau trở về lớp đi! “

…………………………………………………………………………………

Buổi chiều trước kỳ thi tháng, lớp học bắt đầu điều chỉnh lại chỗ ngồi.

Trang Thâm đang dọn sách vở, màn hình điện thoại di động để trên bàn sáng lên. Là số điện thoại lạ.

Trang Thâm không có cách nào, cầm điện thoại đi ra ngoài hành lang ấn nút nhận: ” Alo? “

Đối phương yên lặng hai giây, không vui vẻ trầm giọng đáp lại: ” Trang Thâm, bản lĩnh của ngươi bây giờ không nhỏ nữa nhỉ? Còn chặn cả số của tao? “

Âm thanh này ngoài Trang Huy Nghiệp còn có thể là ai?

Trang Thâm đột nhiên phát hiện ông ta còn biết số mình không gọi được, cho nên tìm một số khác gọi đến.

Trang Thâm không muốn cũng ông ta nhiều lời. Vậy nên, lời ít ý nhiều đáp lại: ” Chuyện gì? “

Trang Huy Nghiệp tâm trạng tốt vốn muốn tìm cậu nói chuyện, kết quả phát hiện số điện thoại của mình bị chặn. Cơn tức lại đánh đến.

Vậy nên cuộc nói chuyện phím dự định lại thành cuộc chiến khói lửa: ” Người nói cái giọng đấy với ai? Tao muốn tìm mày nói chuyện, mày lại không tiếp điện thoại của tao? “

Mỗi lần, Trang Thâm nghe điện thoại của Trang Huy Nghiệp đều không thoải mái. Cậu không trực tiếp cúp điện thoại là do còn một tia kiến nhẫn cuối cùng chống đỡ.

” Không có chuyện gì, vậy tôi cúp. ” Trang Thâm cầm điện thoại di động trong tay, vừa muốn tắt.

Lại nghe được, Trang Huy Nghiệp đè nén cơn tức giận nói: ” Tao đến tìm mày muốn nói chuyện của em gái mày. “

Trang Thâm dừng động tác.

Trang Huy Nghiệp tiếp tục nói: ” Chuyện xảy ra giữa mày và em gái tao đã nghe rồi. Là con bé làm không đúng, chờ mày thi tháng xong về nhà một chuyến. Tao sẽ bắt con bé xin lỗi mày. “

Trang Thâm rũ lông mi, ánh sáng trong mắt đều bị che kín. Cậu lạnh nhạt nói: ” Không cần! “

” Cái gì không cần? Mày thi tháng xong ngay lập tức trở về cho tao. Có chuyện gì không thể nói? ” Trang Huy Nghiệp đè nén tức giận lại chồi lên, giọng cũng cao lên mấy phần: ” Em gái mày tự mình xin lỗi, mày cũng chịu không quay về? “

Trang Thâm cười như không cười đáp lại: ” Cô ta không phải em gái tôi. “

Trang Huy Nghiệp nổi giận: ” Mày…”

” Tôi cũng không chấp nhận lời xin lỗi của cô ta. “

Nói xong lời này, Trang Thâm lập tức nhấn xuống nút màu đỏ, cúp máy. Nhấc chân trở về lớp.