Chương 126

Buổi trưa, trước khi kết thúc ngày nghỉ quốc khánh một ngày. Khâu Lăng hẹn gặp Trang Thâm tại một nhà hàng.

Buổi sáng, y nhận được tin từ Trang Thâm. Vô cùng kích động cho đến bây giờ vẫn không giảm.

Khâu Lăng không nhịn được quan sát thiếu niên đang ngồi trước mặt mình.

Cậu không dao động cũng không sợ hãi ngồi ở trên ghế gỗ được chạm khắc tinh tế. Khuôn mặt tinh xảo, lông mi rũ xuống ở trên da mặt xuất hiện một chiếc bóng mờ mờ.

Dáng vẻ này làm cho người khác không dám đến gần.

Khâu Lăng thu hồi tầm mắt của mình, trong lòng than thở. Không kiêu căng cũng không nóng nảy. Không hổ là nhân tài mà y nhìn trúng.

“Bức tranh của cháu, tôi đã xem qua. Từ sắc thái, chi tiết trên bức tranh, ngay cả tình cảm trong đó. Chính tôi cũng không nói ra được nhược điểm gì.” Khâu Lăng vô cùng xúc động, ánh mắt nhìn cậu đặc biệt hiền hòa, ân cần: “Nhất là tình cảm. Tôi có thể cảm nhận được cảm xúc cá nhân vô cùng mãnh liệt bên trong nói.”

Y lại không nhịn được khen tiếp: “Nét vẽ cùng bút pháp cũng rất tốt, không câu lệ mà bộc lộ hết tâm tư tình cảm. Đây là một chuyện rất tốt, cháu vẽ màu nước được bao nhiêu năm rồi?”

Từ những nét bút thư pháp, y có thể xác nhận được cậu đang luyện vẽ từ lâu. Là một tay vẽ lão luyện.

Trang Thâm không nhanh, không chậm đặt ly trà xuống: “Hôm qua là lần đầu tiên dùng nó.”

Khâu Lăng: “…..”

Y hoài nghi có phải mình già rồi không? Nên mới xuất hiện tình trạng lãng tai, không tin tưởng hỏi lại: “Cháu mới nói…cháu hôm qua mới bắt đầu vẽ màu nước?”

Trang Thâm “vâng” một tiếng.

Đôi mắt cậu sạch sẽ lại trong suốt. Nhìn bộ dạng này không thể nói dối.

Khâu Lăng sống đã hơn nửa đời người. Y đang dưỡng ra khuôn mặt hết sức ung dung cho dù đối mặt với bất kỳ chuyện gì. Nhưng đây là lần đầu tiên y bị một cậu nói làm cho run rẩy.

Đây rốt cuộc là thiên phú gì? Chỉ là lần đầu tiên tiếp xúc cũng có thể vẽ ra một bức tranh khiến y nhìn với cặp mắt khác.

Y nhấp một hớp trà để áp chế sự ngạc nhiên trong lòng, nhưng lời y nói ra không che giống được sự run rẩy bên trong: Tiểu Trang, thiên phú của cháu nếu như không học vẽ thật sự là quá lãng phí. Cháu thật sự không có hứng thú sao? Chỉ cần cháu mở miệng nói đồng ý, tôi lập tức sắp xếp bên phía trường học. Chỉ là kiến thức chuyên nghiệp rất ít, có thể mang cháu đi ra ngoài sưu tầm nhiều dân ca, sáng tác…”

Trang Thâm yên tĩnh ngồi một bên nghe y nói xong, mới trả lời: “Xin lỗi ngài, Khâu đại sư.”

Khâu Lăng thở dài một hơi.

Ai có thể nghĩ đến, đời này còn có người từ chối lời mời của y?

Y đã gặp qua không ít người chỉ vì cái lợi trước mắt mà tìm đủ mọi cách tạo quan hệ với y để có thể vào hiệp hội mỹ thuật, cũng không ít người người muốn tiến xa hơn.

Nhưng trong lòng y vẫn kích động: “Vậy sau này, tôi có thể tìm đến cháu để mua tranh không?”

“Nhìn thời gian.” Trang Thâm chậm rãi trả lời: “Nếu tôi rảnh rỗi, có thể giúp ngài một tay.”

Khâu Lăng vui mừng cười.

Đôi tay của Trang Thâm có thể xem là vật quý giá, chỉ cần nguyện ý vẽ thì đó chính là chuyện tốt.

“Tiền tôi sẽ chuyện vào tài khoản cho cháu. Bức tranh này ta cho người đẩy vào một cuộc bán đấu giá lớn. Số tiền sẽ được quyên góp cho các trường tiểu học khó khăn, cháu thấy thế nào?” Khâu Lăng hỏi ý kiến của cậu.

Trang Thâm cũng không có ý kiến gì: “Được.”

Khâu Lăng lại nghĩ đến học trò duy nhất của y Thẩm Văn.

Y thật sự muốn để hai người làm quen với nhau. Đáng tiếc, học trò của y cố chấp làm theo ý kiến của mình không muốn đến. Lại là một người vô cùng lạnh nhạt, không có hứng thú.

Giá như, hai người có thể bổ sung cho nhau thì có thể tốt biết bao?