Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Pháo Hôi Tình Địch Của Nam Thần

Chương 124

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tất cả cuộc trò chuyện mới, đều là mắng chửi ả.

Những người lúc trước ả cho là bạn tốt. Một người lại một người đều không thấy bóng dáng.

Trang Nhược Doanh run rẩy ném diện thoại đi, mặt đen như tro.

……………………………………

Mười giờ, Trang Thâm đến nhà của Thẩm Văn. Người này vẫn còn đang nằm trên giường ngủ say sưa.

Trước khi, Thẩm Văn đã nói cho cậu biết mật mã mở khóa. Trang Thâm nhấn chuông vài lần, không có người đáp lại. Dứt khoát ấn mật khẩu mở cửa đi vào.

Lúc nãy, cậu gọi mất cuộc điện thoại đều không có người nhận. Trước khi đẩy cửa đi vào lại gọi thêm một cuộc nữa. Lại nghe được tiếng người trả lời.

“Cậu đến rồi? Tự mình mở cửa đi, tôi lát nữa qua!” Thẩm Văn nhận điện thoại, giọng anh khá trầm lại mang theo lười biếng.

Trang Thâm ừ một tiếng đáp lại. Đóng cửa lại, ngồi lên ghế sa – lông bên trong phòng vẽ.

Cậu cũng không đợi lâu, Thẩm Văn từ bên ngoài đi vào.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen. Ống tay áo xắn lên hai cái. Lộ ra cổ tay trắng gầy. Nhìn xung quanh phòng một lần, đi đến ghế sa lông ngồi xuống.

Trang Thâm đang nghịch điện thoại, cảm nhận được vị trí bên cạnh trên ghế sa lông trũng xuống.

Thẩm Văn ngồi xuống.

Thẩm Văn nghiêng người, nửa dựa lưng vào ghế.

Thẩm Văn vươn tay ra sờ đến sờ lui trên ghế sa lông. Mắt anh lim dim buồn ngủ. Trang Thâm ngồi bên này bị anh nhiều lần sờ trúng, vừa nãy anh còn sờ phải chân cậu.

Trang Thâm rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, rũ mắt nhìn anh: “Có chuyện gì?”

Mắt Thẩm Văn nháy mấy cái, cặp mắt anh vẫn còn lim dim buồn ngủ. Khuôn mặt vô tội nhìn cậu: “Tôi tìm chăn. Cậu có thấy cái chăn nhỏ của tôi ở đâu không?”

“Anh chưa tỉnh ngủ?” Trang Thâm ngẩng đầu nhìn anh vài lần, anh đã đổi quần áo chỉnh tề. Không lẽ người này mộng du thay quần áo?

Thẩm Văn híp mắt, sờ bên cạnh một cái. Từ hai gối dựa màu xanh phía sau, sờ thấy chăn nhỏ màu đen.

Anh rũ chăn ra, đắp lên người. Nhìn bộ dạng này của anh chắc lại muốn ngủ một giấc nữa.

Trang Thâm nhắc nhở anh: “Anh hôm nay không vẽ sao?”

“Vẽ.” Trang Thâm híp mắt, con ngươi mù mịt. Giọng nói cũng rất thấp: “Chờ một lúc nữa mới vẽ.”

Trang Thâm không biết nên lộ ra biểu cảm gì, dựa đầu vào gối nói: “Vậy anh rời giường ra đây làm gì?”

Hai mắt Thẩm Văn vừa nhắm lại mở ra, anh nghiêng mắt nhìn cậu. Sống mũi cao lộ ra: “Muốn ở bên bạn cùng bàn, sợ cậu ấy cô đơn.”

Trang Thâm: ” …. “

“Tôi là người bạn ngồi cùng bàn vừa hiền lành lại vừa nhiệt tình, sẽ không để cho cậu bị lạnh nhạt.” Thẩm Văn lười biếng nói, sắc mặt mệt mỏi, yên bình rơi vào giấc ngủ.

Đây thật là một người vô cùng chính nghĩa.

Trang Thâm muốn nói gì cũng không nói thành lời được, đành yên lặng ngồi bên cạnh.

Trong căn phòng nhỏ chỉ có hai người họ.

Máy điều hoà nhẹ nhàng chạy. Không khí trong phòng mát mẻ lại thoải mái. Bốn phía đều được trang trí bằng hình chai chai lọ lọ. Trần nhà được lát bằng thạch cao màu trắng. Màn gió có hình động vật nhỏ, cậu lặng lẽ nhìn về phía chúng.

Bên cạnh có một người yên lặng nằm ngủ. Mặc dù, anh không phát ra bất kì tiếng động nào, cậu cũng không có đυ.ng phải anh. Nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự tồn tại rất cao.

Đây là lần đầu tiên Trang Thâm gặp phải trường hợp như vậy.

Có một người nói ở bên cậu, sẽ không để cho cậu bị lạnh nhạt!

Mặc dù nghe có phần ngu ngốc, nhưng lúc này Trang Thâm lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Hai mươi phút sau, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa. Trang Thâm cúi đầu nhìn anh, Thẩm Văn ngủ hết sức ngon lành. Hoàn toàn không nghe được tiếng động bên ngoài.

Tiếng chuông cửa kiên nhẫn vang lên không ngừng, Trang Thâm vươn tay, đẩy Thẩm Văn: “Có người tìm anh.”

Bị cậu đánh thức, cùng với âm thanh làm ồn ở bên ngoài. Thẩm Văn phản ứng hơi chậm, anh chậm rãi ngồi dậy. Chậm chậm mới vén chăn đứng lên.

Trang Thâm ngồi yên không nhúc nhích, nghe được bên ngoài vang lên một giọng nữ vừa hơi tức giận lại vừa mềm mại: “Thẩm Văn. anh đến Kinh thành sao lại không thông báo với em? Là anh cố tình trốn em sao?”

Tiếng chân hai người cùng vang lên, Thẩm Văn lười biếng qua loa mở miệng: “Vậy tôi đi đâu cũng phải gửi vị trí cho cô?”

“Vậy cũng không được. Tớ đi đâu nói trực tiếp với cậu là được. Tớ nhìn này, cậu mang quà sang cho cậu. Là một bộ bút vẽ…”

Nữ sinh kia đi theo Thẩm Văn vào phòng vẽ tranh. Trang Thâm ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy cô.

Nữ sinh có khuôn mặt tròn, thanh tú xinh đẹp. Quần áo cùng túi xách trên người đều là của nhãn hàng nổi tiếng. Khí chất kiêu ngạo nhìn một cái liền biết là thiên kim nhà giàu.

Lúc cô nhìn chằm chằm vào Thẩm Văn, yêu thích trong mắt cũng không thèm che giấu.

Cô nói được một nửa cậu, vừa vặn nhìn thấy Trang Thâm ngồi trên ghế sa lông. Lời muốn nói đột nhiên dừng lại.

Trang Thâm thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nhìn màn hình điện thoại.

Cô quan sát Trang Thâm một lúc lâu, sau đó mới nghi ngờ nhìn Thẩm Văn: “Cậu ấy là ai? Sao tớ chưa nhìn thấy qua.”

Thẩm Văn hết sức ngồi lên ghế, đặt tay lên thành ghế sa lông.

Trang Thâm cảm nhận được đặt sau đầu mình có một cánh tay, nghiêng đầu nhìn anh cũng không nói gì.

Đuôi mắt của Thẩm Văn khẽ nhếch lên, nở nụ cười thành thật nói

“Bạn trai của tôi. Cô làm quen đi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Trang Thâm: [ vén tay áo chuẩn bị chửi nhau. jpg ]
« Chương TrướcChương Tiếp »