Chương 118

Ở giây phút này, sự ghen tỵ của ả đối với Trang Thâm dâng lên tận đỉnh đầu. Trang Nhược Doanh khó chịu, ả nghĩ mình phải tìm cách rời đi.

Trang Nhược Doanh quay sang phía ả hỏi: ” Đói bụng chưa? Đến chúng ta cùng ăn! “

Trên bàn ăn, Trang Trần Húc rót cho hai người một ly sữa bò. Trang Thâm không nhìn nói: ” Em không uống! “

Trang Nhược Doanh cúi đầu khẽ nhíu mày. Liếc như cậu một cái, mới nhận lấy sữa bò từ tay của Trang Trần Húc, vui vẻ nói: ” Cảm ơn anh! “

Trang Thâm không uống, y cũng không có tức giận. Ngược lại cầm ly sữa của cậu: ” Vậy anh uống! “

Trên bàn ăn khá yên tĩnh, Trang Nhược Doanh hết sức khó chịu. Chỉ cần nghĩ đến việc ngồi cùng một bàn với Trang Thâm, cơn thèm ăn của ả biến mất sạch.

Trước mặt là một bàn thức ăn ngon, lần đầu tiên Trang Nhược Doanh như nhai phải sáp nến. Ăn nhanh nhất có thể, ả đứng lên đi về phía phòng khách ngồi.

Trang Thâm sau khi ăn xong cũng quay trở về phòng mình. Thẩm Văn thức dậy khá muộn. Mười giờ mới bắt đầu vẽ tranh, cậu qua trễ cũng được.

Trang Trần Húc lái xe, đi cùng Trang Nhược Doanh đi đến công ty. Ả không nhịn được quay sang hỏi y: ” Anh, anh hai đến đây làm gì vậy? “

Trang Trần Húc cười nhạt: ” Em ấy làm người mẫu vẽ cho một người bạn. Mỗi ngày đều ở nhà bạn học. Đến tối chúng ta cùng nhau ăn cơm.

Trang Nhược Doanh miễn cưỡng cười đáp lại.

Quả nhiên, Trang Thâm không phải đến đây làm việc. Với thành tích be bét như vậy chỉ có thể làm mấy chuyện linh tinh.

Ả cúi đầu nhìn điện thoại, đúng lúc lướt được bài đăng tiếp tục bình chọn hoa khôi.

Bài đăng bỏ phiếu lần này, chỉ có thể tương đương với nửa số phiếu bầu trước đây. Về cơ bản không có cách nào để kéo phiếu bầu.

Mà tên Trang Thâm ở dưới phần bình luôn, xa xa có nguy cơ dành được hạng nhất…

Trang Nhược Doanh cắn môi. Ả nghĩ đến điều gì đó, đi vào một nhóm lớn tìm tên của Phạm Thịnh: [ Cậu biết những học sinh bên trường Thất Trung không? ]

Buổi chiều, tại nhà của Thẩm Văn.

Thẩm Văn vẻ mặt thờ ơ, lạnh nhạt. Thờ ơ vẽ phác họa. Nâng mắt lên nhìn về phía Trang Thâm. Ánh mắt dừng lại ở chỗ cậu mấy giây mới rời đi.

Hôm nay, Trang Thâm hiếm thấy lười biếng. Cặp mặt của vốn luôn cảnh giác cao độ nay lại mang lờ mờ ánh nước. Lông mi khẽ rũ xuống.

Cậu tùy tiện ngồi một tư thế, khiến anh tưởng tượng ra một con mèo nhỏ đang phơi nắng.

Vừa cao lãnh lại vừa mềm mại.

Một giờ sau, đồng hồ báo thức vang lên. Đã đến thời gian nghỉ ngơi, Thẩm Văn dừng bút. Để cho cậu đứng dậy hoạt động xương cốt.

Anh kêu người giúp việc trong nhà mang nước cùng bánh lên. Hai người ngồi dựa vào cửa sổ. Thẩm Văn rót cho cậu một ly trà đào. Ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt không được hào hứng của cậu: ” Ngày hôm qua ngủ không ngon sao? “

Trang Thâm uống một hớp trà, giọng nói lạnh nhạt như cũ đáp: ” Ừm! “