Chương 110

Trang Thâm nhìn Thẩm Văn sắp đến gần, mới cất điện thoại đi. Đôi mắt dường như có màu hổ phách nhìn anh: ” Tôi ngày hôm qua có làm chuyện gì không? “

Cánh tay bưng bán cháo cũng anh khẽ dừng lại, tỉ mỉ quan sát cậu: ” Cậu không nhớ gì sao? “

Trang Thâm không lên tiếng trả lời.

Nhìn qua liền biết là không nhớ.

Thẩm Văn ngồi xuống ghế, lười biếng tùy tiện nói: ” Hôm qua, sau khi cậu uống say. Vừa chạy lên cầu thang vừa hát cao nguyên xanh, còn bắt tôi phải vỗ tay.

Trang Thâm: “…”

Tưởng Hoài ngồi bên cạnh thiếu chút nữa đem nước trong miệng mới uống phun ra. Ho sặc sụa kinh ngạc nói: ” Đậu? Hóa ra khi anh Thâm say sẽ như vậy? “

Trang Thâm nhìn Tưởng Hoài bày ra vẻ mặt mông lung lờ mịt, bĩnh tĩnh nói: ” Anh nói dối! “

” Cậu thấy sự không nhớ chuyện gì xảy ra? ” Tâm tình của anh hơi phức tạp. Không biết chính mình nên vui mừng hay là cảm thấy mất mác: ” Chuyện cuối cùng cậu nhớ là gì? “

Trang Thâm không giấu giếm nói thằng: ” Sau khi Tưởng Hoài rời đi, tôi uống bia. “

Thẩm Văn: ” Những chuyện sau đó không nhớ cái gì? “

Trang Thâm thành thật gật đầu.

Không phải cậu một chén đã say chứ?

Thẩm Văn chậm rãi cầm thìa sứ màu trắng lên, khớp xương ngón tay theo hành động của anh mà hiện ra rõ ràng.

Anh ngẩng đầu, dùng vẻ mặt vô hại nói: ” Cậu ngày hôm qua rất ngoan, say rồi thì ngủ. Tôi mất không ít sức mới kéo được cậu lên phòng. “

Trang Thâm nhìn chằm chằm anh: ” Vậy tại sao anh lại ngủ ở phòng tôi? “

” … ” Sự thật về mình bị nói ra, Thẩm Văn có chút không tin.

Ai sẽ nghĩ đến khi anh vừa đặt người xuống giường, cái người say không biết gì kia lại xem anh như là gối ôm mà ôm chặt chứ?

Thẩm Văn không thể nói ra, đành bịa ra một cái lý do khác: ” Hôm qua hơi mệt mỏi, không để ý đã nằm xuống ngủ. “

Trang Thâm đương nhiên rất không hài lòng với hành động của anh: ” Lần sau đừng có ngủ bên cạnh tôi! “

Thẩm Văn: ” … “

Bỏ đi! Không nên tính toán nhỏ nhặt với kẻ say.

Mặc dù, đầu óc cậu không được thoải mái. Nhưng Trang Thâm vẫn đến tiệm bánh ngọt.

Tưởng Hoài cảm thấy có điều gì đó kỳ quái: ” Anh Thâm, anh thiếu tiền như thế, sao không làm người mẫu cho anh Văn? Công việc này so với việc anh làm thêm ở tiệm bánh thì nhiều tiền hơn chứ? “

Trang Thâm không quan tâm, chỉ thờ ơ trả lời lại: ” Tôi đã nói với quản lý, là ngày nghỉ quốc khánh đều đi làm! “

Tưởng Hoài cảm thấy khó hiểu: “…Tiệm bánh bây giờ là của anh Văn, chuyện xin nghỉ không phải chỉ là chuyện nhỏ thôi sao? “

Trang Thâm không trả lời y, trực tiếp lái xe rời đi.