Sở Thanh vừa để đồ đạc xuống đã đối diện với gương mặt như đang tranh công của Hạ Hạ, mỉm cười khen một câu giỏi quá, ánh mắt liếc nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ treo tường trên vách tường, cúi đầu dò hỏi:
"Bảo bối, buổi trưa chúng ta lại ăn thịt bò cay, hiện giờ ăn chút mì sợi trước được không?"
"Được ạ~"
Hiện tại đã hơn tám giờ rồi, Sở Thanh đi vào phòng bếp đun nước sôi, lúc rửa rau dưa, Hạ Hạ chuyển một cái ghế đẩu lại đây, ngồi xuống chờ bên cạnh cậu.
Ngay cả khi phòng bếp lớn như vậy đi chăng nữa thì có một bạn nhỏ ngồi ở chính giữa ít nhiều vẫn có chút vướng chân vướng tay.
Sở Thanh không bảo cậu bé rời đi mà chỉ hỏi một câu cậu bé đợi ở trong này làm cái gì.
"Con ở cùng với ba."
Sau khi Hạ Hạ nói xong còn vỗ vỗ l*иg ngực của mình, dáng vẻ như ông cụ non này của cậu bé chọc Sở Thanh bật cười, môi cong cong.
"Vậy cảm ơn Hạ Hạ nhé."
Trước khi đến thế giới nhận nhiệm vụ, cậu có từng trao đổi qua với mấy kí chủ đều là người làm nhiệm vụ, sau khi gặp mặt chính là kể khổ, nói đứa trẻ hung dữ rốt cuộc khó quản lí dạy dỗ đến nhường nào, chỉ biết khóc lóc, nói cái gì cũng không chịu nghe.
Nhưng hiện tại, nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia cùng với mình, Sở Thanh cảm thấy vận may của bản thân hẳn là không tệ chút nào.
Hạ Hạ phát hiện ba ba đang nhìn mình, nghịch ngợm chớp chớp đôi mắt nhìn về phía ba ba của cậu bé.
Cậu bật bếp đun nước sôi sau đó để mì sợi vào, sau khi nấu chín, Sở Thanh thả rau cải đã rửa sạch vào nồi, mặt khác lại đánh tan trứng gà đổ lên bên trên.
Mùi thơm của thức ăn nhẹ nhàng lan tỏa trong phòng bếp, thành công làm cho cái bụng của Hạ Hạ bắt đầu kêu ùng ục không nghe lời.
Sở Thanh múc cho Hạ Hạ một bát bưng đến để trên bàn cơm trước, sau đó mới quay đầu lại đi chuẩn bị phần của mình, sau khi trở lại ngồi xuống trước bàn ăn, cậu phát hiện Hạ Hạ vẫn chưa bắt đầu ăn mì, bèn cất tiếng hỏi:
"Làm sao vậy? Con không thích ăn sao? Hay là muốn ba đút ăn?"
"Chờ ba ăn cùng ạ."
Sau khi nói xong, Hạ Hạ dùng động tác cầm đũa vẫn chưa được coi là thành thạo của mình bắt đầu gắp mì sợi lên thổi nguội rồi đưa đến bên miệng.
Ăn xong bữa sáng, Sở Thanh xử lí thịt bò trước, sau khi chuẩn bị xong xuôi bèn đi vào trong phòng của Hạ Hạ mở tủ quần áo ra, giúp cậu bé sửa sang lại ngăn tủ.
Tuy rằng mỗi tháng, nguyên chủ đều có thể nhận được không ít tiền từ chỗ của Vệ Ngữ Đường, nhưng cậu ta lại không hề để tâm đến cuộc sống hàng ngày của đứa trẻ dù chỉ một chút.
Hơn nữa nguyên chủ lười biếng, rất nhiều chuyện cũng không bằng lòng chịu tự mình ra tay làm, sau khi Hạ Hạ đi theo nguyên chủ đã ăn quá nhiều thực phẩm không lành mạnh và đồ ăn ngoài, hiện giờ nhìn sắc mặt của cậu bé cũng không khỏe mạnh lắm.
Bên trong tủ quần áo rất lộn xộn, sau khi Sở Thanh tìm thời gian rảnh sửa sang lại gọn gàng mới phát hiện quần áo mặc của Hạ Hạ cũng chỉ có vài thứ như vậy.
Trẻ con ở tầm tuổi này lớn rất nhanh, mấy bộ quần áo này mặc trên người Hạ Hạ rõ ràng đã không to vừa người nữa, suy đi nghĩ lại một hồi đâu vào đấy, cậu vẫn cảm thấy nên mua cho cậu bé vài món đồ mới mới được.