Chương 31

Sở Thanh cũng không thích mua quá nhiều đồ ăn để ở nhà, cậu thiên về mỗi ngày đều đi siêu thị mua đồ ăn tươi, ra ngoài ăn sáng so với tự mình làm đơn giản hơn rất nhiều.

“Được ạ”.

Sau khi Hạ Hạ đồng ý, liền nhanh chóng bò dậy, mang dép vào chạy về phía phòng mình, tự mình đi vào tủ quần áo tìm quần áo mới ba mua cho cậu bé, thay đồ chỉnh tề sau đó mới đi ra ngoài.

Đợi Sở Thanh thu dọn xong, Hạ Hạ đã chuyển cái ghế nhỏ đến bồn rửa tay đứng, nặn kem đánh răng đồng thời thuận tay nặn kem đánh răng cho ba, chờ ba tới.

Sở Thanh đứng ở bên cạnh Hạ Hạ, từ trong gương có thể thấy Hạ Hạ hết sức kiêu hãnh, thỉnh thoảng còn liếc ánh mắt phảng phất như biết nói chuyện tới.

Khen con đi, mau khen con đi, mau mau khen con đi.

Sở Thanh cố nhịn cười, nghiêm túc nói:

“Cảm ơn Hạ Hạ, Hạ Hạ thật giỏi quá.”

“Không cần cảm ơn đâu ba.”

Ngoài miệng nói không cần cảm ơn nhưng thực tế lại vui mừng đến nỗi lắc lư, sau khi đánh răng xong bé tự mình rửa mặt, còn giúp ba tìm ví, điện thoại và chìa khóa.

Gần đó có rất nhiều quán ăn sáng mở từ rất lâu, bước chân chủ tiệm bận rộn không ngừng nghỉ, sau khi mở nắp vung ra mùi thơm theo hơi nóng bốc lên, khiến Hạ Hạ theo bản năng dùng sức hít một hơi thật sâu.

“Ba ơi, thơm quá.”

“Ăn quán này nhé?”

Dau khi Hạ Hạ nghe thấy những lời này, cậu bé chủ động túm góc áo ba ba chạy vào bên trong, bà chủ thấy một đứa bé đi tới, lập tức dọn ra một cái bàn.

“Nào, qua bên này ngồi.”

Quán ăn sáng lúc này khá bận rộn, sau khi dọn bàn chào hỏi xong bà chủ để bọn họ tự phục vụ.

Sau khi múc hai chén cháo, Sở Thanh bảo Hạ Hạ ngồi ở đó đợi, lấy đĩa đựng một cái bánh bao nhân thịt, một bánh bao nhân miến và cải thảo, thêm một quả trứng trà và một ly sữa đậu nành vừa làm xong.

Lúc vào siêu thị Sở Thanh đẩy một chiếc xe đẩy mua sắm, để Hạ Hạ ngồi ở trên xe, mới vừa đi vào thì điện thoại lập tức rung lên, là tin nhắn từ chủ nhà đã hẹn trước..

“Hạ Hạ, ngày mai cùng ba đi xem nhà được không?”

Trước đó không lâu Hạ Hạ vừa tròn ba tuổi, sau ba năm mẫu giáo sẽ vừa tròn sáu tuổi, đủ tuổi vào tiểu học.

Điều này cũng có nghĩa là Sở Thanh cần tìm nhà, tìm trường mẫu giáo và tốt nhất là ổn định công việc trong khoảng một tháng trước khi khai giảng.

“Xem nhà? Tại sao phải xem nhà ạ?”

“Bởi vì Hạ Hạ sắp đi mẫu giáo, chúng ta phải tìm một căn nhà gần trường mẫu giáo”

“Sống ở đây không được sao?”

“Ừm, cũng không phải không được, nhưng mà...”

Tiền thuê nhà quá đắt và hầu hết các gia đình có con học ở mẫu giáo gần đó đều có điều kiện tốt, với đủ mọi lý do mà Sở Thanh không biết phải nói sao với Hạ Hạ.

“Dạ, vậy cùng nhau đi xem đi, ba phải nhớ đổ đầy ly nước nhỏ của con đó nhé.”

Dường như Hạ hạ cũng hiểu ra được sự khó xử của ba, chủ động lên tiếng giúp ba giải vây.

“Được.”

Chủ nhà đã hẹn trước, đến đúng giờ chờ dưới tòa nhà. Thấy Sở Thanh dắt theo một đứa trẻ, rõ ràng thái độ không còn nhiệt tình như trước.