Khi Sở Thanh ôm Hạ Hạ kiên nhẫn nhẹ nhàng dỗ dành, gương mặt cậu giống như đều đắm chìm trong sự dịu dàng, cảnh tượng ngón tay thon dài cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Hạ Hạ lưu lại trong đầu của Vệ Ngữ Đường một khoảng thời gian rất lâu.
Bùi Trú không có được câu trả lời của hai người thì lại lặp lời những lời nói trước đó của bản thân một lần nữa.
"Hai vị tiên sinh, có muốn mua chút rượu không?"
Giọng nói đó đánh thức Vệ Ngữ Đường đang mải mê đắm chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân, hắn nhìn về phía Phong Vưu, khẽ lắc đầu, đáp lại:
"Không giống."
Chỉ dùng khóe mắt nhìn lướt qua thôi, Vệ Ngữ Đường đã biết này nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ rượu này không giống.
Suy nghĩ từ tận đáy lòng, bản thân Vệ Ngữ Đường cũng không bằng lòng chịu thừa nhận, nhưng trong tiềm thức quả thực cảm thấy sự tồn tại của Sở Thanh là thứ không thể thay thế.
Ấn tượng của Phong Vưu đối với Sở Thanh có lẽ càng tệ hơn một chút, nghe đến đó thì khẽ xùy một tiếng.
"Cũng đúng, người này nhìn có lẽ càng sạch sẽ hơn một chút, không điên điên dở dở giống như Sở Thanh vậy."
"Để lại một chai rượu đắt nhất nhé."
Những lời này là Phong Vưu nói với Bùi Trú. Bùi Trú nghe thấy lời này liền nhanh chóng bước vào, lấy ra một chai rượu từ trong giỏ của mình.
Sau khi Bùi Trú bước vào, Vệ Ngữ Đường theo bản năng ngồi sang bên cạnh, cầm ly rượu bằng thủy tinh lên và nhìn chằm chằm vào thành ly.
Sạch sẽ...
Hôm nay trước khi gặp Sở Thanh, hắn chưa từng nghĩ từ này có thể dùng để miêu tả Sở Thanh, nhưng nghĩ kỹ lại thì không gì có thể phù hợp hơn.
Chiếc áo thun trắng vô cùng đơn giản, mặc trên người Sở Thanh, lại sáng rực rỡ như ánh nắng len qua kẽ lá chiếu xuống trang sách trong những năm tháng thiếu niên.
Sau khi Bùi Trú rời đi, Vệ Ngữ Đường uống một ngụm rượu, chủ động mở miệng nói:
"Sở Thanh không tệ như cậu nghĩ đâu."
Động tác mở rượu của Phong Vưu chững lại khi nghe câu nói này của Vệ Ngữ Đường. Kinh nghiệm tình cảm của anh ta nhiều hơn Vệ Ngữ Đường rất nhiều, lập tức cảm nhận được điều gì đó khác thường.
Phải biết rằng không lâu trước đây, mỗi lần họ nhắc đến chủ đề liên quan đến Sở Thanh, Vệ Ngữ Đường đều tỏ ra không kiên nhẫn, nhưng bây giờ lại có vài phần bảo vệ.
"Không phải vì Hạ Hạ mà cậu đã thay đổi cách nhìn về Sở Thanh đấy chứ?"
"Nếu Sở Thanh không giống như trước kia, thì cho dù là vì Hạ Hạ mà ở bên cậu ấy cũng không tệ."
Vệ Ngữ Đường nhíu mày vì phản cảm, sau đó uống thêm một ngụm rượu để nén lại sự khó chịu trong lòng.
Hắn rất ghét cái cách nói vì con cái mà phải làm gì đó. Lúc trước mẹ hắn cũng vì hắn mà thỏa hiệp, lựa chọn từ bỏ sự nghiệp để ở bên cạnh cha hắn.
Từ nhỏ đến lớn, Vệ Ngữ Đường đã nghe quá nhiều câu nói tương tự như vì hắn mà mẹ mình mới sẵn sàng tha thứ cho cha hắn.
Cứ như một chiếc gông xiềng nặng nề đè lên cổ, khiến Vệ Ngữ Đường cảm thấy ngột ngạt trước khi trưởng thành vào mỗi ngày mỗi lúc.
Phong Vưu uống nhiều nên không nhận ra Vệ Ngữ Đường đang không vui, tiếp tục nói theo ý mình: