Hạ Hạ vẫn ngồi ở chỗ đó chống cằm, trên mặt cũng viết chữ sầu to tướng nhìn chằm chằm cha mình.
Khi ba ba đi phơi quần áo, cậu bé mới vẫy vẫy tay nhỏ về phía Vệ Ngữ Đường, hạ giọng hỏi:
"Cha à, không phải là cha sắp phá sản rồi đấy chứ?"
"Hửm? Tại sao đột nhiên con lại hỏi cái này?"
Gần đây, công ty của Vệ Ngữ Đường kinh doanh không tệ, còn thiết lập hợp tác cùng với một công ty nổi tiếng của nước ngoài, hắn hoàn toàn không hiểu tại sao Hạ Hạ lại đột nhiên hỏi cái này.
"Con còn tưởng rằng cha ở bên ngoài ăn cơm không đủ no, không phá sản là tốt rồi."
Hạ Hạ yên tâm vỗ vỗ l*иg ngực nhỏ, tựa lưng vào ghế ngồi nhìn chằm chằm cha của cậu bé, vào lúc Vệ Ngữ Đường đang không hiểu ra làm sao thì cau mày thúc giục, nói:
"Cha à, ba ba của con nấu cơm rất vất vả đấy, cha không đi rửa bát sao?"
Nếu không phải bởi vì hiện giờ cậu bé còn quá nhỏ tuổi, rửa bát cũng vẫn còn phải dịch ghế sang để kê chân, ba ba lại nói sàn nhà ở phòng bếp rất trơn trượt không an toàn thì Hạ Hạ cũng muốn đi giúp một tay.
Trải qua sự nhắc nhở, Vệ Ngữ Đường mới đứng dậy thu dọn bát đũa trên bàn cơm.
Sở Thanh phơi xong quần áo của Hạ Hạ thay ra hôm nay quay trở lại, vội vàng bước qua đó cầm lấy bát đũa, giành lại từ trên tay của Vệ Ngữ Đường.
Theo góc nhìn của cậu, Vệ Ngữ Đường đến chỗ này cũng coi như là khách, nào có đạo lí chủ nhà để cho khách giúp đỡ làm việc nhà bao giờ.
"Để tôi làm đi."
Vào thời điểm Sở Thanh cầm bát đũa nhận lấy từ trên tay của Vệ Ngữ Đường, vì để có thể cầm chắc một chút nên tay của hai người khó tránh khỏi sẽ có sự tiếp xúc.
Có lẽ bởi vì Sở Thanh vừa mới phơi quần áo nên khi đầu ngón tay của cậu dừng trên mu bàn tay của Vệ Ngữ Đường có cảm giác hơi lành lạnh, khiến cho cái tay kia Vệ Ngữ Đường thoáng cứng đờ không quá rõ ràng.
Giống như có dòng điện bao phủ từ chỗ hai người tiếp xúc với nhau, chỉ tiếc loại cảm giác vi diệu này chỉ có một mình Vệ Ngữ Đường có thể cảm nhận được.
Chờ sau khi lấy lại tinh thần, Sở Thanh đã đi vào phòng bếp, để lại Vệ Ngữ Đường một mình đứng ở nơi đó đối mặt với khuôn mặt tức giận của Hạ Hạ, có thể nhìn thấy được sự ghét bỏ của Hạ Hạ đối với bản thân vô cùng rõ ràng từ trên nét mặt cậu bé.
"Cậu rửa, để tôi tráng sạch đi, hình như trong nhà còn thiếu một cái máy rửa bát, chờ hôm nào tôi bảo thư kí đưa một cái máy rửa bát đến đây."
Vệ Ngữ Đường đứng ở mép bồn rửa chén bên cạnh, chờ nhận lấy bát từ trên tay của Sở Thanh, nhìn lướt qua phòng bếp này một lượt, phát hiện những thứ còn thiếu có rất nhiều.
"Không cần đâu."
Sở Thanh thấp giọng từ chối, từ trước cho tới bây giờ nguyên chủ chưa từng làm cơm, phòng bếp càng giống như một thứ chỉ để trang trí, sau khi cậu đến mới phát hiện quả thực nơi này thiếu rất nhiều đồ điện.
Nhưng chưa đầy vài ngày nữa cậu sẽ dẫn theo Hạ Hạ chuyển đi khỏi nơi này rồi, mua thêm đồ đạc trang trí nữa thực sự rất lãng phí vô ích.