Lúc này Sở Thanh lại nhìn sang một bộ quần áo khác, nhét vào trong tay của Hạ Hạ, nhẹ nhàng đẩy bả vai của cậu bé một cái, bảo cậu bé đi vào trong phòng thử đồ thử lại cái này lần nữa.
Quần áo mùa hè tương đối mỏng nhẹ mát mẻ, một lần mua chắc chắn phải mua hơn hai bộ.
Buổi sáng, khi cậu và Hạ Hạ dọn dẹp phòng ốc, cậu đã cảm thấy bên trong tủ quần áo của Hạ Hạ về cơ bản không có mấy món đồ là có thể mặc được, phần lớn đều nhỏ hơn.
Cuối cùng, tính cả quần áo cùng với mấy cái quần, Sở Thanh mua cho Hạ Hạ tổng cộng năm bộ, lúc đi ra tính tiền, Hạ Hạ nhìn chằm chằm suốt một hồi lâu, cũng không nhận ra được rốt cuộc chỗ quần áo đó là bao nhiêu tiền.
Sau khi ra ngoài xách theo rất nhiều đồ đạc, Sở Thanh lười lại đi chen chúc trên phương tiện giao thông công cộng, cậu bèn vẫy lại một chiếc xe taxi để đi về.
Hạ Hạ kìm nén suốt một đường, đợi sau khi về đến nhà mới không nhịn xuống được nữa, cất tiếng nói:
"Ba ơi, chúng ta còn đủ tiền để tiêu xài không ạ?"
"Đủ mà, yên tâm."
Trong tuyến tình tiết cốt truyện, Hạ Hạ thuộc loại cục cưng thiên tài từ trong trứng nước, tuy rằng không đến mức nghịch thiên giống như hacker, nhưng chuyện cậu bé thông minh cũng là thật.
Sở Thanh cũng không xác định được rốt cuộc bản thân cậu cho rằng đây là nhiệm vụ hay là bất cứ cái gì khác, nhưng cậu cũng không muốn nhìn thấy Hạ Hạ thông minh cứ ôm hết tất cả trách nhiệm lên trên người mình.
Nếu nói có thể, cậu càng muốn Hạ Hạ thích khóc lóc thích la lối ầm ĩ giống như các bạn nhỏ bình thường vậy.
Cậu ném hết tất cả quần áo mới mua vào trong máy giặt quần áo, tới thời gian chuẩn bị cơm tối, Hạ Hạ thừa dịp ba ba đang bận rộn việc bếp núc ở phòng bếp, giấu điện thoại di động đi ra ngoài ban công.
Ba ba không biết việc, Hạ Hạ phải biết việc thôi.
Hạ Hạ vẫn còn nhớ rõ lần trước đi dạo phố cùng ba ba, ba ba mua cho cậu bé một cái quần, còn lại đều là mua quần áo cho bản thân ba ba mặc, còn bảo cậu bé xách giúp về nhà.
Lần này ba ba mua nhiều đồ cho Hạ Hạ như vậy, nhưng ngay cả cửa của cửa hàng trang phục người lớn cũng không thèm vào, chắc chắn là bởi vì tiền không đủ tiêu nữa rồi.
Càng nghĩ, Hạ Hạ lại càng không kìm được cảm thấy uất ức thay ba ba, lặng lẽ mắng thầm cái người cha tệ bạc kia một câu từ tận đáy lòng, dựa theo những gì cha đã dạy cậu bé lúc trước gọi một cuộc điện thoại qua.
Điện thoại rất nhanh đã được bắt máy, giọng nói từ đầu dây bên kia điện thoại truyền đến hiếm thấy không phải là của thư kí.
Vệ Ngữ Đường tưởng rằng người gọi điện thoại tới là Sở Thanh, giọng điệu của hắn vô cùng lạnh nhạt, lắng nghe kĩ còn có thể phát hiện vài phần không kiên nhẫn.
"Cậu lại có chuyện gì nữa?"
Hạ Hạ nghe thấy thái độ này của hắn thì càng thêm chắc chắn cha của mình chính là một tên đàn ông đểu cáng!
"Alo, con là Hạ Hạ đây."
Vệ Ngữ Đường vừa nghe thấy giọng nói của Hạ Hạ, hàng lông mày vốn dĩ nhíu chặt dần giãn ra, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn một chút.