Chương 41-2

Edit: Nguyệt Trường Ly

Tưởng Ứng Thần cuối cùng cũng có phản ứng, anh ta nhấc lên mí mắt nhìn về phía Trình Dương.

Trần Thụy Ngọc nhíu mày, thấp giọng nói: "A Thần, người này nói dối hết bài này đến bài khác, lời nói nói ra từ trong miệng cậu ta, ngay cả dấu chấm câu cũng không thể tin. Anh bị lừa còn chưa đủ sao? Dưới vẻ ngoài nhìn mà thấy thương này, cất giấu tâm cơ ác độc thâm trầm cỡ nào......"

Hai mày Tưởng Ứng Thần nhíu lại, anh ta không hy vọng Trần Thụy Ngọc nói Trình Dương như vậy.

"Câm miệng đi." Nghe thấy Trần Thụy Ngọc công nhiên chửi bới Trình Dương, Chu Khuyết Đình căn bản không thể duy trì vẻ trầm ổn vốn có, anh không có chút phong độ mắng một câu "Ngu ngục", sau đó, xắn tay áo lên mấy lần.

Trần Thụy Ngọc còn nhớ rõ sự đau đớn lần đó, mặt y sưng phù non nửa tháng! Lùi về phía sau một bước, đứng vững vàng, y nói: "Nơi này là đồn công an!"

Cảnh sát gật đầu: "Đồng chí, anh bình tĩnh một chút, bạo lực không giải quyết được vấn đề."

Chu Khuyết Đình nói: "Mắng chửi người có phạm pháp không?"

"...... Muốn xem là mức độ gì."

Chu Khuyết Đình cười lạnh một tiếng: "Kẻ mà miệng nối với trực tràng, đánh hắn tôi còn ngại bẩn tay."

Trần Thụy Ngọc: "......"

Đường Mẫn lặng lẽ giơ lên một ngón tay cái.

Cae đooiwf này, Trần Thụy Ngọc chưa từng nghe qua lời nói thô tục như vậy bao giờ, cả người đều đứng không yên: "Tốt xấu gì anh cũng là cậu hai nhà họ Chu, làm sao mà, làm sao mà anh có thể nói như vậy được chứ."

Chu Khuyết Đình nói: "Sao phải khách khí với kẻ hèn hạ cơ chứ."

Khí huyết Trần Thụy Ngọc dâng lên, gần như muốn ngất đi.

Đường Mẫn nhỏ giọng nói: "Cậu út thật trâu bò."

Trần Thụy Ngọc: "......"

Y xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, quay đầu lại, tay gắt gao nắm chặt, hàm răng cắn chặt môi dưới.

Tưởng Ứng Thần chỉ có thể đứng lên giảng hoà, nói: "Thụy Ngọc không có ý gì khác, y cũng chỉ muốn mau chóng giải quyết chuyện của chúng ta."

Trình Dương vẫn giữ vẻ chấn kinh quá độ kia, nhút nhát sợ sệt nói: "Tôi thật không phải kẻ lừa đảo, tổng giám đốc Tưởng, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ nỗ lực trả tiền."

Thứ cậu lừa không phải tiền, là trái tim a.

Tưởng Ứng Thần nghẹn họng, sau một lúc lâu, trong lòng cũng thấy mệt mỏi suy sụp. Hai ngày này, cảm xúc của Thụy Ngọc kích động, lời nói vừa nãy xác thật rất không thỏa đáng. Nhưng chỉ cần một câu của Trình Dương, anh ta cũng nguyện ý vì Trình Dương mà ngăn lại Thụy Ngọc.

Nhưng ngay cả một ánh mắt, Trình Dương cũng chưa thèm liếc nhìn anh ta một cái, chỉ cứ chú ý họ Chu mãi, như là tùy thời chuẩn bị đứng dậy can ngăn.

Mà hiện giờ, xác định họ Chu sẽ không xúc động, Trình Dương mới quay sang nhìn chính mình, cặp mắt kia, rõ ràng vừa mới còn có nhiều sắc thái phong phú đến vậy, lo lắng, bất đắc dĩ, buồn cười, nhưng vừa nhìn về phía mình một cái, cũng chỉ còn vẻ lạnh nhạt thuần tuý.

Vẻ ấm ức kia tựa như nước mắt, chỉ nổi ở ngoài cùng của đôi mắt, màu lót chân chính, chỉ có lạnh lùng.

Tưởng Ứng Thần thống khổ nhắm mắt lại, nói: "Tiểu Trình, em...... tiền lương ba tháng cuối cùng, tôi sẽ chuyển cho cậu, hợp đồng của chúng ta...... kết thúc."

Trình Dương nói: "Đây là để trao đổi cho việc giam cầm sao? Hay là để xin lỗi thay những vệ sĩ cầm hung khí đó?"

Trần Thụy Ngọc phẫn nộ: "Đừng có mà được tiện nghi rồi còn khoe mẽ!"

"Không phải." Tưởng Ứng Thần nói, "Cậu muốn giao nộp chứng cứ cho cảnh sát cũng được, muốn khởi tố tôi cũng không sao, tùy cậu." Anh ta trông như là tâm ý đã nguội lạnh, quay đầu nói, "Thụy Ngọc, chúng ta đi thôi."

Trình Dương nhìn bóng dáng của anh ta, như suy tư gì.

Trần Thụy Ngọc cảm giác được ánh mắt của cậu, quay đầu lại cảnh cáo: "Đừng có được voi đòi tiên."

Cảnh sát nghẹn lời trong chốc lát, thử nói: "Vậy mọi người, đây là...... lén điều giải?"

Nếu đổi thành côn đồ bình thường, tới đồn công an mà còn nháo nhào như thế này, ông thế nào cũng phải đè người ngồi xuống viết giấy kiểm điểm 3000 chữ mới được!

Nhưng hiện giờ, người gây chuyện là tỷ phú nổi danh xếp hạng hàng đầu trên bảng Forbes.

Cho nên...... Vương tử phạm pháp còn cùng tội với thứ dân đây, huống chi là người giàu ở hiện đại? Thật đúng là dám làm lơ pháp luật à!

Mấy vị cảnh sát áp giải hai người Tưởng Trần đã sắp ra đến cửa quay lại phòng, thật sự coi đồn công an là điểm du lịch đấy à, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?

Tưởng Ứng Thần: "......"

Trần Thụy Ngọc: "......"

Bị chú cảnh sát ra lệnh cưỡng chế viết kiểm điểm 5000 chữ, nghĩ lại tính nguy hại của việc đòi nợ không chính đáng, hai người ngồi bên bàn dài, lâm vào trầm tư.

Sau một lúc lâu, Trần Thụy Ngọc xấu hổ và giận dữ nói: "Vậy thì tại sao mấy người Trình Dương có thể trực tiếp rời đi?"

Chú cảnh sát dùng ánh mắt nhìn kẻ ngớ ngẩn nhìn y, đáp: "Người ta không chỉ có thể đi, còn có thể tố cáo các người đâu! Cho dù là lão lại, cũng không thể giam cầm phi pháp! Huống chi các người còn động đao, cầm vũ khí tụ chúng ẩu đả là tính chất gì, hai người có biết không? Không phải là có luật sư sao, muốn gọi thì nhanh nhanh gọi đi, trước khi luật sư tới, hai người cứ đợi ở đồn công an trước đi."

Nhiệm vụ quét hắc trừ ác năm nay rất nặng, đang lo chỉ tiêu tháng này không hoàn thành đây.

Không nghĩ tới, người ngồi ở trong phòng làm việc, công trạng từ bầu trời rớt xuống.

Trong lòng chú cảnh sát thấy rất là đắc ý.

Trần Thụy Ngọc: "......"

Tưởng Ứng Thần: "......" Cho nên bọn họ đây là...... tự thú?

Hai người Tưởng Trần được luật sư nộp tiền bảo lãnh về nhà như thế nào, tạm thời không đề cập đến, bên này, sau khi ba người trở lại phòng thuê của Trình Dương, Chu Khuyết Đình còn chưa kịp nói câu gì, Trình Dương đã nói: "Tôi nghĩ nghĩ, lần này Tưởng Ứng Thần bắt tôi đi, còn rất đột ngột. Anh nói, liệu có thể có loại khả năng này hay không."

Chu Khuyết Đình đáp: "Vì sao mà Diệp Phong Dự vừa sa lưới, chúng ta đang định tìm hiểu nguồn gốc, thì Tưởng Ứng Thần đã chặn ngang một tay, bắt cậu đi?"

Trình Dương: "Rất rõ ràng là muốn dời đi tầm mắt."

"Tưởng Ứng Thần bị Lâm Khí chi lợi dụng." Chu Khuyết Định tạm dừng, "Dù vậy, nếu bản thân anh ta không có nổi lên phần tâm tư này, thì cũng không có khả năng làm ra loại chuyện này."

Đứng ở trên cao nhìn xuống quen rồi, nghĩ lầm là chính mình thật sự có thể áp đảo bên trên pháp luật, tổng tài bá đạo còn không phải là như vậy sao? Trình Dương cũng không để ý vấn đề phẩm đức cá nhân của Tưởng Ứng Thần, mà như suy tư gì, mới nói: "Chính anh ta ngược lại như là không biết gì, không biết Lâm Khí Chi đã dùng biện pháp gì, làm cho anh ta bị người bán còn giúp người đếm tiền. Có lẽ là ông Lâm nào đó giúp đỡ làm thí nghiệm tâm lý học đến nghiện rồi, chính mình cũng thành ' đại sư tâm lý học '."

"Lâm Khí Chi càng là trăm phương nghìn kế cản trở chúng ta tiếp tục điều tra, càng nói rõ nước của hai vụ án này, rất sâu."

"Đúng vậy, vụ án của Thường Thường kia, tôi càng nghĩ càng thấy nhiều điểm đáng ngờ, nếu chỉ là thí nghiệm tâm lý học, Lâm Khí Chi căn bản không lộ diện, tại sao ác mộng của An An sẽ xuất hiện thân ảnh của ông ta?" Cho dù là Trình Dương, nói đến đây, cách dùng từ cũng trở nên thận trọng, cẩn thận hơn, "Anh có cơ hội lật xem báo cáo khám nghiệm tử thi của Thường Thường không? Bây giờ ngẫm nghĩ lại, tôi thấy vết thương của con bé có chỗ khả nghi."

"Tôi có thể tra, nhưng chúng ta phải chuẩn bị tốt việc sẽ nghênh đón sự trả thù càng thêm điên cuồng." Trong giọng của Chu Khuyết Đình nhiều ra mấy phần nặng nề, "Mỗi một lần, người bị thương đều là cậu."

"Quả hồng chuyên chọn quả mềm để bóp mà." Trình Dương lại không để bụng.

Đường Mẫn nghe đến mơ mơ màng màng: "Hai người đang nói cái gì thế?"

Không ai quản cậu ta, Trình Dương nói tiếp: "Cho nên tôi muốn tương kế tựu kế."

Chu Khuyết Đình nói: "Không được."

"Tôi còn chưa nói rõ mà."

"Từ biểu tình của cậu, tôi nhìn ra được cậu muốn dùng chính mình làm mồi dụ, dẫn xà xuất động."

"Dẫn cái r**." Trình Dương nghiêm mặt nói, "Trong kế hoạch của tôi, người muốn gánh vác nguy hiểm, chính là anh."

"Nói nói xem."

Trình Dương nói: "Tôi chuẩn bị làm như vậy, tìm một người giả trang thành anh, cùng tôi ở lại Triều Giang, giả bộ muốn so đo với Tưởng Ứng Thần đến cùng, còn bản thân anh, thì âm thầm tìm kiếm chứng cứ, thứ nhất là truy tung đến laptop bị mất kia của Trương Ninh, thứ hai là bài tra xem Lâm Khí Chi có tiền khoa về đam mê bất lương gì trong tìиɧ ɖu͙© hay không, thứ ba là lần Diệp Phong Dự sa lưới này, lấy lý do những học sinh tham dự bạo lực học đường đều phải đi Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên làm cớ, dụ những phụ huynh không chịu mở miệng kia phải há mồm."

Trình Dương nói xong, chính mình cũng cảm thấy mình đây thật sự là áp bức Tiểu Chu đến mức quá độc ác: "Những việc này, chỉ có thể để một mình anh đi làm."

Chu Khuyết Đình lại vui vẻ chịu đựng, nói: "Phân phối như vậy rất thích hợp, thật ra thì cậu ở lại đây phải chịu nguy hiểm rất lớn, phải cẩn thận."

Trình Dương: "...... Sao mà tôi cảm thấy cái gì tôi cũng không cần làm......Được rồi, tôi quá thiện lương quá vĩ đại, tôi hiểu tôi hiểu." Cắt ngang lời Chu Khuyết Đình đang định há mồm nói, cậu nhìn về phía Tình Dương mặt đầy vẻ hoang mang, nói, "Đều bị cậu nghe thấy hết rồi, bây giờ nên làm gì đây?"

Tôi không phải đồng đội của hai người sao! Anh Dương, sao biểu tình của anh lại khủng bố như vậy! Ánh mắt lặng lẽ đánh giá của Trình Dương làm Đường Mẫn toát mồ hôi lạnh cả người, đều bắt đầu biến thành nói lắp: "Tôi...... Tôi sẽ không nói ra ngoài...... anh, anh Dương, anh phải tin em nha......"

Trình Dương âm âm u u nhìn cậu ta: "Chỉ có người chết mới sẽ không mở miệng nói chuyện."

"......" Đường Mẫn nỗ lực tự cứu, "Hai người lại không bảo tôi lảng tránh! Không thể trách tôi!"

Chu Khuyết Đình nói: "Thôi, dù sao nó cũng là cháu ngoại của tôi."

Đường Mẫn rơm rớm nước mắt, gọi: "Cậu út!"

Chu Khuyết Đình nói: "Lưu cái toàn thây đi."

Chân Đường Mẫn mềm nhũn.

Trình Dương bỡn cợt cười ra tiếng: "Thôi, vẫn là nhận nó vào văn phòng trinh thám đi, kế hoạch của chúng ta không phải còn thiếu một người hay sao?"

Chu Khuyết Đình nói: "Cháu nguyện ý không?"

Giọng Đường Mẫn phát run, lắp bắp: "Nguyện, nguyện, nguyện ý."

Trình Dương gật gật đầu, nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi, còn tưởng rằng thật sự không còn biện pháp khác, chỉ có thể xử lý cậu."

Sao lại phải xử lý chứ! Nước mắt của Đường Mẫn đều sắp rơi ra, lại nghe thấy cậu út của mình nghiêm trang nói: "Có tâm địa của Bồ Tát, cũng phải có thủ đoạn của Kim Cang."

Cuối cùng, Đường Mẫn cũng không nhịn được nỗi bi phẫn này, kháng nghị: "...... Cho nên, tôi đâu phải người xấu đâu!"

Trình Dương phụt một tiếng, nở nụ cười, khóe miệng Chu Khuyết Đình cũng giương lên mấy độ.

Đường Mẫn cười gằn một tiếng ở trong lòng.

Há, ra cậu ta chính là công cụ để hai chồng chồng nhà này tán tỉnh à!

Vui đùa thì vui đùa, đêm xuống, Chu Khuyết Đình nhân bóng đêm xuất phát, Trình Dương suy nghĩ nửa ngày, quyết định gióng trống khua chiêng lên án Tưởng Ứng Thần, động tĩnh nháo ra càng lớn càng tốt.

Vì thế, không được mấy ngày, trên Bilibili xuất hiện một người *uploader mới, tên là 【 Công nhân Tiểu Trình 】, tự giới thiệu là: 【 đầu bếp không muốn nói talk show không phải một hải vương tốt. 】

Cái tài khoản này vừa mới đăng ký, đã đăng lên một video talk show, ngoài bìa viết hai hàng chữ to đỏ tươi: 【 Lại gặp bạn trai khốn nạn? Tiểu Trình lại đến phỉ nhỏ bạn trai trước ngu ngốc! 】

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tiểu Đường: Cậu không phải đàn ông!

Tiểu Chu: Còn không phải Tấn Giang không cho phép!

Tiểu Trình:...... M*!