Edit: Nguyệt Trường Ly
Đường Mẫn cảm thấy mình rất mệt, lúc ăn sáng, hai người kia còn rất gắn bó keo sơn, không biết vì nguyên nhân gì mà bây giờ lại bắt đầu chiến tranh lạnh.
Anh Dương của cậu đang đội một cái mũ có dấu móc hàng vỉa hè, vành mũ ép xuống thấp thật thấp, chỉ để lộ ra một mảng nhỏ hàm dưới đang căng chặt, cả người đều tản ra khí tràng lạnh lùng, người sống chớ lại gần.
Còn cậu út thì sao, trên mặt không có biểu cảm gì, lời nói rất ít, trông có vẻ là tâm tình cũng không được tốt cho lắm.
Đường Mẫn ngó nghiêng hồi lâu, lựa chọn đi hỏi người nhìn qua dễ nói chuyện hơn kia, cậu út của cậu -- anh Dương cậu ta ngày thường hay cợt nhả, nhưng vừa lạnh lùng một cái là sợ chết người luôn.
Chu Khuyết Đình nhìn vẻ mặt thấp thỏm của đứa cháu ngoại trai ruột này, lại nhìn nhìn Trình Dương đang cầm thẻ đăng ký, không nói một lời đi về phía cầu hành lang kia, nói: "Không phải chuyện của cháu, đợi lát tới Triều Giang xong thì về trường học đi."
Đường Mẫn vừa định chỉ trích anh qua cầu rút ván, thì anh hơi dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp: "Bằng không cậu sẽ nói cho chị cả, là cháu trốn học."
Vãi, đều là người trưởng thành với nhau rồi, còn mách lẻo với phụ huynh? Đường Mẫn không thể tin nổi, bả vai đều sụp xuống: "Rồi rồi, cháu về trường, cháu chúc phúc cậu, chúc phúc cho cậu vĩnh viễn không theo đuổi được anh Dương của cháu."
Chu Khuyết Đình nhíu mày, lại nghe thấy Đường Mẫn lẩm bà lẩm bẩm: "Chọc tức người ta, không dỗ được, thế là giận chó đánh mèo lên trên người cháu, có người làm cậu như vậy hay sao?"
Chu Khuyết Đình: "......"
Đến Triều Giang rồi, Trình Dương trước tiên đi mua bộ di động mới, làm lại sim điện thoại, sau đó gọi điện thoại về nhà.
Dưới tình huống bình thường, mỗi tháng ít nhất có thể gọi điện thoại về nhà một hai lần, nay bị nhốt ở trên đảo nhiều ngày như vậy, vẫn luôn không liên hệ với gia đình, mẹ và em gái nhất định sẽ lo lắng sốt ruột.
Em gái nghe điện thoại, đầu tiên là hội báo tình hình giải phẫu của mẹ, còn tính thuận lợi, đã xuất viện, bác sĩ nói, vết phẫu thuật khép lại rất tốt, phản ứng hậu phẫu không rõ ràng.
Sau đó, lại báo cáo thành tích học tập của mình, tiến bộ thêm một bậc so với lần trước, lên đến vị trí trước năm của cả khối.
Cuối cùng cô bé mới dùng loại giọng điệu mà vừa nghe đã biết được là trẻ con đang giả vờ làm người lớn, nhưng chính đứa trẻ lại cảm thấy mình rất trưởng thành này, hỏi: "Anh, nếu như ở bên ngoài lăn lộn không dễ dàng, thì về nhà đi, em lấy học bổng nuôi anh, có việc đừng cố gánh."
Trình Dương bật cười: "Nhóc con, đây không phải chuyện em cần nghĩ."
Chu Khuyết Đình từ xa nhìn Trình Dương dựa vào trên tường gọi điện thoại, khuôn mặt dưới vành nón như có như không để lộ ra một chút ý cười, tâm tình vừa mới nãy còn có chút phiền muộn kia, cứ như vậy bị xoa dịu.
Người trẻ tuổi, mồm miệng ngoan cố, vừa bị người chọc vào chỗ uy hϊếp một cái, là cả người đã dựng đầy gai rồi.
Giống y như con nhím vậy.
Chu Khuyết Đình đút tay vào trong túi, nghĩ thầm, như vậy cũng không có gì không tốt.
Tuy rằng ở chỗ của anh, Trình Dương điểm nào cũng tốt, chưa từng có điểm nào không tốt.
Đường Mẫn dùng khuỷu tay đẩy đẩy anh, nói: "Có người mới, ngài thất sủng rồi?" Chu Khuyết Đình khẽ cười một tiếng.
Đường Mẫn tự thấy mất mặt, hậm hực cúi đầu chơi di động.
Lướt Weibo trong chốc lát, lại không chịu cô đơn ngẩng đầu lên, tiến đến bên cạnh Chu Khuyết Đình: "Cậu út, tối hôm qua cậu ôm anh Dương cháu vào phòng xong, thật sự cái gì cũng chưa làm?"
Chu Khuyết Đình liếc mắt nhìn cậu ta một cái: "Không thế thì sao?"
Trên mặt Đường Mẫn đầy vẻ khinh bỉ: "Có phải đàn ông hay không vậy, này nếu đổi thành cháu......"
Sắc mặt Chu Khuyết Đình trầm xuống.
Đường Mẫn vội vàng ngậm miệng, biết tự mình nói sai, vội chữa: "Không không, cháu không có ý muốn mơ ước anh Dương, cho cháu mười cái lá gan cháu cũng không dám đâu......!Á! Cậu út! Cháu là cháu ngoại trai ruột của cậu! Ruột!"
Trình Dương nói chuyện điện thoại xong, phát hiện Chu Khuyết Đình và Đường Mẫn đánh nhau, xác thực mà nói, là Đường Mẫn đơn phương bị đánh.
Vừa bị đánh vừa ồn ào: "Cậu út, cậu không thể chỉ vì cháu nói thật mà thẹn quá thành giận! như vậy được Có phải đàn ông hay không cũng không phải là dựa vào đánh nhau đánh ra được!"
Chu Khuyết Đình nghiêm trang nói: "Cậu không thấy như vậy." Sau đó xuống tay ác hơn.
Trình Dương nhìn hai người bọn họ, buồn cười, hai mươi mấy tuổi rồi, còn rất hoạt bát.
Loại cảm giác bị mạo phạm nêm không được thoải mái lúc trước kia, trực tiếp bị một màn này thổi mất.
Cẩn thận ngẫm lại, chính mình vừa rồi cũng có chút trẻ con.
Vậy là chiến tranh lạnh đơn phương của Trình Dương cứ thế mà kết thúc.
Chu Khuyết Đình đánh Đường Mẫn xong, nhận được điện thoại của đồn công an, cảnh sát nhân dân bảo anh dẫn Trình Dương đến sở một chuyến.
"Lúc ấy anh báo án, nói bạn mình bị bắt cóc, hiện giờ người ta cũng đến báo án, nói là bạn anh nợ tiền người ta không trả, sợ cậu ta chạy, mới bắt cậu ta về nhà."
Vậy là ba người cùng nhau đến đồn công an.
Trên đường đi,Đường Mẫn thầm thì oán giận Tưởng Ứng Thần, nói kẻ không đáng mặt đàn ông nhất chính là anh ta, bụng dạ hẹp hòi, âm ngoan xảo trá, chỉ hươu bảo ngựa, trắng đen lẫn lộn, thị phi bất phân.
Trình Dương nhịn không được, nói: "Ngài đang học thuộc bách khoa toàn thư thành ngữ ở đây đấy à."
Đường Mẫn: "......!Tôi đang thay anh tức giận bất bình đó!"
Trình Dương: "Cảm ơn, nhưng nếu ngài có thể ngậm miệng lại, để tôi có thể yên tĩnh trong chốc lát, thì tôi sẽ càng cảm tạ ngài."
"......" Đường Mẫn khó chịu lại ấm ức câm miệng lại, anh Dương của cậu ta sao lại chỉ biết chèn ép cậu ta thế chứ, Tưởng Ứng Thần đối xử với anh ấy như vậy, sao mà ngược lại, anh ấy lại không tức giận cơ chứ!
Trình Dương nắm di động, dựa lên trên lưng ghế, mới vừa nhắm mắt lại, đã thấy di động rung lên một chút.
Là Chu Khuyết Đình nhắn tin cho cậu.
Truyện Teen Hay
『 Nếu không muốn gặp bọn họ thì đừng đi, tôi dẫn Tiểu Đường đi là được.
』
Trình Dương nghiêng đầu, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, trời xanh mây trắng, thời tiết vừa đẹp, là lúc thích hợp để diss người.
Cậu nhúc nhích ngón tay, trả lời:
『 Không cần.
』
Xe dừng ở cánh cửa nền trắng viền xanh của đồn công an, ba người xuống xe, đi vào đại sảnh, tìm được vị cảnh sát nhân dân tiếp nhận vụ án này, nói rõ tình huống, sau đó đã bị dẫn vào phòng điều giải.
Trong phòng điều giải bày bàn dài màu nâu bằng gỗ, bên cạnh bàn có hai người đang ngồi, Trần Thụy Ngọc và Tưởng Ứng Thần.
Bọn họ thế nhưng không gọi luật sư.
Tưởng Ứng Thần ngồi trên chỗ ngồi phía trong, trông không có tinh thần mấy, người phụ trách giao tiếp chính là Trần Thụy Ngọc.
Trần Thụy Ngọc trình bày chứng cứ của mình, hơn nửa năm trước, tài khoản của Trình Dương nhận được một khoản tiền là một triệu nhân dân tệ.
Trần Thụy Ngọc cầm ghi chép chuyển khoản, nói với cảnh sát: "Mẹ Trình Dương bị ung thư, cần phải làm phẫu thuật, cậu ta không có đủ tiền, thế là dựa vào tính chất công việc, thuận lợi vay được tiền của Tưởng Ứng Thần.
Kết quả, tiền vào tay không được bao lâu, là cậu ta đã từ thủ đô trốn nợ đến Triều Giang.
Tưởng Ứng Thần chỉ là cảm xúc hoá quá mức trong quá trình đòi nợ, cũng không phải cố ý hạn chế tự do thân thể của người khác.
Trong chuyện này, Tưởng Ứng Thần từng có sai lầm, nhưng không có hành vi vi phạm pháp luật."
Cảnh sát hai mặt nhìn nhau, nói thầm trong lòng, đối với vị tổng giám đốc Tưởng này của nhà ngài mà nói, món nợ xíu xiu một triệu tệ hình như là còn chưa đến mức để anh ta bị choáng váng đầu óc, đòi nợ đòi đến nỗi phải bắt cóc người ta chứ.
Nhưng nợ tiền không trả là không có lý được, "Một triệu tính cái r*m" chỉ có thể để chủ nợ tự nói, nếu người đứng xem mà dám nói như vậy, thì chính là của người phúc ta.
Trong cả quá trình, Tưởng Ứng Thần hoàn toàn không mở miệng, im lặng ngồi ở bên kia bàn dài.
Trần Thụy Ngọc hết lời giải thích với cảnh sát, giải thích đến nỗi miệng khô lưỡi khô, lại quay ra nói với Trình Dương: "Cậu nợ tiền không trả còn trốn nợ, A Thần không báo cảnh sát thì chớ, cậu còn dám trả đũa! Cậu nghĩ lại cho rõ ràng đi, bây giờ A Thần không so đo với cậu, không gọi luật sư, nếu là thật sự khởi kiện, *lão lại cũng là trái pháp luật!"
*lão lại ( 老賴): những con nợ có khả năng tài chính nhưng không chịu trả tiền lại.
Mặt của Trình Dương ở dưới bóng ma của mũ lưỡi trai, nên không nhìn rõ được biểu tình, Chu Khuyết Đình nhìn cậu một cái, vừa định nói chuyện, Đường Mẫn đã thiếu kiên nhẫn, nói: "Không phải là một triệu hay sao? Tôi thay anh ấy trả.
Trả tiền rồi, có phải là có thể thanh toán xong.
Sau đó là có thể tính toán tội giam cầm phi pháp của người mù pháp luật nhà anh hay không? Chú cảnh sát, chúng ta không có điều lệ pháp luật nào nói là cứ không biết là có thể phạm pháp đi!"
Trần Thụy Ngọc run giọng nói: "Đường Đường, sao mà bây giờ em lại biến thành như này? Trình Dương cho em uống thứ canh mê hồn gì vậy?" Năm đó, y hướng dẫn Đường Mẫn làm thí nghiệm, thiếu niên đi theo phía sau y, đàn anh đàn anh, gọi không ngừng, hiện giờ, lại chẳng biết phân biệt thị phi, lệch mông lệch về phía của tên hàng giả kia?
Y nào có biết, Trình Dương thế mà lại là dựa vào hai lần đánh nhau mà hoàn toàn bắt được trái tim của cậu chủ nhỏ này.
Anh Dương trâu bò là ok rồi.
Trình Dương khẽ khụ một tiếng, Đường Mẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, nhường lại sân khấu cho anh Dương cậu thể hiện.
Trình Dương ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tái nhợt, hàm dưới mảnh khảnh, biểu tình cẩn thận đến mức khiến cho người ta đau lòng: "Tôi đến Triều Giang, không phải là muốn trốn nợ, mà là muốn lại làm thêm một công việc nữa để có thể trả hết số tiền tôi nợ tổng giám đốc Tưởng sớm một chút.
Tổng giám đốc Tưởng, anh có thể thư thả cho tôi một ít thời gian hay không? Xin đừng nhốt tôi lại, cũng đừng làm hại bạn bè của tôi, những cây đao đó thật sự trông rất đáng sợ."
Dáng vẻ nhu nhược đáng thương của cậu làm cho Đường Mẫn sợ hãi, Đường Mẫn có thể tiếp thu cậu mặc trang phục của nữ, rêu rao đến bay lên, nhưng thật sự không thể tiếp thu được dáng vẻ tiểu bạch hoa yếu đuối đáng thương này của cậu
Như này rất là không giống anh Dương.
Không rõ nội tình, trên mặt cảnh sát nhân dân lộ ra vẻ đồng tình và trầm tư, ông nhìn ra được, tên nhóc này chưa nói dối, nếu động đến cả đao thì tính chất vụ án này sẽ phải thay đổi.
*Chú thích:
lão lại ( 老賴):những con nợ có khả năng tài chính nhưng không chịu trả tiền lại..